Quý Hình Chữ đã sắp đi hết thời kỳ trẻ trung kéo dài, thứ chờ đón ông phía trước là tuổi già và cái chết. Da mặt ông đã lão hóa nhăn nheo, ánh mắt sắc như chim ưng thuở nào đã vẩn đục, đôi mắt rủ xuống thiếu sức sống, hai tay như cành củi khô bị phủ lấp bởi tháng năm.

Nhưng trước bức hình chiếu ba chiều, ông vẫn ráng sức ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu lên, không muốn thua hình chiếu của người trẻ tuổi nọ. Nhưng cho dù Quý Tích Thành chỉ ngồi chống tay lên trán, thư thả thoải mái, cũng tản mát vẻ uy nghiêm hơn ông rất nhiều.

“Có chuyện gì?” Quý Tích Thành lạnh lùng nhìn về phía Quý Hình Chử, tầm mắt lướt ra màn hình.

Quý Hình Chử có chuẩn bị, nhưng trong trận đối đầu này dường như ông đã bị đánh bại một cách mơ hồ. Ông từng là người quyền lực nhất Liên Minh Bạch Phong, Liên Minh không có vua, trên thực tế ông chính là vua, một câu nói có thể quyết định sống chết của vô số người.

Tuy nhiên, khi tai họa 5 năm trước ập đến, ông buộc phải từ bỏ quyền lực, đến cái nơi gọi là viện dưỡng lão dành cho sĩ quan cấp cao này.

Nhưng ông vẫn là chủ gia tộc họ Quý, đã có vài chuyện truyền đến tai ông. Vì lợi ích của gia tộc cũng được, vì sự tồn tại của Liên Minh cũng được, ông nhất định phải hỏi đến.

Quý Hình Chử hít sâu một hơi, kiềm chế lại nỗi bất an khi đối diện với Quý Tích Thành: “Cậu không nên tự ý đưa Lạc Du khỏi tầm mắt của công chúng.”

Quý Tích Thành nhướn mày, cười nhạt: “Tự ý?”

Mí mắt đã sụp xuống do tuổi tác của Quý Hình Chử giật giật, ông lấy lại khí thế: “Cậu nắm quyền lực trong tay, chính vì vậy mới càng không thể tự ý làm bậy!”

“Thưa ông, ông đang dạy dỗ tôi sao?” Quý Tích Thành chậm rãi đan tay lại, đuôi mắt thoáng hiện lên vệt sáng u ám.

Ngón tay của Quý Hình Chử bắt đầu run bần bật, không nghi ngờ gì, Quý Tích Thành chính là đối thủ kinh khủng nhất ông từng gặp qua, bởi vì con người này không tuân theo bất kỳ quy tắc đạo lý nào. Nửa phút sau, ông ép mình bình tĩnh lại: “Trong tay tôi cũng có báo cáo kiểm tra của 3 người Lạc Du, họ tự nói mình đã đến một tầng vũ trụ cao hơn, lại không có bất kỳ bằng chứng nào xác nhận cho lời nói của họ. Giang Cửu và Dalimes đã nằm dưới sự giám sát của đội quân y, mọi biến đổi trong cơ thể đều sẽ được ghi chép. Còn Lạc Du, bốn tháng vừa rồi cậu ta không có bất kỳ kiểm tra nào mới. Tôi là người đã trải qua chiến tranh, nhìn thấy âm mưu quỷ kế của đám Ước Nhân, họ có thể là…”

Quý Tích Thành ngắt lời: “Gián điệp của Ước Nhân. Thế thì?”

“Cậu!”

“Ông quên mất thân phận của tôi?”

Quý Hình Chử sững sờ, sau đó, đồng tử run lên dữ dội.

“Nhớ rồi?” Nụ cười của Quý Tích Thành không hề có nhiệt độ, “Tôi là hậu duệ của Ước Nhân, lai giữa người vào trùng. Một ngày nào đó hủy diệt quái vật của Bạch Phong.”

Quý Hình Chử bật thốt lên: “Cậu không phải!”

“Khi Quý gia cần tôi, tôi là con người. Khi Quý gia không cần nữa, tôi là trùng, Quý Đình Thoa là người phụ nữ ngu xuẩn gả cho một con sâu.” Quý Tích Thành nhạt giọng nói, “Rốt cuộc tôi là cái gì?”

Mồ hôi lạnh lăn xuống trán Quý Hình Chử, ông lắc đầu rất khẽ, thốt không nên lời.

“Được, một người là cái gì không quyết định bởi chính người đó là gì, mà quyết định bởi kẻ nắm quyền cần người đó là cái gì.” Quý Tích Thành nói, “Ông già à, bây giờ quyền lực đang nằm trong tay tôi.”

Trong mắt Quý Hình Chử dần toát ra vẻ đau thương: “Mọi chuyện tôi làm cũng đều là vì Liên Minh Bạch Phong.”

“Thật không may.” Quý Tích Thành nheo mắt, sâu xa nói, “Tinh thần trượng nghĩa của ông không truyền được cho tôi, thứ tôi kế thừa được là lòng tham của trùng tộc.”

Quý Hình Chử vô vọng đưa tay ra, màn hình chiếu lại tắt ngóm.

Mảnh đất xấu nhất khi nó vừa được cày xới, nước đất trộn lẫn vào nhau, dù đã nhú lên mấy mầm sống xanh mởn, những vẫn không che lấp được lớp bùn đất xung quanh.

Lạc Du và quản gia AI chăm chỉ trồng trọt, cuối cùng cũng hoàn thành một tuần gieo hạt giống Sắt Ti Lam. Sau khi tưới dung dịch thúc đẩy sinh trưởng xong, mầm xanh dần nhú lên bao trùm lấy bùn đất, mơn mởn tươi tốt.



“Lạc Du, anh lại buồn ngủ rồi?” Quản gia AI chỉ đám robot đi gieo hạt.

Lạc Du đi về phía biệt thự: “Ừ, ngủ trưa.”

Ngủ trưa là thói quen mới có từ khi bị nhốt ở đảo nổi. 27 năm cuộc đời của Lạc Du chưa từng biết ngủ trưa là thứ gì, thậm chí vì nguồn tinh thần lực quá dồi dào, buổi tối anh phải gia tăng cường độ huấn luyện ở khoang mô phỏng mới có thể ngủ được.

Bây giờ thì anh buồn ngủ, tối muộn Quý Tích Thành còn chiếm thời gian ngủ của anh, giờ anh chỉ có thể tranh thủ ban ngày lúc Quý Tích Thành không có nhà mà ngủ bù. May mà anh đã bớt việc quân sự, nhiều lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến tiến độ làm vườn.

Lạc Du không vào phòng ngủ mà co mình trong sofa. Anh rất thích ngủ trưa ở đây, ánh nắng ôn dịu như tấm chăn mỏng mềm mại mà ấm áp, nếu lỡ ngủ trưa quá lâu, vậy khi tỉnh lại anh có thể vừa lúc nhìn thấy ánh chiều tà đỏ sậm nơi chân trời.

Chỉ là không có gì chắn lại, anh lăn qua lộn lại mấy lần chân đã chạm đất.

Quý Tích Thành về nhà rất sớm, hắn nắm lấy cổ chân Lạc Du. Anh không lập tức tỉnh, mơ mơ màng màng đạp một cú về phía trước, đá vào ngực Quý Tích Thành. Lúc này anh mới mở mắt, lúc nhìn thấy người mới vội rụt chân về: “Tối rồi?”

Đương nhiên trời vẫn chưa tối, hoàn hôn còn chưa xuất hiện.

Nhưng với anh, việc cổ chân bị nắm chặt đã sớm trở thành phản xạ vật lý của cơ thể, mỗi lần bị tóm lấy hậu quả đều tương đối khốc liệt.

Quý Tích Thành buông anh ra: “Cảm giác buồn ngủ là thế nào?”

Phản xạ đầu tiên của Lạc Du là, câu hỏi này ngu thế không biết.

Quý Tích Thành không để mấy lời chất vấn của Quý Hình Chử vào mắt, Lạc Du trở về từ một tầng vũ trụ cao hơn cũng được, là gián điệp của Ước Nhân cũng không vấn đề gì, Lạc Du chính là Lạc Du, và Lạc Du thuộc về hắn.

Nhưng Lạc Du buồn ngủ, ở quân khu 9 anh thường xuyên kiểm tra sức khỏe, mà từ khi lên đảo đã 4 tháng rồi anh chưa kiểm tra. Tuy quản gia AI có khả năng chữa bệnh, cũng không sao sánh được với thiết bị hiện đại của quân đội.

Ngày hôm nay, trong đầu hắn luôn luẩn quẩn một câu hỏi —— Có khi nào Lạc Du ngủ một giấc và không tỉnh lại không?

Vấn đề này khiến hắn khó lòng tập trung, hắn mở màn hình lên, quả nhiên Lạc Du đang ngủ.

“Ngày mai đến trung tâm y tế.” Quý Tích Thành nói.

Lạc Du ngạc nhiên: “Em muốn dẫn anh ra ngoài?”

Quý Tích Thành mất hứng rõ ràng —— Gần đây có đôi lúc hắn sẽ để lộ tâm trạng của mình trước mặt Lạc Du, giống như những năm ở cứ điểm An Tức vậy, “Anh rất muốn rời đi? Anh muốn chạy trốn?”

“Nghĩ cái gì thế Tửu Tửu!” Cũng vậy, sự gò bó của Lạc Du cũng từ từ biến mất, không chỉ quay về xưng hô trong quá khứ, anh còn bắt đầu dám bẹo mặt vị Thượng tướng nọ: “Anh chỉ đang thắc mắc không hiểu sao em đột nhiên muốn đưa anh đến trung tâm y tế?”

Quý Tích Thành bị bẹo má đến cau tít mày lại, cũng chẳng kéo tay Lạc Du ra: “Anh buồn ngủ.”

Lạc Du không thèm để tâm: “Bệnh cũ, đừng lo.”

Quý Tích Thành trầm mặc trong chốc lát, “Giang Cửu và Dalimes được kiểm tra tổng quát định kỳ.”

“Hửm?”

“Họ có, anh cũng phải có.”

Lạc Du nghiền ngẫm, phì cười vòng tay lấy cổ Quý Tích Thành: “Sao em lại trưng cái mặt lạnh te ra nói câu này thế nhờ?”



Quý Tích Thành nhìn Lạc Du thật chăm chú, mây trời như phản chiếu trong đôi đồng tử đen tuyền ấy.

“Em đang lo lắng cho anh.” Lạc Du áp trán mình lên mi tâm của Quý Tích Thành, nơi ấy cứ cau chặt lại, anh khẽ khàng cọ cọ, muốn nó thôi nhăn lại.

Tinh thần lực của Lạc Du như vũ trụ, bao la và sâu thẳm, sát ý không hề che giấu được bao bọc bởi sự lãng mạn thần bí. Tám năm trước, chính thứ tinh thần lực đặc biệt này đã hấp dẫn Quý Tích Thành từng bước đến thật gần.

Chỉ khi đối diện với hắn, sát ý trong Lạc Du sẽ tan biến, còn duy lại mềm mại cùng bao la.

Bây giờ, tinh thần lực ôn dịu Lạc Du giải phóng ra đang vây quanh hắn, không có cái nóng cháy nơi tận cùng vũ trụ, không có tiếng nổ vang kinh hoàng, chỉ có ngọt ngào nồng đậm.

“Mỗi lần anh kiểm tra tổng quát đều bình thường hết, cơ thể của anh rất khỏe mạnh, buồn ngủ có lẽ là do tinh thần lực có vấn đề, nhưng không máy móc nào phát hiện ra điều bất thường.” Giọng Lạc Du nhẹ nhàng êm ái, hơi thở giữa khoảng cách gần trong gang tấc ấy như giao hòa, “Nếu em lo lắng thì kiểm tra đi.”

Hầu như chẳng có ai mở vùng tinh thần lực của mình ra cho người khác. Trước hết, đây là một việc làm quá nguy hiểm, chưa nói đến trường hợp người kia mang ý đồ xấu, hệ thống tinh thần lực của người thực hiện có thể bị phá hủy trong chớp mắt, trở thành người thực vật, dù bạn bè đồng đội có tín nhiệm đến mấy thì tinh thần lực bất đồng cũng sẽ nảy sinh sự va chạm. Mấu chốt hơn, hành động này không có lợi cho bản thân, chỉ khi đến lúc cận kề cái chết, mở vùng tinh thần lực ra, nhận được kích thích mạnh từ bên ngoài mới may ra nhặt được cái mạng về.

Quý Tích Thành thất thần, giây lát sau, nguồn tinh thần lực ẩm ướt mà táo bạo bộc phát, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ không thể nhìn thấy bằng mắt thường hiện ra trên không trung, nhảy nhót xung quanh, màn sương đen tràn ra, cuốn trọn lấy tinh thần lực của Lạc Du.

Lạc Du khẽ rên một tiếng, nghiến chặt răng. Anh lạnh, dường như vô số luồng khí rét buốt đến cực hạn chui vào thần kinh và mạch máu, anh như bị đóng băng, nhưng chúng lại đang hừng hực thiêu đốt. Anh nhìn thấy ngọn lửa loang màu máu đang đốt cháy nơi sâu thẳm của vũ trụ, lại như những gợn sóng đen đặc đang tràn đến.

Vùng tinh thần lực đang rung chuyển dữ dội, anh có thể nhìn, có thể nhận biết, rằng tất cả đều là Quý Tích Thành. Anh như bị quấn chặt lấy bởi lớp lớp dải lụa đen ngòm, thứ cuối cùng anh nghe thấy là tiếng khóc của một đứa trẻ.

Anh đột ngột khựng lại.

Quý Tích Thành đã thu hồi tinh thần lực, nhìn anh thật chăm chú.

“Kiểm tra xong rồi?” Chốc lát sau, Lạc Du hỏi.

Lúc này Quý Tích Thành mới đẩy trán Lạc Du ra: “Anh giở thủ đoạn gì?”

Lạc Du cười rộ lên: “Thủ đoạn này có làm em an tâm thêm chút nào không?”

Quý Tích Thành không đáp. Nếu không vì còn chút ít lý trí, vừa rồi hắn đã xé nát vùng tinh thần lực của Lạc Du, hút trọn vào màn sương đen dày đặc.

Nếu không an tâm, vậy cứ đòi hỏi, chắc chắn sẽ an tâm.

Hôm sau, Lạc Du lên phi thuyền sau 4 tháng ròng, đến trung tâm y tế kiểm tra tổng quát. Giang Cửu đã nhận được tin từ sớm, chờ ở cửa trung tâm với Dalimes.

Lạc Du thay đồ làm vườn, nghiêm chỉnh khoác lên mình bộ quân phục, chỉnh cao cổ áo che đi dây xích trên cổ.

Giang Cửu nhìn thấy Lạc Du, gào lên: “Lạc Du!” Nhưng tiếc rằng khoảng cách quá xa, ở giữa họ còn có tường cách âm, Lạc Du vẫn chưa phát hiện đồng đội đang lo lắng nhìn mình.

Sĩ quan quân y cung kính đưa báo cáo cho Quý Tích Thành, không khác gì mấy chục lần trước. Cơ thể của Lạc Du đã khỏe hơn so với lúc vừa trở về Liên Minh, khôi phục trạng thái lúc thực hiện nhiệm vụ ngoài không gian.

“Tôi tuyệt đối không tin Thượng tá Lạc Du là gián điệp, tôi đã tiếp xúc qua rất nhiều người bị Ước Nhân dị hóa, Thượng tá Lạc Du khác hoàn toàn với họ.” Sĩ quan quân y là một nghiên cứu viên có tuổi lão làng, chỉ chấp nhận dữ liệu nằm trong tay mình, “Bạch Phong thật may mắn, người anh hùng như Thượng tá còn có thể trở lại tiền tuyến.”

Tinh thần lực khủng bố áp chế, trên gương mặt của Quý Tích Thành không có biểu cảm gì: “Ai nói anh ấy sẽ trở lại tiền tuyến?”

Sĩ quan quân y không tài nào thở nổi dưới áp lực khủng khiếp ấy, hai mắt đỏ ngầu lên. Lạc Du khoác vội áo chạy đến, ôm lấy Quý Tích Thành, nhỏ nhẹ rỉ tai hắn: “Anh không đi đâu hết, Tửu Tửu, thư giãn!”

Quý Tích Thành thoáng nhìn thấy đoạn dây xích mỏng manh lộ ra, tinh thần lực đầy khủng bố phẫn nộ mới tan ra thành cát bụi, tan biến vào ánh mặt trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play