"Tôi không để ý để cô chết ở trên tay người cô yêu"
"Phương Tư Dao chớ trách tôi, muốn trách thì trách cô cướp đi nữ nhân của tôi. Giang Hiểu Đình là của tôi, chỉ cần cô biến mất cô ấy thì sẽ thuộc về tôi!"
"Phương đại tiểu như, tôi có thể suy nghĩ buông tha cho cô, chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi! "
"Tư Dao..đừng..."
'Cành!'
"A! Tư Dao! Tư Dao! em..."
"Hiểu Đình em quả nhiên vẫn là yêu anh. Mặc kệ Phương Tư Dao đi, chúng ta đi thôi! "
"Giang Hiểu Đình, tôi thật sự nhìn nhằm cô rồi"
Giọng nói non nớt của tên nam tử một lần rồi một lần vang vọng lại ở bên tai của Phương Tư Dao
Năm đó họ 17 tuổi, cô ấy cũng chỉ 14 tuổi
Năm đó họ đều còn nhỏ, lại ở trong tâm kế của người lớn trở thành vật hy sinh...
Ngày đó, Phương Tư Dao ở trong hội sinh nhật của mình trước mặt mọi người quỳ xuống hướng về tên nam tử vì muốn níu kéo Giang Hiểu Đình
Ngày đó, tên nam tử tận tay bóp chết tình cảm chưa nảy mầm của Giang Hiểu Đình và Phương Tư Dao
Ngày đó cũng chủ định là cả đời ba người dây dưa không rõ
Phương Tư Dao không hiểu Giang Hiểu Đình thân bất do kỉ, Giang Hiểu Đình không hiểu Phương Tư Dao có rất hận
Hận cô ấy rời khỏi, hận cô ấy vô tình, hận cô ấy nhắm mình nổ phát súng đó...
Phương Tư Dao muốn trả thù, cô ấy muốn để Giang Hiểu Đình và người đàn ông đó hiểu được bản thân rất đau khổ...
Sau đó chia ly thì là mười năm, trong biển người mênh mong Giang Hiểu Đình cũng không tìm được Phương Tư Dao nữa...nhưng cô ấy lại rõ ràng biết được tất cả tất cả của Giang Hiểu Đình
---------------
Chiếc xe ở trên đường cao tốc lớn Hoàn Đông, giọng nói trong đầu không ngừng vang vọng
Phương Tư Dao đem chân ga đạp một cái thì đạp hết ga, nộ khí thì giống như tốc độ chiếc xe càng tiến càng cao
Bất tri bất giác xe của Phương Tư Dao đến dưới lầu nhà Lý Tình, sau khi nhìn một cái liền lấy chìa khóa lên lầu. Thời điểm này Lý Tình còn chưa tan ca, Phương Tư Dao một mình cầm lấy rượu đỏ một ly lại một ly uống vào. Trong đầu toàn là ánh mắt thất vọng và nước mắt gắng gượng không chịu rơi xuống của Giang Hiểu Đình
Phương Tư Dao không hiểu tại sao Giang Hiểu Đình có thể giả vờ vô tội như vậy, hình như tất cả mọi chuyện đều không phải cô ấy làm! bị thương rõ ràng là cô ấy, Giang Hiểu Đình dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt đó nhìn mình. Dựa vào cái gì giả đáng thương như vậy! là người đàn ông đó không cần cô ấy, cho nên mới trở lại tìm mình sao? dựa vào cái gì Phương Tư Dao tôi thì phải chấp nhận cô!
Phiền não cầm lên điện thoại, Phương Tư Dao ra một quyết định...
"Alo, Đổng sự trưởng, có gì căn dặn sao?'
"Luật sư Lý, cho anh thời gian ba ngày đem đài T mua lại, bất luận bao nhiêu tiền đều chấp nhận điều kiện để họ nhượng. Đem đài T quy về công ty con dưới cờ KF, do tự tôi quản lý!"
"Giang Hiểu Đình, cô muốn chơi tôi thì theo cô, trò chơi bắt đầu rồi, cô không thể trốn ha ha..."
---------------
Mà ở bên bệnh viện này, Đỗ Ái Vi nôn nóng đi tới đi lui ngoài phòng cấp cứu...
"Là người nhà của cô Giang sao?"
"Ah...không phải, nhưng mà tôi là bạn của cô ấy, cô ấy thế nào rồi, chấn động não tại sao nghiêm trọng như vậy? "
Đỗ Ái Vi nôn nóng muốn thăm Giang Hiểu Đình, cô ấy đau lòng cho đứa con gái này...
"Vừa rồi bước đầu chẩn đoán đã nói cô biết là chấn động não, nhưng mà cơ thể cô ấy dường như quá yếu lại chịu đả kích cực lớn nên mới ngất xỉu, bây giờ bệnh nhân đã tỉnh cô có thể vào thăm cô ấy"
Nghe xong bác sĩ giải thích Đỗ Ái Vi cả cám ơn cũng quên nói liền chạy vào phòng bệnh
Đỗ Ái Vi vừa bước vào cửa thì thấy được Giang Hiểu Đình ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà
"Giang Hiểu Đình...cô có sao không?"
Thận trọng dò hỏi, tựa hồ quá lớn tiếng Giang Hiểu Đình thì sẽ biến mất...
Đỗ Ái Vi nhìn gương mặt tiều tụy của cô ấy rất là thương tiếc, đưa tay ra nhẹ nhàn vuốt lên gò má của Giang Hiểu Đình, không ngờ một giọt nước mắt thì như vậy trượt xuống ở trên tay của Đỗ Ái Vi, lại cũng rơi ở trong tim cô ấy...
"Hiểu Đình đừng khóc được không..."
"Tư Dao... "
Giang Hiểu Đình ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, nhưng trong miệng lại kêu tên của cái người máy đó
Lúc này để Đỗ Ái Vi chợt lên khí (tức giận), bây giờ cô ấy thật sự rất muốn đánh Phương Tư Dao. Muốn hỏi chị ấy tại sao phải ức hiếp một đứa con gái yếu đuối như vậy
"Giúp tôi tìm Tư Dao được không...cô nhất định biết chị ấy đang ở đâu, cầu xin cô..."
Giang Hiểu Đình yếu ớt kéo lấy tay áo của Đỗ Ái Vi giống như đứa trẻ van xin
"Được, tôi giúp cô tìm Tư Dao, vậy cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước đi được không, đợi cô tỉnh lại tôi đảm bảo đem chị ấy dẫn đến trước mặt cô"
Đỗ Ái Vi gắng gượng cười vỗ về đứa con gái trước mắt giống như đứa trẻ này, cô ấy cảm thấy đứa con gái này yếu ớt giống như tùy lúc sẽ bị gió thổi tan, cô ấy bổng nhiên rất muốn bảo vệ người này
"Vậy chúng ta móc tay, cô không thể gạt tôi..."
Giang Hiểu Đình mở to mắt giống như một đứa trẻ nhìn chằm chằm Đỗ Ái Vi muốn cô ấy hứa với mình
"Được, chúng ta móc tay, vậy Hiểu Đình bây giờ nhắm mắt ngủ được không? "
"Được..."
Đỗ Ái Vi thấy Giang Hiểu Đình đã ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay sau đó ra khỏi phòng muốn đi tìm Phương Tư Dao.
Giang Hiểu Đình ngoan ngoãn nhắm mắt cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới từ từ mở mắt ra, lại bắt đầu trống rỗng nhìn trần nhà từ từ rơi nước mắt xuống...
Hết chương 11.
Ps: cái mồi này còn ngược dài dài ak mà.