Tả Khanh Từ hơi bất ngờ khi nhìn thấy vị mỹ nhân này, vẻ khó chịu
phai nhạt đi đôi chút, “Dạo này công chúa Sắt Vi Nhĩ khỏe chứ?”
Nữ nhân này thông minh gian xảo, lúc mới đến Trung Nguyên, nàng hiểu
rõ một khi bị Tả Khanh Từ dâng tấu với thân phận sủng phi của Thổ Hỏa La Vương thì sẽ không có địa vị gì nên nàng dứt khoát lấy danh hào Công
chúa để sống ở đây, dù sao ở Trung Nguyên cũng có rất ít người Thổ Hỏa
La, nàng không sợ bị vạch trần.
Đúng như nàng dự đoán, đãi ngộ dành cho Công chúa của một nước rất
khác biệt, triều đình phong thưởng vô cùng hậu hĩnh. Dựa vào sắc đẹp mê
người, nàng trở thành khách quý của các Vương hầu công khanh, rất nhiều
kẻ đã biến thành bề tôi dưới váy nàng, mỗi lần có yến tiệc bọn họ lại
vây quanh nàng như sao vây lấy trăng. Nhưng nàng biết Tả Khanh Từ không
phải dễ chung đụng nên rất ít khi đối mặt với chàng, có thể nói lần chủ
động bắt chuyện này là một ngoại lệ.
Sắt Vi Nhĩ ăn mặc lộng lẫy khiến dung nhan diễm lệ càng thêm rực rỡ,
đặc biệt trên gương mặt xinh đẹp ẩn hiện vẻ kiêu căng, mỹ nhân tóc vàng
dễ dàng làm cho tất cả mọi người khiếp sợ. Nàng liếc nhìn Thẩm Mạn
Thanh, nói một câu bằng tiếng Thổ Hỏa La, “Sao bây giờ bên cạnh công tử
chỉ còn lại hoàng oanh mà không thấy chim sẻ?”
“Bây giờ người mến mộ phu nhân nhiều như cá diếc sang sông, phu nhân
vẫn còn nhớ mãi không quên cố nhân, đúng là hiếm có.” Tả Khanh Từ bị
nàng đâm chọc không hề thay đổi sắc mặt, chàng ưu nhã nở nụ cười, đáp
lại bằng tiếng Thổ Hỏa La, “Nếu như những người theo đuổi kia biết được
chuyện cũ của phu nhân, chắc chắn sẽ vô cùng cảm phục.”
Nụ cười trên gương mặt trắng như tuyết lập tức phai nhạt, Sắt Vi Nhĩ
khẽ hừ một tiếng, không dám trêu chọc chàng nữa, đổi sang nói bằng tiếng Hán, “Ta nhìn thấy cố nhân nên không mời mà đến, đã mạo muội quấy rầy
các vị.”
Lạc công tử bị mỹ nhân mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, đâu còn so
đo một câu quát khẽ, nhưng hắn vẫn chưa thôi ép buộc Tả Khanh Từ, “Công
chúa Sắt Vi Nhĩ vừa nói Tả công tử biết đánh đàn?”
Tả Khanh Từ hời hợt chuyển chủ đề, “Không dám, ở Tây Vực ta may mắn
được xem một khúc múa tuyệt diệu của công chúa Sắt Vi Nhĩ, công chúa
giống như tiên nữ giáng trần, đến nay vẫn cảm thấy khó quên.”
Nghe chàng nhắc đến điệu múa của mỹ nhân, các nam tử ngồi đây đều cảm thấy hứng thú, tất cả bọn họ phá vỡ sự im lặng quấn lấy giai nhân cầu
một khúc múa. Sắt Vi Nhĩ không để những người này vào mắt, sao nàng có
thể đồng ý, tìm đại một lý do từ chối rồi rời đi.
Trải qua chuyện này, mọi người trong sân đều mất hết hứng thú, Tả
Khanh Từ lấy cớ thời gian đã trễ, gọi cung hầu đưa Tình Y về điện của
Thục phi còn mình thì đi dọc theo con đường quanh bờ hồ, quả nhiên chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mỹ nhân tóc vàng đứng đợi bên hồ.
Tả Khanh Từ chẳng hề khách sáo, “Công chúa có việc?”
Sắt Vi Nhĩ bĩu đôi môi đỏ tươi đẹp đẽ, “Chậm quá, ta có việc muốn hỏi thăm, công tử có biết giờ Vân Lạc ở đâu không?”
Tả Khanh Từ như cười như không nói, “Câu hỏi này rất thú vị, nàng ấy làm việc khó đoán, đến đi tùy hứng, làm sao ta biết được?”
Sắt Vi Nhĩ không thích người này nhưng lại không dám móc méo quá mức, nàng hậm hực bảo, “Mọi người đều biết nàng ấy bị công tử lừa vào tay, ta muốn tìm nàng ấy, tất nhiên chỉ có thể hỏi công tử.”
Tả Khanh Từ trả lời qua loa, “Công chúa tìm nàng ấy có chuyện gì?”
Không nhắc đến Thổ Hỏa La, cho dù ở Trung Nguyên thì cũng hiếm khi
Sắt Vi Nhĩ bị đối xử lạnh nhạt thế này, nàng sắp nổi cơn cáu kỉnh nhưng
cố kìm xuống, biết có nổi giận với chàng cũng vô dụng, “Hôm trước ta
nghe thấy một số chuyện, e rằng con chim sẻ ngốc nghếch kia sẽ gặp nguy
hiểm.”
Tả Khanh Từ nhíu mày trầm mặc.
Sắt Vi Nhĩ hiếm khi nghiêm túc, “Mấy hôm trước ta đi dự tiệc trong
phủ Trần vương, lúc tránh ra ngoài cho tỉnh rượu thì nghe thấy có người
đang thảo luận dưới hiên nhà, hình như bọn họ muốn đầu độc ai đó, còn
nhắc đến Phi Khấu Nhi.”
Lòng Tả Khanh Từ chấn động nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Là ai bàn bạc, công chúa có nhìn thấy không?”
“Chưa nghe xong đã bị phát hiện, may mà ta giả say lừa cho qua
chuyện.” Sắt Vi Nhĩ nói, “Trần vương thích giao thiệp với đủ loại người, khách khứa hỗn tạp vô cùng, nhìn mấy người kia khá dữ dằn, thuộc kiểu
tướng do tâm sinh.”
Trần vương? Tả Khanh Từ ngẫm nghĩ, chàng cười lạnh, không thể nào là
Trần vương, chỉ có một người đối đầu với Vân Lạc gay gắt nhất. Gần đây
vị Hầu gia này quá im lặng, xem ra ông ta đã mượn tên tuổi của Trần
vương để che giấu. Nghĩ lại Tả Khanh Từ thấy hơi quái lạ, nghe nói Ân
Trường Ca đã truyền ý của Chính Dương Cung, khéo léo từ chối yêu cầu của Bạc Hầu, chắc chắn Bạc Cảnh Hoán càng giận dữ hơn, nghĩ ra kế sách gì
cũng không lạ, lạ ở chỗ ông ta trăm phương ngàn kế mượn tay người khác
làm việc, chẳng lẽ thiệt hại sáu Lang vệ khiến Bạc Hầu trở nên cẩn thận
quá độ, trong này tất có điều kỳ quặc.
Về phần hạ độc, Vân Lạc đi xa tìm Xích Nhãn Minh Đằng, sao Bạc Hầu
tìm được nàng? Huống chi trong tay nàng có Khước Tà Châu, độc vật bình
thường khó có thể gây thương tổn cho nàng, rốt cuộc cạm bẫy này nhắm về
ai?
Ra khỏi cung, Tả Khanh Từ ngồi trên xe ngựa nghĩ đi nghĩ lại, mãi vẫn không hiểu được.
Vó ngựa lộc cộc, bóng đêm sâu dần.
Xe ngựa lắc lư theo tiết tấu, chàng chậm rãi xoa thái dương. Trong
đầu hiện lên đôi mắt sâu và hàng mi dài, đôi gò má nhẵn bóng như ngọc,
gương mặt tươi cười tựa tuyết đầu mùa, không tài nào xóa được những thứ
ấy ra khỏi đầu, chàng nhắm mắt dựa vào gối mềm.
Ăn trưa xong Thục phi đi ngủ theo thường lệ.
Tả Tình Y thay quần áo của người hầu, đứng trên đường mòn ngoài vườn
ngự uyển, một cỗ kiệu đi qua thoáng dừng lại, nàng thuần thục xốc màn
kiệu lên trốn vào trong, nép sát người đang ngồi bên trong. Kiệu phu vờ
như không thấy, khiêng kiệu ung dung tiến về phía trước, ra khỏi cửa
cung thì đổi sang dùng xe ngựa. Tả Tình Y thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì
bảo, “Hôm nay Thẩm tỷ tỷ đến sớm.”
Thẩm Mạn Thanh lấy một bộ thường phục ra cho nàng thay, rồi chỉnh đai lưng giúp nàng, “Lần trước để Tình Y chờ lâu, lần này ta cố ý giảng một đoạn kinh ngắn, đợi Đức Phi nương nương nghe xong liền cáo lui.”
Đây không phải lần đầu Tả Tình Y theo Thẩm Mạn Thanh xuất cung nhưng
nàng vẫn cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ, cách màn kiệu nàng vui mừng nhìn
quanh, “Khó trách Đại ca và Nhị ca đều không muốn vào cung, ở bên ngoài
vẫn thú vị hơn.”
Thẩm Mạn Thanh mỉm cười dịu dàng, “Chuyện này không hợp lễ nghi, để bọn họ biết được chắc chắn sẽ trách cứ tỷ.”
Tả Tình Y lập tức nói, “Thẩm tỷ tỷ tốt bụng mới dẫn muội ra ngoài
mở mang tầm mắt, muội sẽ không nói ra, tuyệt đối không để người khác
biết chuyện.”
Sau khi thân thiết Thẩm Mạn Thanh đã biết rõ sở thích của nàng, đợi
xe ngựa đi đến một gian hàng, nàng hỏi, “Không phải muội thích giấy
Tuyên à? Mấy hôm trước tỷ đến đây thấy có kiểu dáng mới, nghe nói là
giấy chuyển đến từ phương Nam, có màu đỏ thẫm, vàng sáng, xanh đậm, xanh nhạt, màu mây và mười màu nữa, mỗi loại đều có một vẻ phong nhã khác
nhau. Tỷ vốn định mang tiến cung nhưng lại sợ không hợp ý muội, chi bằng để muội tự chọn.”
Tả Tình Y nghe vậy thì đôi mắt sáng lấp lánh, phấn khởi lôi tay Thẩm
Mạn Thanh, “Tỷ tỷ tốt, lúc chọn giấy viết thư mỗi chúng ta hãy chọn một
phần, dùng để viết bài thơ ngắn thì tuyệt không thể tả.”
Thẩm Mạn Thanh dẫn Tả Tình Y vào lâu chọn giấy viết thư, nàng chọn
mấy cây bút lông sói, sau đó họ đi dạo phường tranh, vào cửa hàng son
phấn, Tả Tình Y nhìn cái gì cũng thấy lạ, mua mấy cái trâm hoa, một cái
vòng tay, mặc dù không tinh xảo như trong cung nhưng hơn ở chỗ kiểu dáng mới lạ, thậm chí nàng còn chọn cho Thục phi hai gói trà, vô cùng vui
vẻ.
Cuối cùng họ vào quán rượu, Tả Tình Y nếm mấy thử mấy món đầu bảng
tươi ngon, nhấp một chút rượu, không nhịn được nói, “Mọi người đều nói
sống trong cung là sướng nhất, nhưng trong mắt muội phố phường có nhiều
niềm vui hơn hẳn trong cung.”
Thẩm Mạn Thanh kéo ly rượu ở trước mặt nàng ra chỗ khác, mỉm cười
bảo, “Muội không thể uống tiếp được nữa, nếu để nương nương ngửi thấy
mùi thì lần sau đừng mơ ra được.”
Tả Tình Y hơi tiếc nuối, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại cảm
thấy hơi tò mò, “Thẩm tỷ tỷ đã thấy Đại ca muội uống rượu chưa?”
Thẩm Mạn Thanh trả lời, “Lúc ở Thổ Hỏa La quay về, trong tiệc mừng công có uống mấy chén, Tả công tử uống không nhiều.”
“Rốt cuộc bình thường Đại ca thích gì?” Tả Tình Y hơi rầu rĩ, hỏi vấn đề mình thắc mắc đã lâu, “Muội định chọn cho huynh ấy mấy món đồ nhưng
thực sự không biết huynh ấy thích gì, như Nhị ca thì dễ đoán hơn rất
nhiều, chỉ cần chọn thứ liên quan đến võ và binh khí là được.”
Đây là điều Thẩm Mạn Thanh cũng đang tự hỏi, nàng suy nghĩ kỹ càng
nhưng không nghĩ ra Tả Khanh Từ thích gì, “Hay là mua mấy quyển sách cổ
quý hiếm?”
Tả Tình Y cũng chỉ nghĩ ra như thế, nàng chuyển chủ đề, “Trong mắt Thẩm tỷ tỷ, Đại ca của muội là người thế nào?”
Thẩm Mạn Thanh trả lời đúng trọng tâm, “Tả công tử là một quân tử tao nhã lễ độ, gặp chuyện không sợ hãi, đối xử với mọi người khoan dung,
chưa từng nói một câu nặng lời.”
Tả Tình Y cũng cảm thấy giống vậy, “Thẩm tỷ tỷ cũng tốt tính, nếu
hai người về chung một nhà, chắc chắn sẽ cử án tề mi, không bao giờ cãi
nhau.”
Thẩm Mạn Thanh đỏ mặt vì bị nàng trêu ghẹo, “Tình Y nói bậy bạ gì đó, lần sau ta sẽ không dắt muội xuất cung nữa.”
Tả Tình Y cười hì hì gắp một miếng cá cho nàng, “Tỷ tỷ tốt, muội sai
rồi, Nhị ca nói có rất nhiều tiểu thư khuê các mến mộ Đại ca nhưng huynh ấy thích yên tĩnh không hay ra khỏi nhà, càng không dính dáng đến hồng
nhan và văn thơ, sau này thành hôn chắc chắn nhà cửa sẽ yên ấm.”
Ngụm trà trong miệng Thẩm Mạn Thanh nghẹn ở cổ họng, giận hay cười đều không được, nhéo nàng mấy cái liên tục.
Cười đùa qua đi, vẻ mặt Tả Tình Y trùng xuống, xuất hiện vẻ rầu rĩ,
“Trong cung nhìn thì nhiều người nhưng kỳ thật lòng người vô cùng bạc
bẽo. Muội rất muốn ăn cơm chung với Đại ca và Nhị ca nhưng một tháng hai người họ chỉ vào cung một lần, ở lại lâu nhất nửa canh giờ nên chỉ trò
chuyện được mấy câu.”
Thẩm Mạn Thanh dịu dàng an ủi, “Bọn họ thường xuyên đến thăm muội cũng là vì lo lắng cho muội.”
“Từ nhỏ muội đã được gửi nuôi trong cung, nương nương đối xử với muội rất tốt, nhưng mà rời xa người thân, chẳng được gặp phụ thân mấy lần,
không nói đến Đại ca, chỉ có Nhị ca thường xuyên đến thăm muội. Mãi đến
khi muội bị ngã, eo bị thương, Đại ca mới cầm tín vật của phụ thân vào
cung, đó là lần đầu tiên muội gặp huynh ấy.” Tình Y hơi thương cảm, mũi ê ẩm nói, “Không sợ Thẩm tỷ tỷ cười, khi ấy trong cung đồn đại rất khó
nghe, muội cũng đau khổ, chỉ muốn chết quách cho xong nhưng muội sợ
nương nương đau lòng. Muội không ngờ Đại ca lại tốt như thế, huynh ấy
tìm đơn thuốc giúp muội đứng lên lần nữa, còn vì muội mà đến Thổ Hỏa La
xa xôi, may có Thẩm tỷ tỷ bảo vệ huynh ấy quay về bình an, không để
người Man làm huynh ấy bị thương.”
Đôi mắt trong veo rưng rưng, Tả Tình Y vừa nói vừa cười, “Sau ngày
muội mới biết Nhị ca cũng tức giận, đánh mấy tên con cháu thế gia mồm
miệng bẩn thỉu trong quân, cuối cùng bị trách phạt.”
Thẩm Mạn Thanh xúc động, vẻ mặt thoáng ảm đạm rồi lập tức khôi phục
vẻ tự nhiên, “Có huynh trưởng như thế này đúng là may mắn, nhưng vì sao
đến nay người một nhà vẫn phân tán, Tả công tử ở lại biệt viện lâu dài,
không có có ý định về phủ?”
Nhắc đến chuyện này, Tả Tình Y cũng không rõ, “Nhị ca muốn đón huynh ấy về mấy lần, còn nhờ muội khuyên giúp, nhưng Đại ca chỉ cười thôi.”
Thẩm Mạn Thanh thăm dò, “Tình Y có biết vì sao năm đó Tả công tử lại rời nhà không?”
Lần này Tả Tình Y thực sự không trả lời được, giọng nói mang theo sầu não, “Nghe nói là bị người ta bắt cóc, nhưng hình như không phải. Đại
ca chưa từng nhắc đến chuyện này, muội cũng không dám hỏi phụ thân.”
Thẩm Mạn Thanh hơi thất vọng, người kia nhìn như một dòng suối trong
vắt nhưng không thể nào nhìn rõ đáy, thế nhưng trước mắt đây vẫn là lựa
chọn tốt nhất của nàng. Nửa năm kể từ ngày về Thẩm phủ, có vô số người
theo đuổi nàng, trong đó hầu hết đều là đám con cháu thế gia lỗ mãng vì
hiếu kỳ nên mới đến cầu yêu, thanh niên tài tuấn đàng hoàng không nhiều. Chỉ có chàng, bất kể là nhân phẩm phong thái, gia thế hay tuổi tác đều
thích hợp với nàng, huống hồ chàng còn có khả năng kế thừa tước vị.
Chuyện phiền phức duy nhất tin đồn với Hồ cơ, nhưng Thẩm Mạn Thanh đã thăm dò, phát hiện Tả Tình Y không hề biết chuyện của Hồ cơ, hiển nhiên hai vị huynh trưởng chưa hề nói cho nàng ấy biết. Mặc dù nàng không
biết Tô Vân Lạc dây dưa với Tả Khanh Từ thế nào, nhưng chắc sẽ không
được dài lâu, bởi vì nàng ta không chỉ có thân phận nghèo hèn mà tính
tình cũng không được người ta thích, sớm muộn gì chàng cũng chán rồi
vứt bỏ nàng ta tìm đến một tiểu thư khuê các khác. Đây chỉ là chút
chuyện phong lưu không đáng nhắc đến thời trẻ, cuối cùng cũng giống cánh hoa đào mỏng manh trôi giữa dòng nước, chỉ lướt qua không để lại dấu
ấn.
Nghĩ đến tình hình gần đây, lòng Thẩm Mạn Thanh lại rối bời. Lần này
sư phụ phái Trường Ca đến Kim Lăng, ánh mắt của hắn khác hẳn trước kia,
xa lạ giữ khoảng cách, không chịu vào ở trong Thẩm phủ. Hắn khách khí
thi lễ, thuật lại lời của sư phụ, không hỏi thăm nàng lấy một câu, sư đệ thân thiết trở nên xa cách khiến nàng bỡ ngỡ buồn rầu. Từ trước đến nay chuyện đời khó mà vẹn cả đôi đường, sơn môn yên tĩnh và khói lửa nhân
gian, đến cuối cùng nàng chỉ có thể chọn một.
Củng cố quyết tâm xong, Thẩm Mạn Thanh và Tình Y trò chuyện một hồi,
mắt thấy mặt trời dần đổ bóng, nàng vén rèm lên, đỡ Tình Y trèo lên xe
ngựa quay về.
Xe ngựa đi ngang qua ngõ tắt, đột nhiên có tiếng roẹt sắc nhọn vang
lên, xa phu ngã nhào xuống, một mũi tên ngắn đâm sâu vào da thịt. Thẩm
Mạn Thanh phản ứng cực nhanh, đè Tả Tình Y xuống, tay khẽ vỗ thắt lưng,
chợt nhận ra mình không mang theo kiếm từ lâu, nàng ngẩng đầu nhìn
thoáng qua hai bên ngõ tắt, mấy bóng đen ào ào nhào đến tấn công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT