Yến Quy Hồng ngồi trong phòng khách của phủ Uy Ninh Hầu đợi rất lâu mới được quản gia dẫn vào thư phòng.
Vẻ mặt Bạc Cảnh Hoán u ám, lạnh lùng kiêu ngạo không có tình người, vừa gặp đã hỏi, “Tình hình truy bắt gần đây thế nào?”
Yến Quy Hồng thầm thở dài, cung kính trả lời, “Hầu gia minh xét, trước mắt tạm thời vẫn chưa có tin tức của Phi Khấu Nhi.”
Câu trả lời này không làm Bạc Cảnh Hoán hài lòng, câu nói tiếp theo
như sấm ẩn trong mây đen, mang theo áp lực vô hạn, “Đã mấy tháng trôi
qua, hao tổn vô số nhân lực mà ngay cả một tên trộm cũng không bắt
được?”
Yến Quy Hồng giữ vững vẻ bình tĩnh, không nóng vội bẩm báo, “Phi Khấu Nhi không phải kẻ trộm bình thường, chắc Hầu gia cũng từng nghe nói
nàng ta có sở trường dịch dung, hình cáo thị vốn vô dụng, bây giờ nàng
ta ẩn nấp không ra, cắt đứt với giang hồ, thực sự rất khó tìm ra nàng
ta.”
Bạc Cảnh Hoán phẩy tay áo, giọng nói kiêu ngạo lạnh lùng, “Thì sao?
Thần Bộ nổi danh đã lâu, truy bắt phi tặc nhiều năm, chắc ông phải hiểu
nàng ta rất rõ, không đến mức bó tay chịu trói.”
Câu nói này đầy vẻ châm chọc, gương mặt mập mạp của Yến Quy Hồng cứng đờ, ông kìm chế cảm xúc nói, “Tuy nàng xuất thân từ Chính Dương Cung,
nhưng ta nghi ngờ nàng ta có quan hệ với Vô Ảnh Đạo Tạ Ly.”
Bạc Cảnh Hoán chậm rãi nhíu mày, hơi thở càng thêm âm trầm, “Dựa vào đâu mà Thần Bộ suy đoán như thế?”
Địa vị của Yến Quy Hồng kém xa Uy Ninh Hầu, nhưng ông lăn lộn ở bộ
Hình nhiều năm, không hề yếu đuối khi đối mặt với Vương hầu kiêu ngạo,
ông chậm rãi nói, “Ta đã đến Chính Dương Cung, lúc rời núi Phi Khấu Nhi
chưa tinh thông thuật dịch dung, nay nàng có bản lĩnh này, ắt đã được
cao nhân chỉ điểm. Vô Ảnh Đạo có sở trường về kỹ nghệ hỗn tạp, nghe nói
hắn từng đánh cược với người khác, thi triển thuật dịch dung. Theo ghi
chép ở bộ Hình thì vào thiên lao không lâu hắn đã bệnh chết, tội phạm
trong lao đã chứng thực lúc ấy khớp xương của hắn vỡ vụn, nhưng khi ta
đào mộ kiểm nghiệm, lại phát hiện ra khớp xương của thi thể trong mộ vẫn hoàn hảo.”
Bạc Cảnh Hoán thoáng im lặng, quai hàm đột nhiên kéo căng, ẩn chứa vẻ phẫn nộ, “Hay cho một chiêu thay mận đổi đào! Dám cả gan giở trò ở
thiên lao, Thần Bộ có điều tra ra ai là người đứng đằng sau không?”
Yến Quy Hồng không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ khom người, “Vụ án
xảy ra đã lâu, muốn lật lại đúng là không dễ. Tạ Ly bị bệnh nặng, dù
được cứu ra ngoài cũng không thể sống được bao lâu, nhưng đã đủ bằng
chứng chứng minh Phi Khấu Nhi có quan hệ với hắn. Vô Ảnh Đạo là mối họa
nhiều năm trong giang hồ, hắn trộm đồ lừa gạt vô số người, gan to bằng
trời lại có tâm tư tỉ mỉ, đồ đệ mà hắn dạy dỗ ra ắt không phải người
thường. Phi Khấu Nhi là hậu duệ của Tô Tuyền, lại có thần binh trong
tay, vì truy đuổi nàng ta mà đã chết hơn mười cao thủ giang hồ, ba
trưởng lão của Hàn Hải Đường cũng tử trận, thuộc hạ không dám chắc sẽ
bắt được nàng ta trong thời gian ngắn.”
Nghe xong mấy lời này, vẻ mặt Bạc Cảnh Hoán càng thêm lạnh lẽo,
“Chẳng lẽ Thần Bộ lùi bước trước kẻ địch, ngồi nhìn tặc tử hoành hành?”
Nếu như bây giờ không phải chịu áp lực lớn chưa từng có thì quả thực
Yến Quy Hồng không muốn truy tìm quá gắt. Phi Khấu Nhi cẩn thận cảnh
giác, binh khí cũng quỷ dị âm tàn, khó mà đề phòng, muốn bắt được nàng
ta ắt phải trả một cái giá rất lớn, huống hồ chuyện chén Oa Hoàng bị mất trộm cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, cách làm này không giống với thói quen của Phi Khấu Nhi, rất khó nói rốt cuộc là ai gây nên. Nhưng dưới
áp lực mạnh mẽ của Bạc Hầu ông không thể nào nói ra miệng được, chỉ đành đáp, “Hầu gia nói quá lời, đây là chức trách của tại hạ, tại hạ sẽ dốc
hết sức hoàn thành, nhưng kỳ hạn quá gắt, kẻ trộm lại giảo hoạt, khó
tránh khỏi có lòng mà không có sức.”
Ánh mắt Bạc Cảnh Hoán sắc bén như dao, Yến Quy Hồng khom người cung kính, vờ như không nhận ra.
Giằng co một lúc lâu, Bạc Cảnh Hoán vỗ liên tục vào lan can, nghiêm
nghị nói, “Đã như vậy, ta sẽ cho Thần Bộ mượn sáu Lang vệ để hỗ trợ Thần Bộ làm việc. Nếu đến nước này mà vẫn không bắt được nàng ta thì có thể
thấy trên dưới bộ Hình đều là đồ ăn hại, cần phải chỉnh đốn lại.”
Cuối cùng gương mặt tròn vo của Yến Quy Hồng cũng nghiêm nghị hẳn lên.
Cùng lúc đó, trong biện viện bên bờ hồ Huyền Vũ lại có cảnh tượng khác.
Văn Tư Uyên tự mình đến đây, vừa vào thư phòng đã quỳ ngay xuống đất, nghiến răng khẩn cầu, “Xin công tử cứu ta.”
Tả Khanh Từ thờ ơ liếc mắt, ra hiệu cho Tần Trần đỡ y dậy, sau đó mới hỏi thăm, “Sao Văn huynh lại nói ra lời ấy?”
“Sau Đại Hội Đấu Kiếm, bởi vì chuyện Thổ Hỏa La là do ta giật dây nên Uy Ninh Hầu truyền ta đến hỏi thăm tình hình của Phi Khấu Nhi, bị ta ậm ờ cho qua chuyện.” Dạo gần đây Văn Tư Uyên trái xung phải đột, y hoảng
loạn, không còn duy trì vẻ bình tĩnh thoải mái được nữa, “Sau khi Quận
chúa mất tích, Uy Ninh Hầu tạo áp lực, tìm tất cả người có quan hệ làm
ăn với Phi Khấu Nhi, ông ta tiện thể gửi lời bảo ta đến Hầu phủ một
chuyến.”
Mặc dù người tiện thể gửi lời nói rất nhẹ nhàng nhưng Văn Tư Uyên
không ngốc, tất nhiên biết rõ lợi hại bên trong, y đã né tránh một thời
gian, tình hình càng lúc càng nguy cấp. Bạc Hầu rất hận Phi Khấu Nhi,
chuyến đi này tuyệt đối không có gì tốt lành, muốn giữ mạng chỉ có cách
lập công chuộc tội, trợ giúp Bạc Hầu dụ bắt nàng, nhưng như vậy thì lại
đắc tội với Tả Khanh Từ, tất nhiên chết cũng thảm hơn. Huống hồ chuyện
Tạ Ly bị tráo đổi ra khỏi thiên lao bị người ta lật lại, mặc dù người
biết chuyện đã bị xử lý từ lâu nhưng Yến Quy Hồng già dặn sắc bén, khó
mà đảm bảo ông ta sẽ không điều tra rõ ngọn nguồn. Chờ đến khi ông ta
phát hiện ra Phi Khấu Nhi do một tay y bồi dưỡng, chỉ sợ trong số mười
phần lửa giận của Bạc Hầu thì sẽ có năm phần trút lên người y.
Ai mà biết được Bạc Hầu và Kiếm Ma từng có khúc mắc phức tạp như vậy, mãi đến khi nhận lệnh điều tra chuyện cũ của Lang Gia quận chúa, Văn Tư Uyên mới phát hiện ra mình đã vô thức rước họa ngập đầu. Y giận mình bị ma quỷ ám ảnh vô số lần, cứ tưởng bồi dưỡng nàng là nhặt được bảo vật,
ai ngờ một bước sai, từng bước sai, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Tả Khanh Từ vui vẻ nhìn người đang đứng trước bàn, nếu không phải tự
biết dù làm thế nào cũng không thoát được chàng thì có lẽ Văn Tư Uyên đã quỳ xuống quy hàng trước Bạc Hầu như những thương nhân khác, dù Tô Vân
Lạc là quân cờ y ưng ý nhất thì cũng không thắng nổi bản năng bảo vệ
mạng sống trước áp lực nặng ngàn cân.
Văn Tư Uyên cảm thấy mình rất tỉnh táo, dù gì y cũng đã đắc tội với
Uy Ninh Hầu, tuy ma đầu ở trước mặt đáng sợ nhưng lại là đường sống duy
nhất. Nếu người này chịu bảo vệ Tô Vân Lạc thì dù y có liên quan cũng
không xảy ra chuyện gì, “Công tử có biết Bạc Hầu đã ra lệnh cho sáu
trong mười hai Lang vệ xuất phủ lùng bắt nàng không? Mỗi người trong bọn họ đều có tuyệt kỹ, không thể xem thường. Năm đó Tạ Ly – người dạy dỗ
nàng mà ta cứu ở trong thiên lao ra cũng chết trong tay bọn họ.”
Tả Khanh Từ hiểu rõ tâm tư của Văn Tư Uyên, chàng chớp hàng mi dài
hỏi, “Trừ cái đó ra, Bạc Hầu còn làm gì nữa? Gần đây có gì bất thường
không?”
“Bạc Hầu sử dụng mọi phương pháp trên giang hồ điều tra người có quan hệ với nàng ta và những chuyện nàng làm gần đây.” Giọng Văn Tư Uyên
tràn ngập cay đắng, Bạc Hầu đâu chỉ điều tra mình nàng ta, y có quan hệ
với nàng ta cũng bị ông ta điều tra chi tiết.
Tả Khanh Từ trầm ngâm một lát, “Ngươi có để lộ chuyện Vân Lạc đang
tìm tám vị thuốc không? Liệu chuyện đó có truyền đến tai Bạc Hầu không?”
Văn Tư Uyên biết đối phương muốn hỏi gì, “Trong số những vị thuốc kia có mấy vị nàng ấy phải đi xa để tìm, dựa vào tin tức của ta mới biết
được, mà tin tức của ta cũng đến từ các đồng đạo giang hồ, nếu Bạc Hầu
điều tra cẩn thận thì sợ rằng không thể tránh khỏi tai mắt của ông ta.”
Có lẽ Bạc Hầu cũng đoán ra Tô Tuyền chưa chết, Tả Khanh Từ mỉm cười hỏi, “Hiện giờ bọn họ đang lùng bắt ở hướng nào?”
Văn Tư Uyên nói, “Lần cuối cùng nàng để lộ hành tung là ở Tương Sở, do đó Yến Quy Hồng và sáu Lang vệ đuổi theo đến Vân Mộng.”
“Gió chưng đầm Vân Mộng, sóng lay thành Nhạc Dương, phong
cảnh nơi đây nổi danh đẹp đẽ, đáng tiếc người dân nơi đó hung bạo thiện
chiến, không phải miền đất lành.” Tả Khanh Từ im lặng một lát, chàng
cười nhạt, nói với vẻ thờ ơ, “Ta thấy Bạc Hầu quá nhàn rỗi nên mới vượt
quá chức trách, can thiệp vào công việc của bộ Hình, ông ta không sợ
thuộc hạ không về được nữa, truyền vào tai giang hồ sẽ trở thành trò
cười sao?”
Gương mặt tuấn tú thần bí khó dò, Văn Tư Uyên ớn lạnh nhưng bỗng cảm cảm thấy yên tâm.
“Lúc đầu ta muốn nhờ Văn huynh điều tra giúp ta chút chuyện cũ, nhưng bây giờ tình hình căng thẳng nên cứ tạm thời để đó một thời gian đã.
Văn huynh không cần quá lo lắng, nếu không yên tâm thì có thể trốn đi
một thời gian.” Tả Khanh Từ thờ ơ, như đang nói bâng quơ, “Còn về phần
Bạc Hầu, có lẽ là ngài ấy đã lo lắng quá mức, giả sử tin tức về Quận
chúa nhiều hơn một ít, ngài ấy vui vẻ, chắc sẽ không để ý đến những
chuyện khác.”
Đầu Văn Tư Uyên xoay vòng mấy bận, thầm hít sâu một hơi, “Đa tạ công tử chỉ điểm, tại hạ đã hiểu.”
Nhìn bóng lưng của y, Tả Khanh Từ cười mỉa mai. Người thông minh đều
sống rất lâu, gặp cường quyền biết khom lưng uốn gối, cầu may mắn tránh
rủi ro. Chỉ có đồ ngốc trong đầu chỉ có sự phụ kia mới không quan tâm,
dù bức tường có dày cũng nhất quyết đâm đầu vào.
Thế gian này có quá nhiều người thông minh, người ngốc thì quá ít, nếu cứ thế mà chết đi thì rất vô vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT