Mặt gương sáng loáng phản chiếu tấm lưng trần, Tô Vân Lạc nghiêng đầu quan sát, vết thương nằm xéo trên lưng, giống một một bức tranh được vẽ bằng chu sa, vùng da dưới đầu ngón tay trơn nhẵn dị thường, không còn dáng vẻ dữ tợn như lúc đầu. Nàng đã bị thương rất nhiều lần nhưng vết thương chưa từng lành lại hoàn mỹ đến vậy, thuốc của Tả Khanh Từ vừa cổ quái lại vừa đắt đỏ, quả thực rất linh hiệu.
Tô Vân Lạc khép vạt áo lại, nhìn bộ trang phục nữ tử đặt trên giường.
Nàng do dự một lúc rồi giở bộ quần áo ra mặc vào người, tơ lụa mềm mại áp vào da thịt mang đến cảm giác lạ lẫm vô cùng. Nàng nhìn lướt qua gương mặt thiếu niên ở trong gương, mở hộp đồ mà nàng nhờ người đến địa điểm chỉ định lấy về ra.
Bạch Mạch đứng bên ngoài gõ cửa, trong phòng im lặng một lúc, chợt có một giọng nữ vang lên, “Đợi chút.”
Giọng nói hoàn toàn lạ lẫm, Bạch Mạch thoáng thất thần, cứ ngỡ là người ngoài xâm nhập, hắn giơ tay phá vỡ chốt cửa, bước vào trong phòng.
Ánh nắng ngày hè chiếu xuyên qua giấy dán cửa sổ, căn phòng nửa sáng nửa tối.
Một người ngồi trước án, bàn tay trắng muốt đang cầm bút, an tĩnh nhìn gương tô vẽ.
Mái tóc dài đen nhánh che khuất lông mày và lông mi, hé mở dung nhan mơ hồ, quanh gương mặt của nàng xuất hiện một vòng sáng mở ảo, chóp mũi xinh xắn, khuôn cằm đẹp đẽ, đôi môi đỏ hồng điểm chút ánh sáng, trong căn phòng quẩn quanh khí tức dịu dàng kỳ lạ.
Phi tặc lẫn vào đám đông sẽ mất tích biến mất, thay vào đó là một nữ nhân xa lạ, Bạch Mạch giật mình hoảng hốt.
Nữ nhân vẫn nhìn mặt gương chăm chú, chỉ có giọng nói vang lên: “Ra ngoài.”
Bả vai bỗng bị vỗ một cái, Bạch Mạch quay đầu nhìn thấy chủ nhân mới tỉnh táo lại, Tả Khanh Từ nhìn thoáng qua người ngồi trước bàn, dẫn hắn lui ra ngoài khép cửa lại, khóe môi thấp thoáng ý cười, ngồi xuống ghế đá lạnh như băng ở trong sân.
Sau thời gian hai nén hương cánh cửa mở ra, một bóng hình thanh tú dịu dàng xuất hiện.
Gương mặt tẻ nhạt không có gì nổi bật, miễn cưỡng có thể xem là bình thường, nàng mặc váy áo đẹp đẽ nhưng trên người không hiển lộ nửa phần hào quang.
Bạch Mạch nhìn ngắm mấy lần, lúng ta lúng túng rời mắt sang bên cạnh.
Phi tặc biến thành nữ nhân, hoàn toàn không tìm ra vết tích ngày xưa, lúc nàng đi ngang qua, Bạch Mạch thậm chí còn ngửi thấy mùi hương trên tóc đối phương, quả thực là bách vị tạp trần. Xem nàng như nam nhân thì hiển nhiên không thích hợp, mà xem là nữ nhân lại cảm thấy khó chịu không nói thành lời. Hắn tình nguyện đối mặt với thiếu niên khiến người ta chán ghét kia, chứ không phải nữ tử đi lại nhẹ nhàng, dáng vẻ ngoan ngoãn ở trước mắt. Hắn cũng không quên được dung nhan chỉ nhìn thấy thoáng qua ấy, khiến hắn không rõ rốt cuộc đây là thật hay mơ.
Bạch Mạch ôm một bụng nghi ngờ và bối rối ấm ức cưỡi ngựa, đi phía sau cỗ xe.
Trong xe ngựa, tâm trạng của Tả Khanh Từ rất tốt, hứng thú dạt dào nghiên cứu khuôn mặt mới của đối phương: “Vân Lạc dễ dàng thay đổi gương mặt, giọng nói cũng thay đổi theo đó khiến người ta nhìn mà cảm thán. Giọng nói của nàng bây giờ có phải là giọng nói thật không?”
Lúc này giọng nói của nàng không khó nghe nhưng cũng không thể xem là êm tai, chỉ có thể nói là bình bình, không cao không thấp.
