Sự cưng chiều của Xích Bạt suy giảm, điều mà Nạp Hương sợ hãi đến càng nhanh hơn.
Hắn và A Lan Đóa làm lành mấy ngày rồi lại cãi nhau ầm ĩ, sau đó hắn vừa mắt một nữ nô đáng yêu khác, đảo mắt đã không quan tâm đến người cũ.
Thấy Xích Bạt ngày ngày ôm người mới vui đùa, Nạp Hương lún sâu vào tuyệt vọng, nàng biết mình không có tư cách ghen ghét nên có thể yên lặng kìm nén oán giận. Những Huyết hầu hết mực cung kính với nàng trước kia bắt đầu giễu cợt ngay trước mặt nàng, càng tệ hơn đó là nàng phát hiện ra mình có thai, bấy giờ nàng mới thật sự hoảng loạn.
Xích Bạt dũng mãnh háo sắc, làm việc tùy hứng nhưng trước giờ không nghe nói hắn có con nối dõi, mọi người xung quanh lại tràn ngập địch ý khiến Nạp Hương không thể nghe ngóng được gì. Nàng nhẫn nhịn hơn một tháng, mắt thấy vòng eo dần to lên, cuối cùng nàng cũng chọn một ngày, nhân lúc Xích Bạt ra ngoài trở về, quỳ gối ven đường chặn hắn lại.
Nạp Hương dịu dàng đáng yêu thuật lại mọi chuyện, tư thế quỳ rạp phô bày bờ mông và vòng eo nhỏ nhắn. Nàng hết sức nhún nhường, cầu mong có thể đổi lấy một chút thương tiếc nhưng Xích Bạt chỉ nhìn lướt qua, vô tình ra lệnh cho người hầu, “Loại chuyện nhỏ nhặt này còn đến làm phiền ta, cho nàng ta một bát hồng dược.”
Người Nạp Hương cứng đờ, không dám tin nhìn nam nhân rảo bước rời đi, để lại một Huyết hầu cười lạnh lùng, “Một nữ nô mà dám mơ tưởng mẹ quý nhờ con, ngoại trừ Thánh nữ đại nhân thì không ai có tư cách sinh con cho Xích Bạt đại nhân.”
Lúc Nạp Hương bị ném về phòng thì đã không động đậy được nữa, sau khi bị cưỡng ép uống hết bát hồng dược, bụng nàng đau đớn như bị dao khoét, váy thấm đầy máu, xung quanh lạnh lẽo và yên tĩnh, tất cả sức lực của nàng cũng bị rút cạn theo dòng máu.
Hình như có ai đó cởi bỏ chiếc váy đẫm máu trên người nàng ra, dùng nước ấm lau chùi cơ thể, mỗi khi ý thức của Nạp Hương lơ lửng thì có một luồng khí ấm ấp truyền vào ngực, xoa dịu cơ thể lạnh buốt, cuối cùng nàng không chết nhưng lại chìm vào cơn mê dài dằng dặc.
***
Chu Yếm là một sự tồn tại đặc thù trong giáo.
Mặc dù hắn là con út của Giáo chủ nhưng có một nửa dòng máu nô lệ nên không có duyên với chuyện kế thừa, bị nuôi dạy thành người có tính tình cay nghiệt độc miệng. Hắn chỉ cao quý ở trước mặt Huyết hầu và trưởng lão, còn Xích Bạt và Diệt Mông không để hắn vào mắt, nhưng nể mặt Thừa Hoàng cũng không làm nhục hắn.
Thừa Hoàng là người nuôi dạy đồng thời là người bảo vệ hắn, ông ta đồn thời giữ chức Tế Tự, hơn nửa thời gian đều ở Thần Đầm.
Ở Thần giáo, Thần Đầm có địa vị rất đặc biệt, dung dịch màu đỏ trong đầm không phải do người điều phối mà chảy ra từ trong khe đá, đã có từ xa xưa. Dung dịch màu đỏ có tác dụng vô cùng kỳ lạ, có thể cường kiện gân mạch, cũng có thể luyện thành thuốc thi, thậm chí tạo thành những con rối cực kỳ khỏe mạnh. Thuở ban sơ, Thần giáo được thành lập ở dãy nhà trúc cạnh đầm nước, đầm này được xem là do Thần ban cho. Nghe nói trăm năm trước có một lần Thần giáo gặp đại nạn, ngay lúc ấy Giáo chủ nghiên cứu bí thuật, mượn Thần Đầm luyện thành một đội quân con rối, quét sạch kẻ địch mới có thể thống nhất Chiêu Việt.
Truyền thuyết chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, bí thuật đã sớm thất truyền nhưng đến tận bây giờ tất cả nô vệ vẫn phải đến Thần Đầm tắm nước thuốc để cường kiện gân cốt, Thần Điện ở đây rất được coi trọng. Trước kia Thừa Hoàng từng bị thương, được ban cho chức Tế Tự để dưỡng bệnh, ông ta bắt đầu nghiên cứu bí thuật chế tạo con rối, đến nay mới chỉ luyện ra một số dược nhân có hành động chậm chạp, thường xuyên bị Xích Bạt chế giễu.
Thứ quý giá nhất của Thừa Hoàng là vườn thuốc, trong vườn có vô sô số thảo được, bây giờ đang là thời điểm thu hoạch Huyết Xà Liên, ông nhẩm tính thì thấy thiếu mất mười gốc, đi kiểm tra một vòng bất ngờ phát hiện ra vết cắt ở gốc Huyết Xà Liên trong vườn.
Loại hoa này có công dụng cầm máu kỳ diệu và vị ngọt tự nhiên, đám độc trùng ở Chiêu Việt rất thích chúng, thỉnh thoảng cũng gặm nhấm nhưng còn có một khả năng khác…
Thừa Hoàng đứng dậy, hơi thở âm trầm lạnh lẽo.
Chu Yếm đứng bên cạnh liếc qua hai lần, nhíu mày vung mở ong độc, “Ông nghi ngờ có người ăn trộm?”
Thừa Hoàng chậm rãi vân vê đoạn rễ còn sót lại được đào ở trong đất ra, “Vết gãy trên thân Huyết Xà Liên rất gọn gàng, xung quanh cũng không có dấu vết gặm nhấm, rất giống vết cấu.”
Chu Yếm nhướng mày, ngạc nhiên không thể tin được, “Ai dám trộm đồ ở đây, ong độc và dược nhân đều chết hết rồi sao?”
“Ta cũng muốn biết là ai.” Trước giờ Thừa Hoàng chưa bao giờ nói đùa, giọng nói lạnh lùng kinh người, “Cho dù là Xích Bạt cũng khó mà im hơi lặng tiếng lấy được đồ vật ở đây.”
Chu Yếm đảo mắt nhìn quanh, nói với vẻ xem thường, “Loại cỏ này vốn chẳng có tác dụng gì to lớn, ai lại tốn công đến đây ăn trộm, đầu óc bị hỏng à?”
Thừa Hoàng im lặng, ông lấy một cái lọ màu xanh sẫm rồi đổ một con côn trùng lớn bằng đầu móng tay ra, nó vẫy đôi cánh trong suốt nhanh đến nỗi không khí chấn động vang lên những tiếng ong ong, nó ngửi mùi đoạn rễ Huyết Xà Liên nằm trong tay Thừa Hoàng rồi đột nhiên bay ra ngoài.
Thừa Hoàng đạp nhẹ mũi chân đuổi theo sau, đầu gối không cong nhưng lướt đi cực nhanh, Chu Yếm sử dụng khinh công nhẹ nhàng như hạc, tư thế đẹp mắt nhưng không nhanh bằng Thừa Hoàng, nhìn thấy ông ta lần lượt ghé qua từng điện, càng lúc càng đi xa thì đột nhiên Thừa Hoàng dừng lại bên cạnh ao cổ.
Đến gần mới nhận ra phi trùng bay lượn xung quanh mặt ao, Thừa Hoàng ngẩn người nhìn chằm chằm đáy ao, thấp thoáng trông thấy mấy đoạn dây leo Huyết Xà Liên bị cắn nát nằm lẫn trong nước bọt của rắn.
Chu Yếm ngẩn ra, cười bảo, “Đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ trong này có rắn thành tinh, bò ra ngoài ngậm đến đây.”
Hơi thở của Thừa Hoàng càng thêm âm trầm, ông ta lạnh lùng phất tay thu phi trùng về.
Chu Yếm chẳng hề sợ hãi, hắn đảo tròn mắt, cảm thấy thú vị. Có người to gan đến trộm đồ ngay dưới mí mắt Thừa Hoàng, thậm chí đã tính đến khả năng bị truy tìm dấu vết nên đã ném mấy dây Huyết Xà Liên vào ao cổ làm rối loạn mùi, chuyện như thế này… đúng là lần đầu xảy ra.
***
Nhà trúc phía sau điện của Xích Bạt, Nạp Hương mở mắt ra.
Mất máu quá nhiều khiến nàng suýt nữa trở thành một hồn ma phiêu đãng, mỗi khi nàng cho rằng mình sắp chết lại có một luồng chất lỏng ấm áp ngọt ngào rót vào, mang đến hơi ấm và sức lực cho nàng. Có lẽ nhờ có sự chăm sóc này mà cuối cùng nàng cũng nhặt cái mạng về được.
Ở Thần giáo lạnh lùng rét buốt này, chỉ có Di Hương câm điếc mãi kề bên không bao giờ rời bỏ nàng, điều này khiến Nạp Hương vừa cảm thấy may mắn lại vừa tuyệt vọng. Dù sức khỏe dần hồi phục, nàng vẫn thường xuyên mất khống chế, sợ phải ở một mình, lúc cười lúc khóc, nằm trên giường mà không nhìn thấy Di Hương sẽ nổi cáu, thậm chí ném đồ vật loạn xạ. Di Hương giống như không bao giờ nổi giận, từ đầu đến cuối đều im lặng vỗ về nàng.
Mãi đến một ngày A Lặc đến tìm nàng, hắn ngạc nhiên đứng trước cửa phòng, vừa nhìn thấy nàng thì đôi mắt đỏ hoe. A Lặc nói năng lộn xộn, kể ra rất nhiều chuyện, bấy giờ Nạp Hương mới biết mình bị Xích Bạt quẳng ra sau gáy, lại ốm yếu đến nỗi hôn mê dài ngày, mấy tên Huyết hầu chuẩn bị kéo nàng đi chôn, may mà có Di Hương cứng rắn cướp nàng lại.
Không có thuốc, Di Hương đi tìm A Lặc, nhưng A Lặc chỉ là một nô lệ, dù có ăn nói khép nép để mặc Huyết hầu giẫm đạp thì cuối cùng cũng chỉ có thế cầu xin thần linh mà thôi. Nói xong những chuyện này, A Lặc nhìn thân hình đầy đặn của nàng gầy đi rất nhiều, cơ thể ốm yếu suy nhược, hắn không kìm lòng được lau nước mắt, vừa đau lòng lại vừa cảm thấy may mắn, “Nạp Hương, cũng may Huyết Thần linh thiêng cho muội tỉnh lại. Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện quan trọng nhất bây giờ là điều dưỡng cơ thể.”
Nạp Hương không muốn nói gì, đôi mắt của nàng lại vô thức tìm kiếm Di Hương.
A Lặc nhận ra điều đó, hắn giải thích với nàng, “Di Hương bị gọi đi vẩy nước quét nhà rồi. Mấy ngày nay trong giáo rất bận rộn, sắp có sứ giả Trung Nguyên nhập giáo làm lễ nên chỗ nào cũng phải dọn dẹp sắp xếp lại, không thể để người Trung Nguyên khinh thường được.”
Nạp Hương mất hứng dựa vào ghế, nàng không quan tâm người Trung Nguyên cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì ở bên ngoài.
A Lặc vẫn không thức thời lải nhải, “Nghe nói những người Trung Nguyên kia kính sợ Thần giáo, dâng tặng một bức tượng Hắc Thần bằng vàng cao khoảng nửa người, ánh vàng tỏa sáng vạn trượng, vừa nhìn đã bị mù mắt. Bọn họ còn mang đến rất nhiều bảo vật khác, Xích Bạt đại nhân ra lệnh đến lúc đó tất cả mọi người đều phải đến Đài Hắc Thần để người Trung Nguyên nhìn thấy sức mạnh của Thần giáo.”
Nạp Hương nghe xong cảm thấy buồn bực, quay lưng lại không để ý đến hắn nữa.
Cuối cùng A Lặc cũng nhận ra nàng khó chịu, hắn im lặng một hồi rồi lau nước mắt, “Nạp Hương, ta biết trong lòng muội không vui, nhưng chúng ta đều là nô lệ, đâu thể làm gì khác. Nữ nhân được Xích Bạt đại nhân sủng ái mới đây, hôm qua không biết sao lại chọc giận Thánh nữ, bị tát sưng mặt rồi đưa đến Sái Động làm người quét dọn. Sái Động đâu phải nơi cho người ở, ở đó chỉ toàn khí độc, chưa đến nửa ngày nàng ta đã chết. Nghe nói thi thể như bị ngâm trong máu, muội chỉ bị thất sủng xem ra may mắn hơn nàng ta.”
Nạp Hương không nén được cơn rùng mình, A Lặc lại nói gì nữa nhưng nàng chẳng nghe thấy gì, trước mắt hiện lên một gương mặt trẻ tuổi diễm lệ, vênh váo kiêu ngạo đi bên cạnh Xích Bạt, chỉ trong chốc lát đã chảy máu ròng ròng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT