Mấy ngày tiếp theo cơn sốt cao dần hạ xuống, đôi mắt xanh lam cuối cùng cũng mở ra, kỳ tích này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Sắt Vi Nhĩ vốn cực kỳ suy yếu nhưng giờ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Dưới sự dốc lòng chăm sóc của Tô Vân Lạc, mỹ nhân tóc vàng dần dần bình phục, vết sưng trên chân tiêu tan, vết thương rạch ra bắt đầu khép lại, chỉ còn lại hai dấu răng giống như dấu ấn của thần chết, vĩnh viễn lưu lại trên mắt cá chân.

Sau khi mặt trời lặn, Tô Vân Lạc ôm mỹ nhân ốm yếu ra khỏi lều, để nàng ngồi tựa người trên nệm êm ngắm nhìn vầng trăng sáng mới nhú lên. Khó khăn lắm mới trở về từ cõi chết, mọi người đều thương xót Sắt Vi Nhĩ, không một ai bất mãn vì khởi hành trễ.

Gió thổi qua hoang nguyên trống vắng, trong gió đêm lồng lộng, sương mù và mây hồng quyện vào nhau kéo dài từ nam đến bắc.

Trên bãi đá dày đặc vết kiếm, hai bóng người bay lên hạ xuống thoăn thoắt. Đây là màn luyện kiếm giữa đồng môn với nhau, Ân Trường Ca mau lẹ còn Thẩm Mạn Thanh linh hoạt. Hai bên đã nắm rõ tài nghệ của nhau, kiếm ý vừa phát ra đã thu lại, từ chiêu thức đến thân pháp đều biến hóa khôn lường, giống như màn múa kiếm tuyệt đẹp dưới ánh trăng.

Kết thúc trận đấu, mọi người đều lớn tiếng khen hay, Ân Trường Ca thu kiếm, thực lòng tán thưởng: “Chúc mừng sư tỷ, kiếm pháp lại có tiến bộ.”

Gần đây Thẩm Mạn Thanh luôn im lặng không vui, nàng khẽ hất tóc mai, vẻ mặt hờ hững, “Ta và đệ đã giao thủ nhiều lần nên hiểu rõ lẫn nhau, khó có tiến bộ.” Nói xong nàng nhìn về phía Tô Vân Lạc đang ngồi cạnh đống lửa: “Tô huynh ẩn giấu tài năng, tất có chỗ hơn người, huynh có đồng ý hạ mình để ta được lĩnh giáo một hai?”

Tô Vân Lạc giống như không nghe thấy gì, vẫn chăm sóc Sắt Vi Nhĩ nằm trong ngực, tay còn bưng một chén canh.

Mỹ nhân mắt xanh nghe không hiểu tiếng Hán cũng không hiểu tình hình trước mắt là thế nào, nàng dựa vào cánh tay của Phi Khấu Nhi, yểu điệu ăn canh.

Vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh lạnh lẽo, gương mặt thanh tú đông cứng lại, “Tô huynh có đồng ý nể mặt, cho ta được lĩnh giáo kiếm pháp?”

Bầu không khí trở nên trì trệ, mấy người lặng ngắt như tờ, ai cũng cảm nhận được sự kỳ lạ.

Tô Vân Lạc nhu thuận cụp mắt xuống, múc một thìa canh chờ gió đêm thổi nguội, bầu không khí căng cứng lây nhiễm lên người Sắt Vi Nhĩ, nàng cảm thấy nghi hoặc, trong đôi mắt xanh xuất hiện nỗi băn khoăn khó hiểu.

Thẩm Mạn Thanh khẽ lắc mình đến trước mặt hai người, nàng chợt nhấc trường kiếm lên, mũi kiếm như sương tuyết băng hàn chỉ thẳng vào mi tâm Tô Vân Lạc, lời nói sắc bén: “Xin Tô huynh bằng lòng chỉ giáo.”

“Sư tỷ!” Ân Trường Ca không nhịn được nữa: “Tô… hắn đã không đồng ý, tỷ cần gì phải ép hắn!”

Tình thế đột nhiên căng thẳng vô cùng, dung nhan yêu kiều của Sắt Vi Nhĩ trắng bệch, ẩn hiện nét kinh hoàng, nàng ôm cánh tay Tô Vân Lạc rất chặt. Tả Khanh Từ thờ ơ lạnh nhạt, quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt hai người, không hề khuyên can.

Lục Lan Sơn cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng vì không rõ nguyên do nên vẫn mở miệng giảng hòa: “Có lẽ Tô huynh có điều bất tiện, nếu Thẩm cô nương không chê, Lục mỗ nguyện đấu thay.”

Lưỡi kiếm trắng bạc giống như được ánh trăng ngưng tụ thành bừng bừng lửa giận, Thẩm Mạn Thanh nói năng khách sáo nhưng mũi kiếm không mảy may di chuyển: “Đa tạ ý tốt của Lục huynh, ta thấy Tô huynh khiêm tốn quá mức nên nảy sinh lòng hiếu kỳ, đồng hành với nhau lâu như vậy, chắc không đến nỗi chỉ so kiếm pháp cũng phải giấu giấu diếm diếm.”

Đây chính là chuyện sầu lo trong lòng mọi người, họ không nhìn ra võ công thậm chí ngay cả thói quen của Phi Khấu Nhi là gì cũng khó xác định, nhưng suy cho cùng mời đấu kiếm kiểu hùng hổ dọa người như thế này cũng không ổn, Lục Lan Sơn nhíu mày, bỗng im lặng.

Gió lạnh căm căm lướt qua lông mày và hàng mi, cuối cùng Tô Vân Lạc cũng ngẩng đầu, giọng nói nhạt nhòa như nước: “Ngươi dùng thanh kiếm này như vậy?”

Giống như ngọn cây tràn ngập tuyết đọng đột nhiên rung động, vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh xuất hiện một tia biến hóa, Ân Trường Ca cũng nghĩ đến điều gì đó, nhìn thanh kiếm trong tay nàng. Thẩm Mạn Thanh nghiến răng nhét kiếm vào trong vỏ, ném xuống trước mặt Tô Vân Lạc rồi trở tay rút bội kiếm của Ân Trường Ca ra, “Cho ngươi mượn dùng, ta quyết không chiếm lợi về binh khí của ngươi.”

“Cầm lấy đi, chuyện này vốn rất vô vị.” Tô Vân Lạc múc một thìa canh, gương mặt mang theo vẻ chán ghét: “Ta đã không sử dụng kiếm từ lâu.”

Buổi tối thảnh thơi tan rã trong không vui, Tô Vân Lạc đưa mỹ nhân mắt xanh quay về lều vải, Thẩm Mạn Thanh và Ân Trường Ca không biết đã đi đâu, chỉ còn lại mấy người vẫn ngồi nguyên tại chỗ trò chuyện. Sau khi nói vài chuyện linh tinh, Tả Khanh Từ tự nhiên thay đổi chủ đề: “Hình như thanh kiếm kia của Thẩm cô nương có phần đặc biệt, Lục huynh có nhận ra không?”

Lục Lan Sơn vuốt cằm, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Trước đó ta không để ý, bây giờ lại cảm thấy có vài phần giống Khinh Ly.”

Vẻ mặt Thương Vãn thay đổi, bật thốt lên: “Khinh Ly Kiếm trong tay Kiếm Ma Tô Tuyền? Lục huynh không nhìn nhầm chứ? Sao Thẩm cô nương lại có thanh kiếm này?”

Lục Lan Sơn vỗ tay một cái, càng thêm khẳng định: “Không sai, chính là Khinh Ly mà hai mươi năm trước Tô Tuyền dùng một chiêu đoạt được trong Đại Hội Đấu Kiếm. Vỏ kiếm xanh đen, lưỡi kiếm trắng bạc như sương tuyết, đã nhiều năm trôi qua nên ta không nhớ ra.” Nói rồi Lục Lan Sơn thở dài, giọng nói mang theo vô hạn tiếc nuối, “Năm đó Tô Tuyền cầm thanh kiếm này tung hoành giang hồ, giờ vật còn người mất, anh hùng cũng chỉ đến thế này thôi!”

Hơi thở của Thương Vãn dồn dập: “Khinh Ly đứng đầu Tứ đại Thần binh mà Thần Tượng Nha Cửu chế tạo? Không phải kiếm này đã chìm ở Động Đình theo Tô Tuyền rồi sao?”

Lục Lan Sơn nhún nhún vai: “Lời đồn chưa hẳn đã là thật, Tô Tuyền vốn chết trong tay trưởng lão của Chính Dương Cung. Một khi qua đời, Khinh Ly Kiếm sẽ bị môn phái thu hồi, có gì lạ đâu.”

Sắc mặt Thương Vãn âm trầm.

Bị chuyện cũ chốn võ lâm lay động, Lục Lan Sơn thổn thức, “Ai mà không thèm nhỏ dãi Tứ đại Thần binh, ấy vậy mà Chính Dương Cung có thể duy trì bình thản cất giữ bảo vật nhiều năm. Khinh Ly xuất hiện, chỉ sợ giang hồ sẽ náo động không nhỏ.”

“Khinh Ly Kiếm, Trảm Phách Đao, Thiên La Thúc, Toái Hồn Liêm.” Thương Vãn thì thào đọc từng cái tên, mỗi một món vũ khí đều từng khiến giang hồ rúng động, gây ra một trận gió tanh mưa máu, khiến vô số người điên cuồng.

“Tô Tuyền đoạt Khinh Ly, khiến Đồ Thần Hưu Vi bị thương nặng, ma đầu kia đã tuyệt tích giang hồ nhiều năm, nói không chừng Toái Hồn Liêm đã đổi chủ. Trảm Phách Đao không rõ tung tích, nghe nói Thiên La Thúc đã bị Thiên Địa Song Lão mang theo quy ẩn rồi.” Người võ lâm ai nhìn thấy binh khí mà không yêu như yêu mạng, Lục Lan Sơn cảm xúc dâng trào nói.

Tâm tư rục rịch xoay chuyển mấy lần, cuối cùng Thương Vãn vẫn dằn xuống, ngồi xuống chỗ Thẩm Mạn Thanh ngồi trước đó: “Thế mà Chưởng giáo Chính Dương Cung lại ban thưởng kiếm này cho đệ tử, cũng không sợ bị người ta cướp mất. Xem ra địa vị của Thẩm cô nương ở trong môn…” Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lục Lan Sơn là người từng trải, sao lại không nhận ra ý ghen tị của Thương Vãn, ông không nhẹ không nặng châm biếm: “Nàng là đệ tử của Chưởng giáo Kim Hư chân nhân, dung nhan xinh đẹp lại được trưởng bối xem trọng, tuổi còn nhỏ đã thành danh, người ngoài hâm mộ không ngớt. Sau lưng nàng là Chính Dương Cung, dù Tô Tuyền đã mất thì nơi đó cũng không phải chỗ mà người khác có thể khinh thường, ai dám đắc tội là chán sống.”

Thương Vãn biết ông nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình, buồn bực một lúc rồi nói với vẻ tự giễu: “Khinh Ly xem như bỏ đi, nếu gặp phải Trảm Phách Đao, Thương mỗ chưa chắc đã giữ được tự chủ.”

Thấy đối phương thu lại tâm tư, Lục Lan Sơn cười, “Đáng tiếc Thần Tượng Nha Cửu chết bất ngờ, không thì nói không chừng Thương huynh còn có thể cầu một món binh khí vừa tay.”

Trong lòng Thương Vãn thực sự tiếc nuối, không nhịn được chửi mắng, “Đều do cái đám vớ vẩn kia khiến Thần Tượng bỏ mình, ai cũng không chiếm được lợi.”

Lục Lan Sơn tràn đầy đồng cảm: “Lúc ấy các thế lực lớn trong giang hồ đâu chỉ làm ra mỗi chuyện ác đó. Sau này bọn họ bị cuốn vào âm mưu của Tây Địch, bị Vương đình tiêu diệt toàn bộ, tổn thất nghiệm trọng. Đúng là báo ứng.”

Hai người nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, Tả Khanh Từ im lặng lắng nghe, đột nhiên hỏi: “Kiếm Ma có hậu duệ không?”

Câu này là hỏi Lục Lan Sơn, ông là người lớn tuổi nhất ở đây, tường tận chuyện giang hồ hơn những người khác: “Lúc Tô Tuyền bị điên mới hai mươi mấy tuổi, chưa lập gia đình thì sao có hậu duệ được.”

Tả Khanh Từ lại hỏi: “Ngay cả truyền nhân cũng không?”

“Trước giờ chưa nghe thấy Chính Dương Cung có lời đồn này, truyền nhân của Kiếm Ma tất không phải hạng tầm thường, sao lại vắng vẻ vô danh được.” Lục Lan Sơn nhạy bén hỏi: “Công tử hoài nghi Tô huynh và Tô Tuyền có chỗ liên quan?”

Thương Vãn nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, hơi xem thường: “Tuy đều là họ Tô nhưng khác biệt quá lớn.”

Tả Khanh Từ khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Ta thấy hình như Tô huynh nhận ra thanh kiếm này, cùng hai vị Ân Thẩm có chỗ không tầm thường.”

Lúc ấy Lục Lan Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ, nghe thấy vậy thì suy nghĩ lại: “Tô huynh vốn yêu thích kỳ trân dị bảo, Khinh Ly lại nổi tiếng vô cùng, nhận ra cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nhìn dáng vẻ khi nãy quả thật hơi quái lạ, chẳng lẽ hắn từng quen biết Thẩm cô nương?”

“Ai biết được, tên kia hành nghề ăn trộm nhiều năm, người mà hắn đắc tội nhiều vô số kể.” Thương Vãn cũng gia nhập suy đoán, hắn không tán đồng: “Lúc mới gặp ta thấy Ân huynh có địch ý với hắn, không giống như quen biết, nhưng tên kia đổi mặt liên tục, ai biết được mặt nào là thật, ngày xưa gặp phải cũng không có gì lạ.”

“Chẳng lẽ Tô huynh từng trộm đồ trên Thiên Đô Phong? Cũng không đúng, nếu như vậy thì Ân huynh đã là người đầu tiên rút kiếm.” Lục Lan Sơn trầm ngâm, càng lúc nghi ngờ càng nặng, “Ta nhớ sau màn đấu kiếm trong trạch viện, phản ứng Ân huynh bắt đầu trở nên bất thường. Trước kia hai người này nhất định đã từng giao thủ, thậm chí Thẩm cô nương còn nói rõ trước kia Tô huynh chỉ dùng kiếm… “

Càng nói càng thấy không bình thường, Lục Lan Sơn ngừng nói, bên đống lửa trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Qua một lúc lâu, Thương Vãn ngượng ngập cười một tiếng: “Không thể nào, người Chính Dương Cung kiêu ngạo vô cùng. Nếu phi tặc xuất hiện, chắc chắn đã bị Chưởng giáo giết chết.”

Tả Khanh Từ luôn mỉm cười, không nói ra bất cứ suy nghĩ nào.

Lục Lan Sơn cũng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, cười ha hả không nói tiếp nữa, chủ đề lại xoay chuyển lần nữa, nhưng rốt cục trong đáy lòng mỗi người đều có một tia nghi hoặc khó giải.

Trải qua chuyện này, không chỉ Phi Khấu Nhi càng ngày càng thần bí mà ngay cả Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh cũng vậy, nhưng mọi người đều không tiện hỏi nhiều. Đợi bệnh của Sắt Vi Nhĩ đỡ, mọi người tiến đến Yên Chi, đưa mỹ nhân mắt xanh trở về quê nhà.

Đúng như Tả Khanh Từ dự đoán, vượt quãng đường dài hồi hương, thứ chào đón chưa chắc là nước mắt vui mừng. Yên Chi trong thành Hồ Dương chỉ toàn những con hẻm chật hẹp, mẹ Sắt Vi Nhĩ nhìn thấy con gái yêu thì vui vẻ vô cùng nhưng cha lại chửi ầm lên. Ông ta bán đứa con gái đẹp nhất cho kẻ buôn người, trùng phùng sau nhiều năm, trong lòng ông ta tràn ngập lo sợ, con gái đào thoát khiến chủ nợ và tai ương kéo đến. Mảnh đất nghèo vô danh này chỉ sản sinh ra mỹ nhân, chuyện phổ biến nhất ở đây chính là bán con gái. Để lại một bao vàng bạc châu báu và nước mắt oán hận, Sắt Vi Nhĩ lựa chọn rời đi, không quay đầu nhìn lại.

Thâm cung như lao tù, quê cha đất tổ khó về, đi theo mọi người đến Trung Nguyên là lựa chọn duy nhất của Sắt Vi Nhi.

Mỹ nhân mắt xanh kiêu ngạo không cho phép mình chìm đắm trong đau thương, bắt đầu chủ động học tập tiếng Hán và tìm hiểu phong tục tập quán ở Trung Nguyên. Sau khi thu lại tính nết, mỹ nhân uyển chuyển xin chỉ dạy quyến rũ dị thường, chưa ai trong số họ mất kiên nhẫn với nàng.

Chỉ có một chuyện kỳ lạ, đó là ngày nào Sắt Vi Nhĩ cũng dựa vào ngực Tô Vân Lạc, lúc trò chuyện với người khác thì mỉm cười nhẹ nhàng, duy chỉ có Tả Khanh Từ là nàng không nói một câu, ngay cả ánh mắt cũng không đáp lại. Tả Khanh Từ không để ý đến sự đối xử khác biệt của mỹ nhân, chàng cũng chỉ lạnh nhạt hữu lễ với nàng, không có dáng vẻ ôn hòa thân thiết ngày thường.

Chắc là hai bên đều chán ghét dung mạo quá đẹp của đối phương, cho nên ngứa mắt lẫn nhau, đây là tổng kết của Lục Lan Sơn.

Nhưng mỹ nhân mang đến một lợi ích khác mà ngay cả Tả Khanh Từ cũng cảm thấy vui. Chiếc lưỡi thơm tho của Sắt Vi Nhĩ bắt bẻ vô cùng, nàng không chịu ăn những món mà người khác làm, buộc Tô Vân Lạc phải đảm nhận vai trò đầu bếp dọc đường đi. Có mỹ nhân và thức ăn ngon làm bạn, đường đi có dài cũng không cảm thấy khó chịu.

Đến A Khắc Tô, Sắt Vi Nhĩ đã nói được vài câu tiếng Hán đơn giản, cũng thân thiết với mọi người hơn rất nhiều, nàng bắt đầu cưỡi ngựa một mình. Thỉnh thoảng nàng sẽ để lộ vài phần bốc đồng ngạo mạn, nhưng nàng vô cùng thông minh, hiểu được lúc nào nên thu liễm tính tình, mỉm cười một cái thì dù có giận cũng điên đảo thần hồn, ai cũng không đành lòng giận dữ với nàng.

Thời gian này, có rất nhiều thương khách đến A Khắc Tô, so với mùa đông thì náo nhiệt hơn gấp mười lần. Trưởng trấn bệnh nặng qua đời, thung lũng Ngõa Hãn trăm hoa đua nở, khắp nơi một màu xanh biêng biếc, xuân sắc bình yên, hung hiểm mấy tháng trước chỉ giống như ảo ảnh.

Thông Lĩnh bị tuyết trắng bao phủ hóa thành dãy núi cỏ cây um tùm, băng tan tạo thành suối nước chảy róc rách, hươu nai kêu ô ô, mèo rừng thoắt ẩn thoắt hiện, mầm măng mới nhú từ dưới đất lên, nấm núi trắng như tuyết mọc thành bãi dưới gốc cây. Theo hành trình của mọi người, những lớp quần áo mùa đông nặng nề được gỡ xuống, đường đi gian nan đã đến hồi cuối.

Ngoài quan ngoại dê bò thành đàn, cỏ nuôi gia súc xanh xanh, tất cả đều khác một trời một vực so với lúc xuất phát.

Ghìm ngựa dõi mắt nhìn ra xa, thành quan đã ở ngay trước mắt.

Những lá cờ của người Hán bay phất phới trên tường thành cao cao, sắc trời trong vắt, những đám mây phía chân trời giãn ra thành từng sợi, khiến lữ khách đi xa quay về cảm thấy thư thả trong lòng, không nhịn được thét dài ầm ĩ.

Đàn nhạn Hồ bay ngang qua trời đột nhiên hoảng sợ tản ra tứ tung, một điểm đen với hai cánh rộng rãi mạnh mẽ bay từ trên cao xuống, nó vượt qua bầy nhạn bay về phía mọi người, tiếng kêu sắc nhọn văng vẳng giữa bầu trời trong vắt. Tô Vân Lạc bỗng ngẩng đầu, bấm tay vào môi, phát ra những tiếng huýt sáo.

Bóng đen nghe tiếng huýt sáo liệng cánh bay đến, Tô Vân Lạc giục ngựa nghênh đón. Tiếng chim kêu trở nên gấp gáp hơn, bay xuống với tốc độ cực nhanh. Đó là một con chim cắt màu xám mạnh mẽ, giương hai cánh bay quanh người Tô Vân Lạc. Hắn vươn tay, con chim cắt màu xám bay luồn qua cánh tay hắn, đôi cánh mạnh mẽ thỉnh thoảng lại vút qua đỉnh đầu, một người một chim dường vui vẻ chơi đùa.

Đoàn người đứng nhìn từ phía xa, Bạch Mạch lẩm bẩm: “Hình như đây là lần đầu tiên trông thấy hắn vui vẻ như vậy.”

Một người một chim thân mật giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, Sắt Vi Nhĩ nhìn một lúc lâu, từ từ cắn môi, rốt cục không nhịn được gọi thành tiếng: “Vân Lạc!”

Tiếng gọi vang lên giữa vùng đồng nội, Tô Vân Lạc dừng động tác, để mặc con chim cắt màu xám đậu ở đầu vai, chậm rãi giục ngựa đến gần nàng, đôi mắt sâu hơn người thường phản chiếu bầu trời trong vắt, ẩn chứa một niềm hân hoan, “Sắt Vi Nhĩ, ta phải đi.”

Trong đôi mắt xanh tràn ngập vẻ ngạc nhiên, mỹ nhân kêu lên: “Chàng muốn đi đâu, chàng đã đồng ý bảo vệ ta!”

Tô Vân Lạc vẫn luôn kiên nhẫn, chưa từng làm trái lời nàng nhưng lúc này hắn cáo biệt không hề lưu luyến, “Ở Trung Nguyên ta là trộm, bị người đuổi bắt. Ta không có khả năng chăm sóc cho nàng.”

“Ta mặc kệ!” Đôi mắt đẹp của Sắt Vi Nhĩ đong đầy nước mắt, giọng nói kích động, đủ để khiến người có tâm địa sắt đá cũng trở nên mềm nhũn, “Là chàng mang ta rời khỏi Vương đình, Trung Nguyên rộng lớn như vậy, ta lại không biết tiếng Hán, lúc nào cũng có thể bị người khác bắt nạt. Chàng không thể bỏ lại ta như thế!”

“Công tử có địa vị, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng, nàng sẽ tự do hơn cả lúc ở Vương đình Thổ Hỏa La.” Có lẽ Tô Vân Lạc không quen an ủi người khác nên lúc nói chuyện hơi tốn sức, hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng, “Hắn có rất nhiều vàng, lại không ham mê sắc đẹp của nàng, nàng sẽ sống rất tốt.”

Sắt Vi Nhĩ càng khóc to hơn, nước mắt giống như trân châu rớt xuống, níu lấy ống tay áo của hắn không buông.

Tô Vân Lạc lại khuyên nhủ nàng thêm hai câu, rút ống tay áo ra rồi ruổi ngựa lùi về sau mấy bước, gật đầu với mọi người: “Bảo trọng, tạm biệt.”

Nói là gặp lại, nhưng theo phong cách của phi tặc, có lẽ họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Từ biệt đột ngột như thế, mọi người đều không biết phải nói gì, Ân Trường Ca giục ngựa tiến lên, không nhịn được nói, “Vân Lạc, ngươi đừng …”

Một tiếng chim hót bén nhọn cắt ngang lời hắn, con chim cắt màu xám đang cảnh cáo người có ý đồ đến gần, hai cánh mạnh mẽ chuẩn bị giương lên, phơi bày dã tính kiêu ngạo, loài chim hung mãnh này được thợ săn xem là Vua của loài chim.

Con ngựa lùi lại một bước, bất an thở phì phì, Ân Trường Ca hơi rầu rĩ, không nói gì nữa.

Tô Vân Lạc không trả lời, quơ khăn trắng che mặt lại rồi giục ngựa rời đi. Chim cắt màu xám giương cánh bay vút lên, nhẹ nhàng bay lượn theo hắn. Đây không giống đường về, mà giống như khởi đầu của một chuyến đi khác.

Ngựa chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng người, chỉ còn lại tiếng chim hót văng vẳng.

Đột nhiên thiếu mất một người, bầu không khí trở nên trầm lặng.

Người đồng ý bảo vệ mình rời đi không chút lưu luyến, Sắt Vi Nhĩ bị đả kích không nhỏ, bụm mặt khóc nức nở hồi lâu, bả vai yếu ớt run rẩy không ngừng.

Bạch Mạch ngẩn người: “Hắn cứ chạy đi như thế? Ném hết tất cả đi?”

Gương mặt tuấn tú lạnh nhạt không nhìn rõ tâm trạng, Tả Khanh Từ chăm chú nhìn hướng chim cắt bay xa, im lặng một lúc lâu.

Hết chương 26.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play