Chính Dương Cung nhận được sự ân sủng hoàng thất, được xem là tổ tông của Đạo môn trong thiên hạ. Lễ phong thưởng thường được tổ chức vào giữa tháng Năm, mấy ngàn đạo nhân mặc vũ y trắng như tuyết, đầu đội mũ cao chân đi giày mây tụ tập bên trong đại điện, cảnh tượng giống như quần tiên tụ hội. Không ít quan lại hiển quý tiến hành quyên tặng sau buổi lễ, khách hành hương ra vào núi xem lễ nhiều vô số kể.

Lần này thanh thế càng không bình thường, Uy Ninh Hầu đích thân đến ban chỉ, mặc trang phục thêu mãng xà màu tím đứng ngoài điện Tam Thanh tuyên đọc Thánh dụ, ca ngợi Kim Hư chân nhân và trên dưới Chính Dương Cung một phen. Ban thưởng gấm trắng để may y phục đạo sĩ, trăm cái phất trần, ba mươi tượng hạc đồng và hươu đồng, hai mươi đôi ngọc bích, chín hộp trân châu, một số đồ gốm cống phẩm và vô số vũ khí trong cung, phần thưởng cực kỳ phong phú.

Thậm chí Thánh chỉ còn nhắc đến đệ tử của Kim Hư chân nhân, Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh được khen là anh kiệt, ban cho một đôi ngọc Dương Chi đeo bên mình. Thiên gia hậu thưởng, dù là người trong Đạo môn cũng cảm thấy vô cùng vinh quang. Đông đảo đệ tử Chính Dương Cung thấy hai người Ân Thẩm đã được Chưởng giáo coi trọng, nay còn được Thiên tử cúi đầu nhìn xuống thì ao ước khen ngợi không dứt, càng thêm kính trọng.

Kim Hư chân nhân lĩnh chỉ, tiếp nhận phong thưởng rồi mời Uy Ninh Hầu vào trong điện làm lễ, ngoài cửa dần hát vang tên của những vị hoàng thân quốc thích quyên tặng. Thẩm Mạn Thanh sắp xếp việc cho sư đệ sư muội đáp lễ đâu vào đấy rồi lại đi kiểm kê từng vật phẩm, mãi đến hoàng hôn mới kết thúc bận rộn.

Xong việc nàng thở phào một hơi, gần đây bị công việc chuẩn bị cho đại lễ phong thưởng đè nặng trên vai, đủ loại lễ nghi rườm rà không chịu nổi. Trở về phòng nghỉ ngơi một lát, nàng lấy ngọc bội vua ban ra nhìn kỹ, chất ngọc trơn bóng hoàn mỹ, chạm trổ tinh xảo, hươu tiên miệng ngậm linh chi hiến thọ sống động như thật, đúng là một món đồ thượng phẩm.

Thưởng thức một lúc, nàng nhớ đến Ân Trường Ca và Tả Khanh Từ, lòng chợt nãy ra suy nghĩ, liền ra khỏi phòng tìm hai người họ nhưng lại bị hụt. Hỏi thăm đồng đạo cũng không thu được gì, chỉ biết sau buổi lễ Ân Trường Ca đi đến chỗ của công tử, nhưng không nói rõ là đi đến chỗ nào trên Thiên Đô Phong ngắm cảnh.

Mấy ngày nay hai người này du ngoạn vui vẻ vạn phần, Thẩm Mạn Thanh không khỏi sinh ra mấy phần ao ước, dứt khoát ra khỏi điện tìm kiếm, nàng hỏi thăm dọc đường đi nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng hai người, bất chợt có một dòng nước xanh lọt vào tầm mắt.

Ánh hoàng hôn cô tịch chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu mây bay vạn dặm, hai con hạc trắng nhàn tản kiếm ăn bên bờ hồ, thỉnh thoảng vỗ cánh làm rơi cọng lông trắng như tuyết, đôi chân dài ẩn một nửa trong nước, giống như đậu trên tấm gương mây nước cong cong.

Không một ai đứng trước cảnh đẹp mà không sinh ra ảo giác, Thẩm Mạn Thanh vô thức hoảng hốt. Dường như có một bóng người đang múa kiếm giữa không trung, ánh kiếm lóe lên phóng khoáng, mạnh mẽ như rồng đang bay lượn, sắc bén không gì cản nổi. Ảo ảnh xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, trước mắt vẫn là hạc đậu bên bờ hồ yên tĩnh, mây hồng trên đỉnh núi nhấp nhô.

Đây là nơi Thẩm Mạn Thanh đã từng quen thuộc, mấy năm nay nàng rất ít khi nơi này, nàng ngạc nhiên nhìn trạch viện đã sụp một nửa, chợt phát hiện có một người đang đi từ trong viện ra. Người kia hơi nghiêng đầu, dường như đang dò xét bài trí trong viện, ánh hoàng hôn sắp tàn phác họa ra thân hình của một nam nhân.

Hô hấp của Thẩm Mạn Thanh cứng lại, trán túa mồ hôi, tay đè vào thân kiếm bên hông, cơn giận đột nhiên tan biến. Nàng không khống chế được cảm xúc, vô thức bước đến gần, nam nhân hình như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại để lộ gương mặt không giận mà uy.

“Hầu gia!” Thẩm Mạn Thanh ngạc nhiên, thậm chí quên cả hành lễ, “Sao Hầu gia lại ở đây?”

Dưới mái hiên chính là Uy Ninh Hầu Bạc Cảnh Hoán, nửa ngày trước mới tuyên đọc chỉ dụ ở đại điện, lúc này lại lẻ loi một mình xuất hiện bên hồ Thúy Vi. Ông cau mày vì bị quấy rầy, ánh mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui.

Vị Hầu gia này không phải người có thể dễ dàng thân cận, công việc khoản đãi mấy ngày qua đều do Thẩm Mạn Thanh làm chủ, nàng đã hiểu rõ mười phần. Tiếc rằng nhất thời không khống chế được cảm xúc, đến khi thốt lên mới nhận ra mình đang mạo phạm chất vấn, nàng bỗng cảm thấy kính sợ.

May là hình như Bạc Cảnh Hoán cũng không để tâm, ông dõi mắt ngắm nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói, “Bản hầu rảnh rỗi nên đi dạo một lúc, không may bị lạc đường, thấy chỗ này mây nước trữ tình nên ngắm nhìn thêm một lúc.”

Thẩm Mạn Thanh dần lấy lại bình tĩnh, thi lễ với ông rồi dịu dàng nói, “Là do bản môn sắp xếp không thỏa đáng, đường trên núi quanh co phức tạp, nên sắp xếp người dẫn đường cho Hầu gia mới phải.”

Uy Ninh Hầu liếc nhìn nữ đệ tử của Kim Hư chân nhân, giọng nói nghe không ra là vui hay giận, “Không cần thiết, Thiên Đô Phong chung linh dục tú*, khắp nơi đều là cảnh đẹp, có người dẫn đường trái lại làm mất hứng thú.”

Chung linh dục tú: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đất thiêng sinh hiền tài.

Vị quý nhân này ngay cả một thị vệ theo hầu cũng không dẫn theo, Thẩm Mạn Thanh thầm cảm thấy ngạc nhiên, thuận theo nói: “Hầu gia văn nhã, chỉ là trời sắp tối, một lát nữa thôi sẽ khó bề phân biệt cảnh sắc, khí lạnh cũng ùa về, chi bằng ngài ở lại chờ ngày mai hãy thưởng thức tiếp.”

Uy Ninh Hầu không nói nhiều lời, ông gật đầu rồi quay người bước đi, Thẩm Mạn Thanh lập tức bước vượt lên trước dẫn đường: “Ta đưa Hầu gia về Nhã Uyển.”

Đi một lát, Uy Ninh Hầu hỏi vu vơ: “Vì sao một nơi đẹp đẽ thế này lại hoang vắng không người?”

Thẩm Mạn Thanh khẽ mấp máy môi mềm, sau một cái chớp mắt mới trả lời: “Nơi đây nằm ở phía xa vắng vẻ, lâu rồi không được quét dọn nên cứ để đó không dùng đến.”

Giọng nói của Uy Ninh Hầu truyền đến từ sau lưng, “Đáng tiếc, giữ nó lại cũng chỉ là một viện bỏ hoang phá hư phong cảnh, không bằng đập đi xây cái mới, hợp với hồ nước thanh nhã này hơn.”

Thẩm Mạn Thanh thầm giật mình, trầm mặc không nói gì.

Uy Ninh Hầu giương mắt thoáng nhìn qua, nữ tử bước đi trên đường núi có dáng người mảnh khảnh, thanh tao nhã nhặn, dưới mái tóc đen là cần cổ trắng muốt mảnh mai, tuy mặc quần áo đạo sĩ nhưng khó mà giấu được nhan sắc xinh đẹp, ông lên tiếng lần nữa: “Ngươi lên núi bao lâu rồi?”

Thẩm Mạn Thanh trả lời đúng mực: “Bẩm Hầu gia, ta lên núi tu hành từ năm ba tuổi, đến nay đã được hai mươi mốt năm.”

Tiếng hạc kêu truyền đến từ phía xa phá vỡ sự thanh tịnh trong núi, Uy Ninh Hầu chậm rãi nói, “Trước khi khởi hành, Thẩm quốc công có nói với ta rằng, cháu gái không nên ở lại Đạo quan lâu ngày, ông ấy có ý định đón ngươi về nhà.”

Câu nói này giống như sét đánh ngang tai, Thẩm Mạn Thanh chấn động, tâm tư trở nên hỗn loạn, một lát sau mới đáp lời: “Đa tạ Hầu gia đã cho biết, ta nhập đạo từ thuở nhỏ, nhiều năm qua được sư tôn dạy bảo, không dám phụ kỳ vọng của trưởng bối.”

“Ta đã đề cập việc này với Kim Hư chân nhân.” Giọng nói của Uy Ninh Hầu lạnh nhạt, không mang theo nửa phần cảm xúc, từng chữ từng chữ như đang gõ vào lòng nàng, “Chân nhân nói tuy ngươi là nữ tử nhưng có thiên tư tốt lại cẩn thận chăm chỉ nên có ý muốn bồi dưỡng. Thẩm quốc công nhờ ta chuyển lời, máu mủ ruột rà không thể cắt đứt, đi hay ở đều xem ý của ngươi, không cần lo lắng những chuyện khác.”

Lòng Thẩm Mạn Thanh càng rối loạn hơn, lát sau lại nghe thấy Uy Ninh Hầu nói, “Ngươi có công lấy lại Sơn Hà Đồ, sau khi quay về Thẩm phủ nhất định có thể chọn một phu quân tốt, còn nếu như dốc lòng tu đạo thì cũng có sư trưởng nâng đỡ. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi gửi tin về nhà.”

Một lúc lâu sau, Thẩm Mạn Thanh trả lời gượng gạo, “Đã làm phiền Hầu gia hao tâm tổn trí, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Lời cần chuyển Uy Ninh Hầu đã chuyển, ông không nói gì nữa, cả quãng đường còn lại đều không lên tiếng.

Mãi đến gần Nhã Uyển, Thẩm Mạn Thanh mới nén tâm tư hỗn loạn xuống, đi qua góc điện thì gặp được Ân Trường Ca và Tả Khanh Từ, nỗi lòng không hiểu sao lại tiêu tan. Vẻ mặt Uy Ninh Hầu lạnh lùng, chờ hai người thi lễ xong mới nói: “Từ khi lên núi thì không biết tung tích của Tả công tử nữa, chắc là đã phát hiện ra không ít cảnh đẹp.”

Có lẽ buỗi lễ vừa kết thúc Tả Khanh Từ đã bị Ân Trường Ca kéo đi nên không kịp thay quần áo, chàng vẫn mặc lễ phục trang trọng, vấn tóc bằng ngân quan, eo đeo ngọc bội, tôn lên vẻ thanh nhã cao quý, chàng hơi mỉm cười nói, “Nhờ có Ân huynh ở bên làm bạn, mấy ngày liên tiếp dẫn ta đi tìm cảnh đẹp.”

Mặt mày Ân Trường Ca rạng rỡ, vui sướng tiếp lời: “Công tử có tài học uyên bác, ngôn ngữ sinh động, cùng đi dạo với công tử ngay cả phong cảnh nhìn đã quen mắt cũng cảm thấy thú vị, quả đúng là chuyện vui.”

Hai người một tuấn dật phi phàm, một tư thế oai hùng, đứng sóng vai nhau vô cùng thu hút, trông giống như một đôi ngọc bích tỏa sáng. Uy Ninh Hầu thoáng thất thần, quên mất trả lời, một lát sau mới nói: “Tuổi tác của hai người gần nhau nên rất hợp ý.”

Sau lần du thưởng này Ân Trường Ca và Tả Khanh Từ tâm đầu ý hợp, nghe vậy thì rất tán thành: “Công tử lớn hơn ta một tuổi, học thức lại hơn xa ta, nếu không phải thân phận khác biệt thì ta đã tôn làm huynh trưởng.”

Thẩm Mạn Thanh bật cười: “Xưa nay Trường Ca tâm cao khí ngạo, bây giờ lại bái phục như thế, thậm chí còn muốn kết nghĩa với công tử, thật đúng là kỳ lạ.”

Tuy Tả Khanh Từ là công tử Hầu phủ nhưng trước giờ chàng luôn thân thiết hiền hoà, chưa từng tự cao tự đại, bọn họ lại cùng nhau trải qua sinh tử, Ân Trường Ca không câu nệ tiểu tiết cũng không nghĩ nhiều, thuận theo cười nói: “Nhân dịp này, sư tỷ hãy làm chứng cho đệ.”

Tả Khanh Từ mỉm cười đang định mở miệng thì không ngờ vẻ mặt Uy Ninh Hầu biến đổi, ông nghiêm nghị khiển trách, “Kết bái cái gì, thật là hoang đường!”

Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, ba người ngạc nhiên vô cùng.

Ân Trường Ca bị khiển trách trực tiếp, suýt nữa đã trở mặt nhưng suy cho cùng đối phương cố thân phận không tầm thường nên đành ép mình nén giận, giọng nói cứng nhắc, “Lời ấy của Hầu gia là có ý gì? Ta cũng chỉ trêu ghẹo vài câu, chứ không dám trèo cao.”

Tả Khanh Từ ngạc nhiên, chàng biết người này quyền cao chức trọng, lòng dạ khó lường, vui mừng không để lộ ra ngoài, tự dưng lại thất thố như vậy cực kỳ bất thường, chàng không nén được lòng bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

Vẻ mặt Uy Ninh Hầu vô cùng khó coi, hình như ông đang sa vào ảo tưởng điên rồ nào đó, một khắc sau mới lấy lại bình tĩnh, “Kết bái há có thể qua loa như vậy, huống hồ các ngươi…” ông dừng lại, đột nhiên vỗ trán để lộ vẻ mệt mỏi, “Bản hầu mệt mỏi nên nhất thời lỡ lời, tùy ý các ngươi.”

Nói xong ông quay người rời đi, không giải thích cũng không nói thêm gì, để lại ba người với những nghi hoặc tràn lan.

Vô cớ bị người quyền quý quát mắng dĩ nhiên không phải chuyện gì vui vẻ, đây cũng không phải lần đầu tiên Ân Trường Ca gặp phải. Quanh năm có vô số quan lại hiển quý đến Thiên Đô Phong dâng hương, đa số đều có lòng kính trọng tu sĩ, nhưng cũng không ít người cậy gia thế khinh người, Ân Trường Ca tự có cách giải quyết.

Sau một canh giờ luyện kiếm, Ân Trường Ca đã bình tâm lại, phiền muộn tích tụ trong lồng ngực tiêu tán hết. Hắn lau mồ hôi mỏng trên trán, trông thấy Thẩm Mạn Thanh đứng dưới mái hiên ngắm nhìn trời sao, dáng vẻ u sầu như có tâm sự, liền bước đến hỏi thăm, “Sư tỷ đang nghĩ gì thế?”

Lòng dạ Thẩm Mạn Thanh rối loạn, một lúc sau mới mở lời: “Sư đệ, đệ cảm thấy sống trên núi như thế nào?”

Câu hỏi đột ngột của nàng khiến Ân Trường Ca cảm thấy khó hiểu: “Sư phụ đối xử với chúng ta như người thân trong nhà, sư đệ sư muội cũng tôn kính có thừa, tất cả đều rất tốt, sao đột nhiên sư tỷ hỏi vậy?”

“Trong núi tuy tốt nhưng năm tháng lâu dài.” Lòng Thẩm Mạn Thanh rối như tơ vò, ánh mắt cũng hoang mang: “Trước mắt quả thực không tồi, nhưng mười năm hai mươi năm nữa thì thế nào?”

Ân Trường Ca tuổi trẻ dễ tính, ít khi suy nghĩ chuyện tương lai, nghe vậy thì bật thốt ra: “Đương nhiên là võ nghệ tiến bộ hơn, uy danh của bản môn trong võ lâm càng lớn hơn.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhìn thấy dung nhan dịu dàng nở nụ cười khổ, một tia sáng lóe lên trong đầu Ân Trường Ca, hắn đột nhiên thông suốt: “Sư tỷ không muốn ở lại trên núi?”

Chính Dương Cung có môn quy, môn hạ đệ tử có thể chọn vấn tóc chính thức nhập đạo hoặc có thể báo cáo sư trưởng rời núi, lấy vợ sinh con, nhưng từ đây sẽ không còn quan hệ với Chính Dương Cung, cả đời không được nhận là đồ đệ của bản môn.

Thẩm Mạn Thanh im lặng rất lâu, thấp giọng nói: “Ba tuổi ta đã vào núi, lớn lên ở sư môn, không có một chút ký ức về người thân, trở về sợ là cũng không quen, chưa hẳn đã chịu được gò bó, lại càng không biết người lớn trong nhà sẽ sắp xếp như thế nào.”

Ân Trường Ca biết tính nàng hướng nội, có tâm sự cũng hiếm khi kể ra miệng, lúc này lại nói ra hẳn là trong lòng sầu lo xoắn xuýt không yên, hắn cảm thấy thương tiếc, “Vậy thì ở lại trên núi, sư phụ đặt rất nhiều kỳ vọng vào tỷ.”

Thẩm Mạn Thanh khẽ thở dài, hàng mi thanh tú vương ưu sầu: “Ở lại vấn tóc trở thành đạo sĩ? Ở trong núi nhìn thời gian trôi, làm bạn với thanh đăng trường quyển, sống quãng đời còn lại trên đỉnh núi, không tiếc nuối cũng không hối hận?”

Ân Trường Ca im lặng một khắc, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc, “Sư tỷ có đệ, tất sẽ không cô đơn.”

Thẩm Mạn Thanh ngàn nghĩ vạn lo, chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, dù lựa chọn thế nào cũng khó mà an lòng, một lúc lâu sau nàng đột nhiên nói: “Mấy tháng nữa là Đại Hội Đấu Kiếm, sư phụ đã nhận được thiếp mời, sắp xếp chúng ta đến chúc mừng. Đợi xong chuyện này ta muốn đi Kim Lăng một chuyến.” Lời vừa nói ra, lòng của nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, câu nói kế tiếp cũng lưu loát hơn: “Ông nội bảo ta trở về, mặc kệ là sắp xếp thế nào, ta cũng muốn gặp người thân của mình.”

Ánh trăng chiếu vào gương mặt trẻ trung thanh tú của nàng, Ân Trường Ca đột nhiên cảm thấy đau lòng. Người con gái thông minh tốt đẹp như nàng ấy, trời sinh đã được yêu thương che chở, nàng nên nhận được những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, chứ không phải sống cô đơn quạnh quẽ ở nơi thâm sơn cùng cốc. Im lặng một lúc, hắn nói khẽ: “Được, đệ đi cùng tỷ.”

Hết chương 28.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play