Quý Tích Thành ném Lạc Du vào căn phòng chỉ có độc một chiếc giường trên tầng 2, khóa dây xích vào đầu giường, tham lam giao quấn đòi hỏi.

Đầu Lạc Du lúc ngẩng cao lên, khi lại hạ xuống, cơ bắp căng lên vì đôi vai mỏi nhừ, mồ hôi chảy dọc xuống cơ thể. Mọi âm thanh tạo ra từ sợi xích mỏng manh ấy như vang dội trong linh hồn anh, anh nghiến chặt răng, bên tai là hơi thở nóng bỏng của Quý Tích Thành.

Màn sương đen phủ lấp tầm nhìn, Lạc Du nằm ngửa không cách nào nhìn thấy cơ thể của Quý Tích Thành. Anh không thiếp đi như lần trước, nhưng tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ có thể nhận ra Quý Tích Thành không hề rời đi, dường như đang lặng im nhìn mình.

Anh rất muốn nhìn thấy ánh mắt của Quý Tích Thành nhìn anh sau khi hai người làm loại chuyện thân mật ấy. Vẫn lạnh lùng thản nhiên như ban ngày sao?

Tầm mắt anh không có tiêu cự, chỉ lờ mờ thấy được chút gì đó mơ hồ. Giây lát sau, anh cảm giác tóc mái mình nhận được một cái chạm khẽ đến vô cùng.

Tóc mái đã sớm ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi đó dính trên ngón tay Quý Tích Thành, bị gạt sang một bên thật cẩn thận.

Lạc Du không khỏi nghĩ, những lần trước Quý Tích Thành cũng như thế, khi anh mất đi ý thức mới dịu dàng xoa lên tóc anh?

Hóa ra Quý Tích Thành cũng có thể nhẹ nhàng như thế. Khi anh tỉnh táo, hắn mạnh tay khiến anh đau đớn đến mức không thể kêu thành tiếng, khi anh ngủ say, ngay cả vén một sợi tóc hắn cũng cẩn thận đến vậy.

Bàn tay lướt dọc theo gương mặt rồi dừng lại ở cổ anh. Một lúc lâu sau, dây xích mảnh kêu “cạch” một tiếng, cảm giác trên cổ vẫn còn, thế nhưng khối vuông nọ giống như đã mở ra.

Nệm hơi lún xuống, Lạc Du mở mắt, thấy Quý Tích Thành quay lưng lại với anh đi đến phía cửa. Anh cúi đầu nhìn, dây xích đã được tháo xuống thật, chỉ còn chiếc xích cổ vẫn nằm phía trên.

“Quý Tửu.”

Quý Tích Thành dừng bước, thoáng nghiêng người sang, những vệt hồng che kín nửa cơ thể Lạc Du phản chiếu vào đôi ngươi hắn.

Lạc Du kéo sợi xích trên đầu giường, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tại sao lại mở ra?”

Quý Tích Thanh cau chặt mày, dường như không hề muốn trả lời.

Lạc Du cố hết sức rướn người dậy, tay vẫn nắm chặt sợi xích: “Anh biết lý do.”

“Ngậm miệng.”

“Nó suýt nữa làm anh vấp ngã.”

Gương mặt Quý Tích Thành trầm xuống, muốn đi tiếp. Lạc Du cũng đã trèo xuống khỏi giường, muốn ngăn hắn lại. Nhưng anh thực sự chẳng còn bao nhiêu sức lực, tay chân eo hông bủn rủn, gắng gượng chống đỡ khiến vẻ mặt anh thoạt trông rất không dễ chịu.

Quý Tích Thành không thể rời đi, đưa tay đỡ lấy eo Lạc Du, ôm người vào lòng.

Đối diện nhau ở khoảng cách rất gần, nhịp tim của Lạc Du dần bình ổn: “Anh muốn nói chuyện với em.”

Quý Tích Thành bóp cằm anh, mỉa mai: “Muốn em thả anh đi? Có chuyện đó?”

Lạc Du lắc đầu: “Anh đã ra ngoài xem, lúc còn bé em đã ở trên hòn đảo này?”

Quý Tích Thành khẽ nhướn đuôi mày, không mấy ngạc nhiên với “phát hiện” của Lạc Du.

“Anh muốn biết chuyện của em.” Thái độ của Lạc Du dần trở nên cứng rắn, anh cầm lấy cổ tay Quý Tích Thành, gỡ tay hắn khỏi cằm mình, “Khi chúng ta còn ở cứ điểm An Tức, anh chưa từng hỏi em. Nhưng bây giờ, anh phải biết tất cả mọi chuyện liên quan đến em.”

Quý Tích Thành đưa mắt nhìn Lạc Du, lát sau xì một tiếng giễu cợt: “Lý do?”

Tay Lạc Du dán sát lên ngực Quý Tích Thành, thình thịch, thình thịch, trái tim của Quý Tích Thành đập rộn lên trong tay anh: “Tất nhiên thân thế của em là thứ mà thường dân không thể tìm đọc, quản gia AI của em lại biết quá nhiều. Em không hạn chế một số quyền hạn của nó, nghĩa là em không cấm nó để anh biết chuyện của em, nhưng…”

Lạc Du nắm lấy cổ áo Quý Tích Thành, kéo hắn về hướng mình: “Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết.”

Chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua mi mắt Quý Tích Thành, lập lòe rồi tan vào đôi ngươi đen thăm thẳm. Hắn cứ im lặng nhìn Lạc Du thật chăm chú như thế, thật lâu sau mới nói: “Anh tin không?”



“Tin gì?”

“Mạc Tự Cách bị Ước Nhân dị hóa, em là thế hệ sau của nhân loại và trùng tộc.”

Các khớp ngón tay của Lạc Du trở nên trắng bệch: “Điều này không thể thay đổi sự thật —— Dẫu em là ai đi chăng nữa, em vẫn là Quý Tửu mà anh biết.”

Đôi màu cau lại của Quý Tích Thành thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh không sợ?”

Lạc Du buông tay: “Trong mắt em anh nhát cáy thế à?”

Quý Tích Thành không đáp, Lạc Du cũng không vội nói tiếp.

“Quản gia AI cho anh biết quá ít thông tin, anh chỉ biết từ nhỏ em và mẹ bị giam cầm ở đây.” Lạc Du trở về giường, mặc quần áo vào —— Vừa rồi anh và Quý Tích Thành đối mặt nhau, chí ít hắn còn mặc quần áo, anh lại trần như nhộng.

“Câu hỏi của anh nó không trả lời được. Dựa theo vài thông tin có sẵn đó, thật ra anh không tin em không có huyết thống con người.” Lạc Du nói một cách bình tĩnh nhất có thể, “Từ lúc em 18 tuổi đến quân khu 9 đã cùng anh chống lại trùng tộc, em giống anh, không có bất kỳ sự khác biệt nào. Nếu điều đó chỉ là cảm thụ cá nhân của anh, vậy quyết định của người đứng đầu Quý Hình Chử sẽ đại diện cho sự khách quan, Quý Hình Chử thừa nhận em, không ngăn việc quyền lực của Liên Minh rơi vào tay em.”

Quý Tích Thành hỏi: “Anh nghĩ cả ngày?”

Lạc Du gật đầu: “Mãi đến suýt thì vấp vào dây xích.”

Quý Tích Thành móc mỉa: “Vậy anh có thể nghĩ tiếp nếu anh thích, dù gì anh cũng trốn không thoát, cũng không có chuyện gì để làm.”

Mấy ngày vừa rồi Lạc Du đã thăm dò Quý Tích Thành, hắn cố tình nói lời khó nghe, còn lấy xích cổ xúc phạm anh, thế nhưng chỉ cần thứ đó có một phần vạn khả năng khiến anh bị thương, hắn sẽ vội vã gỡ ra trong lặng lẽ.

Năm năm qua để lại quá nhiều nỗi khổ sở trong tim Quý Tích Thành, và tất cả những nỗi đau ấy chỉ có thể giải tỏa ra với anh. Anh không phải sợ hãi, vì thứ bị sợi xích ấy trói buộc không chỉ có anh.

“Anh cần phải nghe chứ nhỉ?” Lạc Du tiến lên một bước, “Em đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh rồi còn gì, anh chịu ảnh hưởng của tầng vũ trụ cao hơn, buồn ngủ, nghĩ quá nhiều sẽ đau đầu.”