Khi trước nàng sẽ không để ý đến câu hỏi này nhưng rốt cuộc nàng đã thiếu chàng ân tình trị liệu, lần này Tô Vân Lạc đáp lời, “Có thể.”
“Thần bí như vậy càng khiến ta hiếu kỳ, ngoài Thiên Đô Phong thì đã có ai nghe thấy giọng nói thật sự của Vân Lạc chưa?” Nam tử với dung mạo tựa ngọc mỉm cười, trong lời nói bao hàm chờ mong, “Liệu ta có vinh hạnh này hay không?”
Tô Vân Lạc trầm tư, môi mềm khẽ động, “Công tử nghĩ sao về giọng nói thật như thế này?”
Giọng nói ồm ồm vang lên, giống như trong xe đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao to lỗ mãng, Tả Khanh Từ không những không bị hù dọa mà trái còn cười to, nhất thời không thể kìm chế.
Vị công tử cao quý này đúng là vô vị, Tô Vân Lạc không cảm thấy thích thú ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn bên ngoài xe ngựa trông mộc mạc tao nhã nhưng bên trong thoải mái dễ chịu, trong xe có bàn con để nước trà và điểm tâm, trừ sách thì còn rải rác một vài cái gối mềm, Tả Khanh Từ tùy ý dựa vào gối, tư thái thong dong nhẹ nhàng: “Những kỹ xảo này nàng học ở đâu? Giang hồ chỉ nói kiếm nghệ của lệnh sư cực cao, chưa từng nghe nói ông giỏi cả dịch dung.”
Tô Vân Lạc trả lời rất đơn giản, “Học sau khi rời núi.”
Tả Khanh Từ hỏi tiếp, “Là ai dạy nàng?”
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, tuấn nhan tựa ngọc như đang tỏa sáng, một tia sáng lạc vào mắt chàng khiến lòng người dao động, Tô Vân Lạc vô thức trả lời, “Hắn rất lợi hại, am hiểu những trò xảo quyệt, có thể khiến chủ nhà chắp tay dâng hiến bảo vật, thấy ta không học được mới dạy cho ta dịch dung và thuật ăn trộm.”
Tả Khanh Từ đương nhiên sẽ không bỏ qua một thoáng thất thần của nàng, khóe môi nổi lên ý cười, “Bây giờ vị kỳ nhân đó ở đâu?”
Nàng im lặng một khắc, “Chết rồi.”
Xem ra chàng hỏi không đúng lúc, Tả Khanh Từ cảm thấy tiếc nuối, hơi nhíu mày lại, “Vân Lạc quen biết hắn như thế nào?”
Tô Vân Lạc cụp mắt.
Tả Khanh Từ thông minh đổi vấn đề, “Khước Tà Châu cũng là hắn bảo nàng trộm?”
Nàng cứng người, một lát sau mới nói, “Không phải trộm, là hắn cho ta. Hắn nói rằng đa số các bảo tàng và mật thất đều có mê hương.”
Trong lời khen ngợi của Tả Khanh Từ có thâm ý khác, ẩn chứa dò xét, “Hiếm thấy người suy nghĩ chu đáo như vậy, lại chịu dốc túi truyền thụ, chỉ sợ sư đồ cũng không hơn thế này là bao, hẳn là Vân Lạc hợp mắt hắn.”
Không biết Tô Vân Lạc có nghe hiểu hay không, nàng im lặng một lát, chợt nói, “Hắn còn dặn ta không được tin bất cứ kẻ nào, không được làm việc cho quý nhân dù bọn hắn hứa hẹn thứ gì đi chăng nữa.”
Hiển nhiên dò hỏi quá nhiều đã khiến nàng nảy sinh cảnh giác, Tả Khanh Từ thản nhiên đổi chủ đề, “Ta thấy Vân Lạc và Bách Hiểu công tử thân thiết vô cùng, chắc là đã quen biết vài năm?”
Nàng không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
“Văn Tư Uyên là một thương nhân, vì lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, biết rõ Vân Lạc không thích quyền quý, lại né tránh Chính Dương Cung đủ kiểu vậy mà vẫn không để ý tình nghĩa ép nàng đi xa.” Tả Khanh Từ không nhanh không chậm châm ngòi, đánh trúng điều nàng đang âm thầm lo lắng, “Người này đặt chữ lợi lên đầu, khó đảm bảo tương lai sẽ không bán nàng lần nữa. Vân Lạc có bao giờ nghĩ đến lúc đó sẽ đối phó ra sao chưa?”
Tô Vân Lạc im lặng rất lâu mới mở miệng, “Công tử muốn nói gì?”
“Với tài năng của Vân Lạc, có thể mặc sức tiêu dao giữa trời cao biển rộng, sao lại bị người ta khống chế hết lần này đến lần khác?” Tả Khanh Từ cảm thấy tiếc nuối, biểu lộ sự quan tâm, “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa còn được Vân Lạc cứu giúp mấy lần nên muốn giúp đỡ nàng đôi chút. Dù sao phủ Tĩnh An Hầu cũng có chút sức mỏng.”
Nàng nhìn chàng rất lâu, Tả Khanh Từ mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt thân thiết hòa nhã, trong đôi mắt phượng ẩn chứa mê hoặc vô tận.
Cuối cùng, Tô Vân Lạc không nói gì, trầm mặc nghiêng đầu.
Tả Khanh Từ nhờ giúp đỡ, chuyện này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phiền phức quả thật có cũng chút phiền phức.
Vị công tử cao quý này tâm huyết dâng trào, muốn nàng hộ tống đến Phù Châu thưởng thức Đại Hội Đấu Kiếm năm năm mới có một lần. Xuất phát từ Kim Lăng, đi chuyến này ít nhất cũng phải mất hai tháng, chứ đừng nói đến dọc đường đi có vô số người trong võ lâm. Chàng lấy lý do không thích bị gò bó, chỉ dẫn theo mỗi Bạch Mạch thu xếp sinh hoạt thường ngày, an nguy phụ thuộc vào một mình Tô Vân Lạc, quả là to gan.
Anh hùng thiên hạ Cửu Châu tụ hội, tám phương so kiếm đánh cường hào. Đây là lệ cũ đã có từ xưa, cách năm năm sẽ có thế gia một phương đứng ra tổ chức ngày hội náo nhiệt nhất võ lâm. Lấy bảo vật làm phần thưởng, phát thiếp mời, mời hào kiệt các nơi đến hiển lộ thân thủ. Thứ nhất là biểu dương thanh danh tông phái, thứ hai là kết giao anh hùng tứ hải. Một chuyện khiến cả giang hồ chú ý, anh kiệt bốn phương đều kỳ vọng trở thành một tài năng trẻ trên Kiếm Đài, dù không giành được vị trí đứng đầu thì được dương danh thiên hạ cũng là chuyện tốt.
Lần đại hội này do Mộc gia – gia tộc quyền thế trong võ lâm ở Phù Châu phát thiệp mời, thời gian diễn ra vào giữa tháng bảy. Tin tức vừa ra, người giang hồ đã nối đuôi nhau, như trăm sông đổ biển hướng về Phù Châu. Có lẽ Tả Khanh Từ là người nhàn nhã nhất, dọc đường đi chàng nghỉ ngơi trong quán trọ tốt nhất, thưởng thức phong cảnh khắp nơi, bình phẩm các món ăn ngon, hoàn toàn là dáng vẻ của công tử thế gia chơi trò cải trang du hành.
Một ngày, xe ngựa đi vào một thôn trấn bình thường. Bạch Mạch ghìm ngựa ngay trước quán trọ nổi tiếng nhất ở đây, chưởng quỹ vừa nhìn đã biết đoàn người này là người giàu có hào phóng, vội vàng cung kính đón chào.
Quán trọ rất lớn, lầu một là quán rượu đông người nhốn nháo, ở giữa sảnh có bảy tám Hồ cơ diễm lệ đang mời rượu, đông đảo người giang hồ nâng cốc cụng chén, oẳn tù tì đoán chẵn lẻ, hòa với đó là tiếng cười nói dịu dàng của Hồ cơ, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng. Bạch Mạch giao xe ngựa cho phục vụ, tiện tay ném một khối bạc vụn qua.
“Đa tạ ngài ban thưởng, quán nhỏ chắc chắn sẽ dâng đồ vật tốt nhất lên, mong quý nhân không chê nơi đây thô lậu.” Chưởng quầy thấy tiền thì càng vui mừng hơn, nâng cao mười hai lần tinh thần phụ họa, “Gần đây quán mới thu nhận hai Hồ cơ sạch sẽ, am hiểu xoa bóp thư giãn gân cốt, nhất định có thể xua tan mệt mỏi cho quý nhân.”
Một tiếng gọi vang lên, hai thiếu nữ người Hồ giống như những chú chim bồ câu nhanh nhẹn xà xuống, cả hai đều có vòng eo tinh tế, bộ ngực đẫy đà, mang theo hơi thở non nớt đặc trưng của thiếu nữ trẻ trung. Thấy khách là công tử tuấn tú, đôi mắt của hai thiếu nữ sáng rực, nụ cười càng thêm xán lạn.
Tô Vân Lạc im lặng thối lui, Tả Khanh Từ liếc nhìn nàng, Bạch Mạch không cần phân phó đã tự động ngăn cản, dùng dăm ba câu đuổi họ đi.
Chưởng quầy nịnh nọt không thành, xoa tay cười ngượng ngùng, thúc đẩy phục vụ nhanh chóng dọn dẹp phòng ở, Bạch Mạch không yên lòng, đi theo họ để kiểm tra. Tả Khanh Từ và Tô Vân Lạc được mời ngồi xuống ghế nhỏ bên cửa sổ chờ đợi. Khách trong quán rượu rất nhiều, tướng mạo và khí chất của Tả Khanh Từ thu hút ánh mắt của rất nhiều người võ lâm, thấy bên cạnh chàng chỉ có một cô gái tầm thường đi theo, không giống người có liên quan đến giang hồ thì không quan tâm đến họ nữa.
Người trong quán đều đang bàn luận về Đại Hội Đấu Kiếm, hơn phân nửa đang suy đoán xem năm nay Mộc gia sẽ lấy bảo vật nào ra làm phần thưởng, Tả Khanh Từ lắng nghe một lúc, bỗng cảm thấy thú vị, “Vân Lạc có hứng thú tranh hơn thua không?”
Nàng hơi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra chàng đang nhạo báng mình.
Tả Khanh Từ xem mình là một người ngoài cuộc rảnh rỗi, hài hước nói đùa, “Nghe nói năm năm trước ở Đại Hội Đấu Kiếm, Ân huynh và Thẩm cô nương rất được chú ý, giành được danh hào Ngọc Toan Nghê và Tố Thủ Thanh Nhan. Nếu Vân Lạc chịu hiển lộ thân thủ, chưa chắc đã kém hai người họ.”
Cách họ một vài cái bàn, một người mập mạp đột nhiên vỗ bàn, kích động quát lên: “Bảo vật gì cũng không sánh bằng thần binh của Thần Tượng Nha Cửu, nếu Kiếm Ma Tô Tuyền không có thần kiếm trợ giúp thì làm sao có thể tung hoành giang hồ!”
Cả quán rượu yên tĩnh trong nháy mắt rồi đột nhiên tuôn trào nghị luận, mọi người bắt đầu cười ồ, có người nói to: “Nghe nói Khinh Ly Kiếm tái hiện giang hồ, đang ở trong tay Tố Thủ Thanh Nhan của Chính Dương Cung, có giỏi thì Triệu Lão Tam ngươi đi cướp đi, dù sao Kiếm Ma cũng đã chết, sợ gì nữa!”
Triệu Lão Tam mập mạp rõ ràng đã uống quá nhiều, nước bọt văng tứ tung khoác loác, “Đừng nói là nữ, dù Kiếm Ma vẫn còn sống thì thế nào, ta chỉ cần dùng ba chiêu đã khiến hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Cái tên Kiếm Ma không phải tầm thường, khách uống rượu nghe thấy người mập mạp bạo mồm như vậy đều giễu cợt, “Hắn điên nhưng vẫn có thể dùng một kiếm chặt đứt tay chân ngươi như thường. Ngươi có mấy cái tay cho hắn chặt?”
Triệu Lão Tam bị chế giễu, mặt đỏ bừng nói: “Đó chẳng qua chỉ là may mắn, một người điên thì làm gì có oai phong. Nếu đổi là ta, ta sẽ thăm dò xem lúc nào hắn phát bệnh điên thì chém chết hắn, đâu cần Chính Dương Cung phải thanh lý môn hộ.”
Mọi người lại cười đùa lần nữa, nhao nhao nghị luận không để ý đến hắn.
Tô Vân Lạc im lặng dị thường, nàng nhìn Triệu Lão Tam đang phát ngôn bừa bãi chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo kinh người. Chuyện ngoài ý muốn này khiến khóe môi Tả Khanh Từ khẽ cong lên, hứng thú quan sát nàng.
Nhưng đến cuối cùng nàng cũng chẳng hề làm gì, Tô Vân Lạc không nghe nữa, đứng dậy đi về phía nội viện của quán trọ.
Tả Khanh Từ mỉm cười không lên tiếng, cũng đi theo nàng. Vừa mới ra khỏi hành lang, nàng đột nhiên quay đầu, năm ngón tay nhanh chóng che trên đầu chàng, lúc thu tay lại trong lòng bàn tay có thêm một chậu hoa màu trắng nặng trĩu. Ngẩng đầu nhìn lên, hàng lang lầu hai yên tĩnh, không một bóng người.
Nụ cười trên môi Tả Khanh Từ phai nhạt, gương mặt tuấn tú như bị hoàng hôn xâm nhiễm, ảm đạm mông lung khó bề phân biệt.
Hết chương 31.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT