Trên đường dài, một chiếc xe tải thùng mui bạt chạy loạn khắp nơi.
Người lái xe Nhạc Cố là một dị năng giả kim loại, đường phố đầy xe cộ hỏng hóc là sân nhà của anh ta, anh ta cầm vô lăng bằng một tay, tay kia vung lên, những chiếc xe trên đường theo đó di chuyển sang hai bên.
Gã ta hài lòng tự mãn, phát ra tiếng cười vang dội, động tác tay dừng lại một lúc, rồi rung cổ tay để thay đổi đối tượng điều khiển, lại nghiêng chiếc xe tải mui trần để thả một mồi nhử xuống.
Tiếng hét kinh hoàng vang lên từ phía sau, trên mặt Nhạc Cố mang theo hưởng thụ, như thể gã ta không phải đang nghe tiếng kêu rên của người sắp chết, mà là một khúc nhạc dễ nghe.
Nhạc Cố thưởng thức chưa được bao lâu, tiếng hét thảm thiết đột nhiên dừng lại, Nhạc Cố bĩu môi, bất mãn vì người này chết quá nhanh, gã ta ló đầu ra ngoài nhìn về phía sau xe, muốn nhìn xem miếng mồi đáng thương chết thảm như thế nào, cũng nhìn vị trí của đoàn xe đang im lặng mai phục.
Một giây sau, đồng tử của gã ta co rút nhanh, gã ta không nhìn thấy cảnh tang thi cắn xé miếng mồi, lại nhìn thấy một chiếc xe địa hình đi sát phía sau xe tải, có một người nằm sấp trên nóc xe, chính là mồi nhử xui xẻo bị gã ta ném xuống.
Lúc này, mồi nhử sắc mặt trắng bệch, hai mắt sững sờ, như còn chưa khôi phục từ trong biến cố kinh hoàng, không phản ứng lại việc mình vừa được cứu.
Trong lòng Nhạc Cố loạn một chút, xe địa hình phía sau gã ta nhìn rất quen mắt, chính là một trong những xe địa hình của Khu an toàn Lâm Thành, nhưng đối phương làm việc cũng rất khác thường, mí mắt gã ta giật giật, nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đôi mắt Nhạc Cố hơi trầm xuống, gã ta sử dụng dị năng lần nữa, chuẩn bị thả thêm một mồi nhử để tìm hiểu tình hình, suy nghĩ lại hỗn loạn trong nháy mắt, khi gã ta hoàn hồn, chiếc xe địa hình phía sau đã tăng tốc rồi, như báo đen đi săn đưa ra tối hậu thư, sau khi vượt qua thì đột nhiên phanh gấp trước đầu xe tải.
Lúc này Nhạc Cố mới có thể nhìn thấy rõ, người ngồi trên ghế lái của chiếc xe địa hình này là người lạ, người kia có bộ dáng anh tuấn, khí chất lạnh lẽo, Nhạc Cố nhếch khóe miệng giễu cợt nở nụ cười, cười đối phương bộ dáng nhìn ưu tú, đầu óc lại không tốt.
Nhạc Cố nhấc tay lên, muốn dùng dị năng lật ngược chiếc xe địa hình đó, sau một lúc sắc mặt gã ta lại trắng bệch.
Dị năng mất hiệu lực.
Cho dù người trong xe cũng là dị năng giả, dị năng kim loại của gã ta có thể di chuyển xe địa hình, mà lúc này chiếc xe đen tuyền vẫn đứng yên tại chỗ, tràn đầy khí thế một người giữ nhìn vạn người phá.
Điều này có nghĩa là người trong xe là một dị năng giả Cấp 2, đáy lòng Nhạc Cố hoảng loạn, nhưng gã ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, phía trước cùng lắm chỉ là một chiếc xe địa hình, trước mặt xe tải cũng chỉ yếu ớt như tờ giấy, gã ta bỏ qua dị năng, tàn nhẫn tăng tốc, chuẩn bị trực tiếp va tới!