Mặt Quý Tích Thành trầm xuống.

Lạc Du đặt tay lên trán mình, nhấn mạnh: “Hôm nay đầu anh cũng đau lắm đó.”

Quý Tích Thành nói: “Anh đang làm nũng?”

Lạc Du không nhịn được, bật cười: “Anh đã bị em nhốt lại thế này rồi, còn không thể làm nũng à?”

Băng giá trong Quý Tích Thành như chợt tan ra: “Em cũng không biết em rốt cuộc là cái gì. Từ khi em có ký ức, đã có rất nhiều người muốn em chết, nhưng lại không thể giết được em.”

Lạc Du lập tức nghĩ đến nguồn tinh thần lực quỷ dị kia của Quý Tửu.

“Đám người đó nói Mạc Tự Cách bị dị hóa, trùng dị hóa Mạc Tự Cách là một trong những thủ lĩnh mạnh nhất của Ước Nhân.” Quý Tích Thành lạnh giọng nói, “Nếu đám người đó có thể giết chết Mạc Tự Cách dễ dàng như vậy, tại sao không làm gì được đứa con này của Mạc Tự Cách?”

Lạc Du nhanh chóng tiếp thu lời nói của Quý Tích Thành: “Cho nên em cũng hoài nghi chuyện phát sinh với Mạc Tự Cách?”

Trầm mặc một lúc lâu, Quý Tích Thành nhìn về phía Lạc Du: “Anh nói xem em là thứ gì?”

Lạc Du há miệng.

Quý Tích Thành nói: “Anh cũng không nói ra được.”

“Là bạn đời của anh.” Lạc Du đột ngột lên tiếng, “Chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn ở thành phố An Tức. Theo phong tục của thời kỳ địa cầu, có sổ đỏ thì là vợ chồng.”

Quý Tích Thành kinh ngạc.



Lạc Du đến trước mặt Quý Tích Thành, hôn lên đôi môi mỏng mà sắc bén của hắn. Quý Tích Thành không ngờ đến hành động bất chợt của anh, ngửa về phía sau theo phản xạ, lại bị anh giữ gáy lại.

Lòng bàn tay của anh ấm áp hơn của Quý Tích Thành, vừa tiếp xúc, cả cơ thể Quý Tích Thành đã căng lên, cứng ngắc như khúc gỗ.

Lạc Du nhắm cả hai mắt cũng nhận ra được Quý Tích Thành đang căng thẳng. Người này lúc lên giường giày vò anh thì dễ dàng như thế, bây giờ lại như một thiếu niên ngơ ngác ngây ngô. Sau khi gặp lại hai người đã làm rất nhiều lần, những vẫn chưa hôn môi lấy một lần.

Vậy thì để anh chủ động.

Nhịp thở của Quý Tích Thành trở nên gấp gáp, Lạc Du biết chừng mực: “Em không phải nói toàn bộ cho anh ngay lập tức. Chúng ta cứ từ từ thôi, dù gì anh cũng chạy không thoát, hôm nay em nói một câu, ngày mai lại nói một câu nữa. Anh chờ.”

Tinh cầu thủ đô không bao giờ thiếu chuyện để hóng hớt bàn luận. Buổi lễ trao huân chương rầm rộ nhoáng cái đã trở thành chuyện cũ, khu dưới đang bắt đầu bàn tán về những trào lưu mới. Dường như con người trời sinh đã thích nói về bí mật của những người quyền thế, thời kỳ địa cầu thì có sách báo về đủ thứ kỳ lạ trên đời, bây giờ cũng có sách báo về tình cảm của những người nổi tiếng.

Rất nhiều năm qua, câu chuyện tình yêu nổi tiếng nhất giới quyền thế đều xoay quanh Quý Cầm Dã, mối quan hệ dây dưa không dứt càng nói càng rối rắm giữa y và Issa Perkin đã tạo nguồn cảm hứng vô tận cho những tác giả văn học của những quầy hàng trên vỉa hè. Ngay cả những người có tiếng ở khu trên còn bí mật lưu hành truyền tay nhau.

Cho đến gần đây, chuyện của Quý Tích Thành và Lạc Du đã trở thành thú vui mới của khu dưới. Các chính trị gia và đám quân nhân không dám bàn, còn thường dân khu dưới không cần kiêng dè.

Bữa tiệc tối Lạc Du bị Quý Tích Thành ôm đi, tin tức từ hôm đó đã được lan truyền nhanh chóng. Giang Cửu và Dalimes đều đã đến Cơ quan Mật vụ, chỉ có Lạc Du vẫn không thấy tăm hơi, chuyện này quả thật giật dây cho người ta đua nhau tưởng tượng, cứ thế truyền ra hàng trăm phiên bản có lẻ.

Lạc Du bị cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng anh lại thản nhiên hơn những gì mình nghĩ.

Quý Tích Thành sẽ trở về vào mỗi đêm, đôi lúc sẽ lên giường với anh, đôi khi lại chỉ lặng lẽ nhìn anh. Anh dần quen với cuộc sống không khác gì giam cầm này, cũng đã nắm giữ thêm được rất nhiều chuyện nhỏ nhặt khi tán gẫu với quản gia AI.

Chẳng hạn như tất cả robot y tế sử dụng hệ thống giọng nói của anh ở cứ điểm An Tức đều đã bị Quý Tích Thành đưa về tinh cầu thủ đô, Quý Tích Thành có lúc sẽ để cả đám chúng nó nói chuyện.

Trích lời quản gia AI: “Trời đất ơi ầm ĩ đến mức điếc cả lỗ tai rồi nè. Có phải Tửu Tửu chịu được mọi thứ thói xấu trên trần đời này không vậy?”

Còn có robot mô phỏng người nhái y chang anh nữa, đó vốn là cơ thể của quản gia AI, nhưng chưa từng được khởi động.

“Anh tin nổi không? Tửu Tửu chi cả đống tiền để làm robot mô phỏng, thế quái nào chỉ để nhìn! Nhìn chính diện, nhìn bên trái, nhìn bên phải, cởi quần áo ra nhìn! Cho tui vào đó thì hay bao nhiêu rồi, tui còn có thể cử động cho ẻm xem! Nó rõ ràng là cơ thể của tui mà!” Quản gia AI càng nói càng tức cái mình.

Ban đầu Lạc Du cũng không hiểu vì sao Quý Tích Thành không khởi động robot mô phỏng người lên, nhưng sau đó cũng đã hiểu đôi chút.

Từ sau lần chạm môi ấy, anh rất thường hôn Quý Tích Thành. Quý Tích Thành ít khi phối hợp, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng đẩy anh ra. Anh xác nhận được suy đoán của mình, lúc ngồi trên đùi Quý Tích Thành, anh vừa hôn hắn vừa hỏi: “Robot mô phỏng của em ấy, sao em không khởi động nó?”

Quý Tích Thành đè vai anh lại, ánh mắt rất không vui.

“Tửu Tửu, trả lời anh.”

“…”

“Bởi vì nó chỉ giống, chứ không phải anh.” Lạc Du dựa vào vai Quý Tích Thành, thổi hơi vào cổ hắn, “Không khởi động, em có thể tưởng tượng nó là anh. Nhưng một khi khởi động rồi, nó sẽ không còn là anh nữa.”

Một lúc lâu sau, Quý Tích Thành nói: “Em từng khởi động một lần, nó vừa mở miệng, em đã biết nó không phải anh.”

Giọng Quý Tích Thành nhẹ bẫng như đang nói mê: “Nó giống anh, giọng cũng giống anh, robot mô phỏng người gần như không khác gì con người thật. Nhưng nó không phải anh.”

“Mỗi một cử động, mỗi một ánh mắt của nó đều đang nhắc nhở em, anh đã chết, nó chỉ là bản sao của anh.”

“Mà anh không chết, anh chỉ quên mất lời hứa với em.”

“Em tắt nó đi, không khởi động nữa. Nó đứng ở đó là tốt rồi, em có thể tưởng tượng đó là anh.”

“Lạc Du còn sống, Lạc Du không chết.”

Tim Lạc Du bị bóp nghẹn, anh ôm chặt lấy Quý Tích Thành, nụ hôn rơi trên mi mắt run rẩy ấy, cẩn thận lại bất lực không tả xiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play