Cây mai cổ thụ vươn rộng cành lá, nhìn từ bên ngoài trông giống như mây trắng che phủ bầu trời.

Ở Lang Gia, gia tộc Nguyễn thị có địa vị tôn quý, tất nhiên không thiếu khách đến thăm. Quản gia của biệt viện đã quen với việc tiếp đón khách nhưng đối với nữ tử mặc áo đỏ trước mặt này thì càng thêm cung kính cẩn thận. Nữ tử mặc áo đỏ có đôi mắt phượng sáng rực, đôi môi đỏ mọng khẽ vểnh lên, toàn thân tỏa ra vẻ kiêu ngạo và khí khái hào hùng, trên đường đi đến biệt viện nàng dừng chân ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh, thờ ơ hỏi, “Trong viện này có suối? Phong cảnh quả nhiên tuyệt đẹp.”

Quản sự đi cùng nơm nớp lo sợ nói, “Thôi tiểu thư đúng là tinh mắt, bên trong quả thật có suối nhưng Quận chúa đã dùng để khoản đãi khách quý khác, mong tiểu thư thứ lỗi.”

Cảnh đẹp ngay trước mắt nhưng không thể đi vào, nữ tử không cam lòng hỏi, “Là khách quý phương nào?”

Thôi thị ở Triệu Quận là danh môn vọng tộc, tiểu thư của nhà họ Thôi lại có tiếng ương ngạnh, quản sự trả lời càng thêm cẩn thận, “Đại công tử của phủ Tĩnh An Hầu.”

“Tên công tử bột si mê Hồ cơ kia?” Nữ tử nhớ đến lời đồn náo loạn dạo trước, khẽ “xì” một tiếng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, lộ rõ vẻ khinh thường. Nàng vừa định quay người rời đi thì chợt nhìn thấy một người hầu bước ra khỏi khúc rẽ, đi dọc theo tường viện tiến vào trong trạch viện dưới gốc mai.

Vẻ mặt Thôi tiểu thư thay đổi trong nháy mắt, gương mặt lộ rõ vẻ độc ác, quản gia của Nguyễn thị hãi hùng khiếp vía, hai chân run run, không biết mình đã làm gì trêu chọc bà cô này mà nàng ta trở mặt biến thành tổ tông đến đòi mạng.

Bạch Mạch không biết mình đã lọt vào tầm mắt của người khác, hắn làm xong việc quay về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Trần ôm kiếm ngồi nghỉ ngơi dưới mái hiên nhà, bên cạnh là một bình rượu nhỏ, chim cút nướng, vịt hấp hoa sen và một đĩa đậu rang giòn, hắn bật cười hỏi, “Công tử vẫn chưa ra?”

Tần Trần gật đầu.

Bạch Mạch ngồi xuống bên cạnh bạn mình, cầm bình rượu lên lắc lắc rồi uống một hớp.

Đương lúc rảnh rỗi lại có đồ nhắm và rượu, đúng là hưởng thụ. Nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng Bạch Mạch vẫn không nhịn được nói, “Ba tháng rồi, ngày trước nữ nhân nào lâu nhất cũng chỉ có một tháng, công tử đã phá lệ với nàng ta.”

Giọng nói tràn ngập vẻ không cam lòng, Tần Trần gặm vịt hấp hoa sen không rảnh để ý đến hắn.

Bạch Mạch chép miệng, phàn nàn tiếp, “Một Hồ cơ không có tài cán gì, chỉ có sở trường trộm đồ, không biết công tử thích nàng ta ở điểm nào? Những thục viện tài nữ vừa dịu dàng vừa thấu tình đạt lý trước kia, ai cũng đáng yêu hơn nàng ta.”

Tần Trần lười nghe hắn oán than, quẳng ra một câu, “Công tử đã để nàng ấy đi gặp Hầu gia.”

Đậu rang giòn rớt khỏi đũa của Bạch Mạch, hắn ngạc nhiên chớp mắt, “Không thể nào, chẳng lẽ công tử thật sự để một Hồ cơ…”

Dù đang trò chuyện nhưng đôi mắt Tần Trần không hề rời khỏi hành lang, vừa thấy có người đi ra, hắn không đợi Bạch Mạch kịp phản ứng đã đứng dậy, “Công tử.”

Tả Khanh Từ vén lọn tóc ẩm ướt lên, vạt áo chàng hơi lệch, hình như tâm trạng của chàng đang rất tốt. Chàng liếc nhìn sắc trời rồi dặn dò, “Đi mua mấy món đồ nhắm và một bầu rượu ấm, ba khắc sau mang đến đây.”

Bạch Mạch đáp lời xong định đi làm ngay thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng leng keng sắc nhọn, bảy bóng đen trèo tường vào trong.

Ly rượu hoa mai bị đổ, hơi nóng bốc lên không trung ngoại trừ hương hoa còn có thêm mùi rượu, càng lúc càng nồng.

Tô Vân Lạc ngâm mình trong suối, người nàng mềm nhũn, nửa tỉnh nửa mê.

Đột nhiên có một luồng sáng lóe lên giữa không trung, màn gấm dày dặn bị xé làm hai nửa rớt xuống đất.

Gió lạnh ùa vào thông qua khe hở, đồng thời còn có một nữ nhân cầm thương bước vào.

Mặc áo đỏ, đẹp lạnh lùng, kiêu ngạo.

Cùng lúc đó Tô Vân Lạc bay người rời khỏi hồ nước, nhanh chóng tránh sang một góc, quần áo vốn nằm rải rác trên mặt đất cũng bao lấy cơ thể ướt đẫm.

“Thì ra chuyện chàng si mê Hồ cơ là thật. Tiện nhân, ngươi mà cũng xứng với chàng sao!” Nữ nhân mặc áo đỏ cười lạnh, đôi mắt đẹp hằn lên vẻ ác độc, “Ta sẽ giết ngươi trước rồi lại giữ lấy chàng.”

Ngân thương vừa nhanh vừa tàn nhẫn mang theo hơi lạnh thấu xương, vũ khí của Tô Vân Lạc bị đống màn gấm vùi lấp, nàng chỉ có thể xê dịch né tránh thế công như gió lớn mưa rào. Nữ nhân mặc áo đỏ tấn công nhiều lần đều thất bại, nàng càng giận dữ, “Con hồ ly tinh kia, ngươi cũng chỉ có vài ngón đòn này thôi sao? Chờ ta vạch nát mặt của ngươi, xem ngươi lấy gì mà quyến rũ chàng!”

Nữ nhân mắng chửi càng lúc càng khó nghe, Tô Vân Lạc vừa muốn đẩy màn gấm ra thì “đinh” một tiếng, nàng lăn người né tránh, ngân thương đâm vào nền gạch sát eo nàng tạo thành một cái hố nông.

Lúc Bạch Mạch xông đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nén một tiếng gào to ở trong lồng ngực.

Cảnh tượng mỹ nhân đánh nhau khá hiếm gặp, nhất là một người mặc trang phục màu đỏ còn một người thì quần áo tả tơi.

Ngân thương ở trong tay của nữ tử mặc áo đỏ sinh gió phần phật, tư thế hiên ngang, hiển nhiên là một cô nương xinh đẹp mạnh mẽ còn người mặc đồ trắng khiến người ta không nỡ nhìn. Nàng chỉ khoác một cái áo trong, nhìn nhếch nhác vô cùng, nàng dẫm đôi chân trần trên nền gạch, một tay phải giữ vạt áo nên khó tránh khỏi lóng ngóng.

Bạch Mạch tự biết với thân phận của mình không tiện nhúng tay vào, hắn nói to, “Thôi Cửu tiểu thư, tiểu thư tùy tiện xâm nhập thế này là quá vô lễ, xin tiểu thư hãy dừng tay ngay.”

“Chờ ta giết được tiện nhân kia ta tự khắc sẽ dừng tay!” Thôi Cửu tiểu thư nhướng mày, giọng nói chói tai, “Trác công tử đâu? Gọi hắn ra đây nói chuyện với ta! Nói xem rốt cuộc hắn là ai? Hừ! Công tử phủ Tĩnh An Hầu? Chàng lừa ta một vố rất đau!”

“Có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Tả Khanh Từ xuất hiện dưới sự bảo vệ của Tần Trần, nhìn thấy tình hình trong viện, đôi mắt chàng lóe lên vẻ lạnh lùng và tức giận, “Thôi Tâm Phù, dừng tay!”

Sự nhẫn nại của Tô Vân Lạc đã lên đến cực hạn, nàng bỗng nghiêng người lướt qua người Bạch Mạch, rút bội kiếm của hắn ra.

Thanh kiếm ba thước nằm trong tay, khí thế trên người nàng cũng trở nên khác biệt.

Một thanh kiếm bình thường nhưng đột nhiên xuất hiện hơi nước ngưng tụ thành băng tuyết trong suốt. Đường kiếm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa thong dong, hoa kiếm vừa tiến vừa lướt khiến Thôi Cửu phải lùi lại ba bước. Cổ tay nàng ta đột nhiên run rẩy, ngân thương lập tức bị mất phương hướng, chỉ trong chốc lát cổ họng, cánh tay và cổ tay của Thôi Cửu tóe máu, ngân thương rơi xuống đất phát ra tiếng “bang”. Thân kiếm lại đập vào xương cằm của Thôi Cửu thêm lần nữa, nàng ta đau đớn đến mức hôn mê bất tỉnh.

Thế kiếm lập tức dừng lại, gốc mai rung động vì kiếm khí, những cánh hoa ào ào rụng xuống như mưa.

Màn gấm rách vụn, đồ vật bị đập nát, những cành cây bị gãy đều bị mưa hoa nhấn chìm.

Nữ nhân mặc quần áo xộc xệch là người chiến thắng, nàng đứng thẳng người bên bờ ao, trường kiếm buông thõng, bộ ngực mềm mại chập trùng liên hồi, gương mặt còn vương nét xấu hổ và tức giận trộn thành sát ý, dần dần mắt Tô Vân Lạc ửng đỏ, đôi môi mím chặt mang theo nói vẻ uất ức khó nói thành lời.

Nàng vung tay, thanh kiếm lạch cạch rơi xuống trước mặt Tả Khanh Từ, đồng thời khàn giọng quát lớn,”Cút!”

Tần Trần hoàn hồn, lập tức ôm chủ nhân rút lui, Bạch Mạch cũng vội vàng chạy theo, không ai dám dừng lại thở thêm một hơi.

“Công tử, bảy người kia đều là thuộc hả của Thôi Cửu, trước mắt tạm thời chưa kinh động đến Nguyễn phủ, phải xử trí thế nào?” Xem ra Thôi Cửu đã chia binh thành hai đường, một nhóm vây khốn thị vệ ở trước viện còn nàng ta thì chuồn ra sau lẻn vào hồ nước bắt người, kết quả công tử không ở đây, lại gặp phải Tô Vân Lạc. Lần này Hồ cơ rất tức giận, nếu không phải Tần Trần phản ứng kịp thời thì có lẽ công tử đã ăn một bạt tai.

Có thể im hơi lặng tiếng chạy thẳng ra ngoài dưới mí mắt của nàng, Bạch Mạch cảm thấy may mắn thay công tử.

“Trừ Thôi Cửu ra, còn lại đều giết sạch. Nhớ xử lý sạch sẽ chút.” Tả Khanh Từ chẳng có vẻ gì là nổi giận nói.

Giọng điệu này chứng tỏ tâm trạng của chủ nhân đang rất xấu, Bạch Mạch nuốt nước bọt nói, “Thôi Cửu đã biết thân phận của công tử, chỉ sợ nàng ta sẽ không buông tha.”

Tả Khanh Từ lạnh lùng mỉm cười, “Cho nàng ta dùng chút Hóa Cân Tán, khiến nàng ta nằm co quắp mấy ngày để kiềm chế bớt tính tình.”

Đêm đã khuya, Tần Trần trở về bẩm báo rõ ràng, “Theo thuộc hạ điều tra được, Thôi Cửu tình cờ đến Lang Gia du ngoạn, sau khi phát hiện ra công tử đã viện cớ rời khỏi Nguyễn trạch ngay lập tức. Có lẽ nàng ta sợ Nguyễn trạch biết được sẽ gây bất lợi cho mình. Như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến tìm nàng ta. Nhưng thuộc hạ không thấy Tô cô nương đâu hết, chúng ta có nên nghĩ một lí do giải thích với Quận chúa hay không?”

Mùi lưu huỳnh ở suối nước nóng đã át đi mùi hoa mai trên người Tô Vân Lạc, nhất thời không có cách nào tìm được nàng. Tả Khanh Từ trầm mặc một lát rồi nói, “Ngày mai đến Minh Muội Các gặp Quận chúa, Bạch Mạch đi thuê một viện sạch sẽ, ra khỏi Nguyễn phủ thì lập tức chuyển đến đó.”

Đầu óc của Bạch Mạch không theo kịp suy nghĩ của chàng, vừa muốn hỏi thì Tần Trần liếc qua, hắn lập tức hiểu ngay. Chuyện thành ra thế này, e là Hồ cơ không thể nguôi ngoai cơn giận ngay được, nếu bọn họ vẫn ở lại trong các thì khó tránh khỏi xấu hổ, không bằng rời khỏi đây trước rồi từ từ suy tính.

Tả Khanh Từ không có tâm trạng để ý đến hắn, phẩy tay áo cho bọn họ lui ra ngoài.

