Dòng suy nghĩ cùng với tiếng cầm trở về đến năm sinh nhật 17 tuổi của Phương Tư Dao, đây là một tuần trước khi sinh nhật của Phương Tư Dao
Ở trong một giáo đường trong suốt ba mặt bao quanh biển, mỗi một người con gái đều muốn ở đây cùng người mình thích hứa hẹn cả đời. Mà Giang Hiểu Đình muốn ở nơi lãng mạn này tặng cho Phương Tư Dao một bất ngờ...
"Tư Dao mau đi thôi, em phát hiện một nơi rất đẹp đó!"
"Được rồi, Hiểu Đình đi chậm một chút đừng để bị thương!"
Người con gái vui vẻ kéo theo một người con gái khác chạy ở trên bãi biển, cho đến khi thấy được tòa giáo đường trong suốt kia ở dưới ánh mặt trời lọt qua tia sáng
"Hiểu Đình, sao em biết chỗ này!"
"Ân...bí mật! Tư Dao thích không?"
"Thích a! rất đẹp!"
Thực ra tòa giáo đường này là Phương Tư Dao tìm thấy trước, cô ấy muốn khi sinh nhật Giang Hiểu Đình cho em ấy một bất ngờ, chỉ là không ngờ em ấy lại cũng phát hiện chỗ này
Sau khi hai người vào giáo đường, Giang Hiểu Đình thì trực tiếp kéo Phương Tư Dao ngồi ở chính giữa trước đàn Dương Cầm của vũ đài trong giáo đường, bắt đầu đàn bài 'Canon' mà Phương Tư Dao dạy cô ấy. Ngón tay thon dài ở trên phím đàn trắng đen nhanh chóng thể hiện. Phương Tư Dao ở một bên nhìn Giang Hiểu Đình nhập thần thì giống như thiên sứ từ thiên đường rơi vào nhân gian
Khi Phương Tư Dao nhìn đến nhập thần Giang Hiểu Đình nắm tay của cô ấy đặt lên phím đàn. Chỉ cần một động tác một ánh mắt Phương Tư Dao thì biết suy nghĩ của Giang Hiểu Đình. Ngón tay nhỏ dài của hai người ở trên phím đàn rượt đuổi nhau đến khi kết thúc bài nhạc...
"Tư Dao...sinh nhật vui vẻ. Em không có tiền tặng chị quà cho nên em đàn một khúc nhạc tặng chị hy vọng chị thích"
"Chị rất thích! đây là món quà tốt nhất chị từng nhận, chỉ cần là em tặng chị đều thích"
Nghe thấy lời nói của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình vui vẻ dựa lên vai của cô ấy, ngón tay chơi đùa lấy ngón tay của Phương Tư Dao, yên lặng thật yên lặng...cho đến qua rất lâu
Nhưng ngày này là trước một tuần lễ cô ấy phải rời khỏi chị ấy. Giang Hiểu Đình sớm thì biết bản thân sẽ rời khỏi cho nên mới trước thời gian tặng Phương Tư Dao món quà này, nhưng Phương Tư Dao vô tội lại cái gì cũng không biết
Ngày hôm nay Giang Hiểu Đình đem nụ hôn đầu của mình cho Phương Tư Dao, cô muốn nói với chị...cô yêu chị, chỉ là cuối cùng vẫn không nói ra...
Hiện cảnh như vậy, có những chuyện lại thay đổi rồi
Năm đó cô ấy chỉ là một người con gái thất lạc với gian đình, nhưng cô ấy là công chúa ở một gia tộc được sủng tới trời
Bây giờ là người thừa kế tập đoàn, một khác là đổng sự trưởng của tập đoàn có tiếng quốc tế
Người lớn họ nói cô ấy là người làm thuê của nàng ấy(*), cô ấy đến đây chỉ là vì chăm sóc người con gái giống như công chúa này, mà tòa giáo đường xuyên suốt ánh mặt trời kia, trở thành khách sạn nhà hàng lộng lẫy
(*): theo bản gốc là cô ấy là người làm thuê của cô ấy, chưa rõ được ngữ cảnh trong quá khứ nên mình chỉ để tạm vậy thôi
Đó là một ghế giới thuộc về hai người, lại trở thành điểm nóng trên vũ đài để tất cả mọi người chú ý
Trái tim của hai người chặt chẽ nối tiếp nhau, lại rất xa cũng không thấy được đôi bên nữa
Duy nhất không thay đổi là hai người vẫn một trái một phải ngồi ở trước đàn Dương Cầm...
Cùng với tiếng nhạc du dương bay nhảy, nước mắt trong hốc mắt của Giang Hiểu Đình cũng nhịn không được rơi trên mu bàn tay của Phương Tư Dao, nước mắt nóng hổi mang theo hồi ức của Giang Hiểu Đình cũng đốt cháy tổn thương lòng của Phương Tư Dao...
Một khúc nhạc kết thúc, tâm trạng của Giang Hiểu Đình chịu không được nữa chạy xuống đài, cầm lấy túi xách của mình liền chạy ra ngoài. Mà Phương Tư Dao ở phía sau thấy cô ấy chạy mất cũng đuổi theo. Còn lại một đám người không biết gì cùng Lý Tình ngồi bên cửa sổ còn có Tôn Kiến Đình
Đã tám giờ rưỡi tối rồi, cơn mưa đêm ở Đài Bắc phồn hoa trong quá khứ hiện đến đặc biệt không giống. Đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt tối, đặc biệt để người ta sợ hãi...
Giang Hiểu Đình thì như vậy ở trên đường chạy điên cuồng, cô ấy không biết bản thân có thể đi đâu, chỉ có thể luôn chạy về phía trước. Mà hồi ức không ngừng gieo rắc ở trong đầu để lòng của cô ấy rối loạn không thể thoát khỏi
"Giang Hiểu Đình ! ra đây đi! "
Trên đường đuổi theo ra ngoài Phương Tư Dao lại ở sau khúc quanh mất dấu cô ấy...
Mà ở một nơi khúc quanh, Giang Hiểu Đình ngồi trên bậc thang mặc nước mưa đánh lên má, không ngừng khóc nức nở, tựa hồ cái gì cũng không thể để cô ấy ngừng khóc
"Hiểu Đình! cô làm sao vậy, sao cô khóc?"
Người nói chuyện là Đỗ Ái Vi, vừa mới từ công ty rời khỏi đi qua chỗ này thấy được một người con gái ở trong mưa khóc lớn, thế là cầm dù chạy xuống xe không ngờ lại là Giang Hiểu Đình
"Ô ô...Ái Vi..."
Giang Hiểu Đình ôm chặt Đỗ Ái Vi thì giống như là mười năm trước cái đêm gặp được Phương Tư Dao. Cái ôm này thực sự để Đỗ Ái Vi loạn trong lòng, cô ấy không biết tại sao mình gặp phải luôn có cảm giác này
Đêm mưa của Đài Bắc đặc biệt lạnh đặc biệt tối, mà người con gái này để cô ấy đặc biệt thương tâm...
"Hiểu Đình đừng khóc, tôi đưa cô về nhà"
Phương Tư Dao vừa đuổi theo lặng lẽ nhìn Đỗ Ái Vi nắm lấy Hiểu Đình ngồi lên xe, trong lòng bổng nhiên có cảm giác nói không rõ
Là đố kị...thì ra bản thân luôn ưu tú cũng sẽ đó kị người em luôn sùng bái cô ấy...
——————————
Có thể quên đi cái gọi là quá khứ, không thể quên đi cái gọi là kí ức
Hết chương 21