Suy nghĩ một lát Tả Khanh Từ bỗng cảm thấy sốt ruột, chàng nén lo lắng xuống đi rửa tay lau mặt, thay áo ngủ và giày mềm, xõa tóc ngồi xuống giường. Một lát sau hình như chàng nhìn thấy cái gì đó, nhặt sợi dây lụa bị ném sang một bên lên, cầm trên tay quan sát kỹ càng. Dây buộc tóc này không phải cái chàng dùng vào buổi sáng, sợi dây này lấy màu xanh ngọc làm nền, màu đen, trắng và xanh là phụ, hoa văn phức tạp nhưng lịch sự tao nhã, một đầu hẹp lại, được đan vô cùng tinh tế.

Tả Khanh Từ nhìn ngắm một lúc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây, đôi mắt phượng dần trở nên dịu dàng.

Suốt thời gian Quận chúa bệnh nặng, Minh Muội Các cũng nhuốm màu ảm đạm, khó khăn lắm mây đen mới tan đi thì lại trở nên mờ mịt vô cùng. Lần này trở về từ biệt viện suối nước nóng, Bạch Mạch phát hiện rất đông người hầu đang sắp xếp lại đồ vật trong các, dưới hiên nhà bày bốn cái rương gỗ đàn hương, hình như là đang phơi nắng.

Bạch Mạch cảm thấy ngạc nhiên, tháng Ba chưa qua, giá rét vẫn nồng, thời tiết này mà sắp xếp lại hòm xiểng thì hình như hơi sớm.

Thiến Ngân nhìn ra suy nghĩ của hắn, nàng chớp mắt, lúm đồng tiền xinh xắn ẩn hiện, “Quận chúa nói năm nay mùa xuân đến sớm, nên phơi nắng và sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc, tránh cho đến lúc đó lại bối rối.”

Tả Khanh Từ vừa nhìn lướt qua đã hiểu, quận chúa đang chuẩn bị để rời đi. Lần này đi không có khả năng quay đầu lại, chẳng ai có thể ngờ vị thiên kim nhà thế gia vọng tộc lại có dũng khí cắt đứt mọi thứ, từ đây sống lưu lạc chân trời.

Đến khi Quận chúa bước vào viện, bên trong còn lộn xộn hơn trước, ngay cả trên bàn cũng chất đống các loại hộp ngọc túi gấm, tranh chữ và đồ chơi quý giá.

Lang Gia quận chúa ngồi dựa người vào ghế mềm, cầm một hộp đựng trà bằng bạc, đôi mắt mơ màng tràn ngập thương nhớ, dường như nàng đang chìm sâu vào ký ức. Thấy khách đến, nàng điềm tĩnh mỉm cười, nhưng nghe đối phương nói xong nàng cảm thấy lạ, không nhịn được hỏi, “Công tử muốn rời khỏi đây? Sao không thấy Vân Lạc đâu?”

Tả Khanh Từ khéo léo giải thích, “Xin Quận chúa thứ lỗi, vừa rồi có một chút thay đổi nhỏ nên không thể không sắp xếp như thế. Chỗ ở mới nằm ngay dưới chân núi, chỉ cần quận chúa cảm thấy khó chịu có thể sai người đưa tin bất cứ khi nào. Vân Lạc tạm rời khỏi đây mấy ngày, xong việc nàng sẽ đến gặp quận chúa.”

Lang Gia quận chúa thất vọng vô cùng, một lát sau nàng nói, “Công tử đã quyết định đi ta cũng không ép ở lại, nếu như có điều cần giúp công tử cứ nói thẳng.” Nói xong, nàng lấy một cái hộp gấm để trên bài đưa cho chàng, “Ta vừa tìm thấy một vài món đồ, đây là một chiếc nghiên mực cổ mà ta rất thích, công tử dẫn theo Vân Lạc đến đây lại phải vất vả vì bệnh của ta, xin hãy nhận chút lễ vật tạ ơn.”

Tả Khanh Từ cũng không nói nhiều, thi lễ nhận lấy, “Chỉ là tiện tay mà thôi, quận chúa đâu cần đa lễ.”

“Cô nương không thể không có ngọc bội, đây là miếng ngọc ta đeo thuở nhỏ, ta tặng cho Vân Lạc làm vật tùy thân.” Lang Gia quận chúa đẩy một cái túi gấm qua chỗ chàng, cuối cùng khẽ vuốt hộp bạc trong tay, “Còn đây là hộp bạc, bên trong là trà Tê Minh, năm đó… có người thích vị đậm đà của nó, nếu nàng có thể mang theo nó quay về…”

Nguyễn Tĩnh Nghiên không nói thêm gì nữa, đôi mắt trong vắt chứa đựng một tia hy vọng dịu dàng.

Tả Khanh Từ đã hiểu rõ, “Chắc chắn nàng sẽ hiểu được tấm lòng của quận chúa.”

Hết chương 67.

Đọc chương sau đảm bảo các nàng sẽ ghét Tả công chúa cho coi:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play