Ở ghế sau của chiếc xe địa hình, con ngươi của tang thi tóc ngắn màu bạch kim hơi co lại, Lạc Ẩm Băng không biết kế hoạch của Kỷ Sơ, nhưng hắn không khiển trách sự điên cuồng của đối phương, hắn giơ tay, ngưng tụ bức tường băng phía trước xe địa hình.
Nhạc Cố nhìn thấy sự tồn tại của bức tường băng, hai mắt gã ta đỏ ngầu, nhận ra người mới có mái tóc ngắn màu bạch kim cũng đang ở trong xe, gã ta mắng một tiếng trách móc đối phương làm phản, sau đó không để ý đến tất cả mà liều mạng đạp mạnh chân ga đến cùng, mang theo khí thế vạn cân chuẩn bị đánh vỡ bức tường băng!
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Sơ đột nhiên cử động, y kéo mở cửa xe nhảy lên một cái, cùng lúc đó, Lạc Ẩm Băng phát hiện ra hắn đã đi vào một lĩnh vực kỳ diệu, mọi thứ xung quanh đều đột nhiên chậm lại, chiếc xe tải vốn vọt tới với tốc độ cực hạn cũng như đang trong một thước phim quay chậm, chỉ có tốc độ của Kỷ Sơ là giữ nguyên.
Thân hình thon dài của Kỷ Sơ mặc một chiếc áo khoác màu đen tuyền, khi nhảy lên có đường cong tuyệt đẹp, y nhẹ nhàng đáp xuống bức tường bang, mượn lực nhảy lên lần nữa, sau khi Lạc Ẩm Băng thấy rõ động tác của y, bình tĩnh lại, lười biếng ngửa về sau dựa trên ghế ngồi, dừng sử dụng dị năng hệ thủy.
Nhạc Cố chỉ cảm thấy hoa mắt, như nhìn thấy tàn ảnh màu đen chợt lóe lên, gã ta chớp mắt, tàn ảnh kia lại biến mất, Nhạc Cố không rõ vì sao, nhưng cũng không quan tâm, ánh mắt tập trung vào trên chiếc xe địa hình cách mười mét kia.
Một vệt màu trắng nõn đột nhiên xông vào trong tầm mắt, Nhạc Cố mờ mịt dùng dư quang đảo qua, tim gần như đột nhiên ngừng đập, đó là một cánh tay thon dài, Nhạc Cố cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người đen chỉ cách đó trong gang tấc!
Nhạc Cố mở miệng, như muốn hét lên sợ hãi, còn chưa phát ra âm thanh cửa xe đã bị bóng người mặc đồ đen mở ra, gã ta bị lôi ra khỏi ghế lái ném ra ngoài, người mặc đồ đen lên xe, đạp gấp phanh xe, lốp xe tải ma xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Nhạc Cố bay trên không trung, cuối cùng phát ra tiếng hét sợ hãi kia, cùng lúc đó chiếc xe tải xóc nảy kịch liệt, đột ngột dừng lại, lúc này Nhạc Cố mới rơi xuống đất, toàn thân gã ta đau đớn, hoảng hốt nghĩ, mới một giây vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Giữa hàng loạt tiếng la hét hoảng loạn của mồi nhử trong xe tải, Kỷ Sơ rời khỏi ghế lái, đi về phía chiếc xe địa hình, bức tường băng từ từ sụp xuống trước mặt y, tốc độ tăng dần, khi y đến bên cạnh xe, bức tường bang ầm ầm đổ sập.
Lạc Ẩm Băng nhìn Kỷ Sơ bước tới, nhận ra lĩnh vực vô hình kia đã biến mất.
Hắn hơi nhếch môi, suy đoán có thể hiện tại Kỷ Sơ đã gần đến Cấp 3, mới có thực lực như thế, mà bây giờ mới cách tận thế hơn bảy tháng, phần lớn dị năng giả còn đang ở Cấp 1 hoặc Cấp 2 sơ kỳ.
Kể từ kiếp trước, tốc độ tu luyện của Kỷ Sơ vẫn luôn là một bí ẩn, không ai biết tại sao y tu luyện ít mà vẫn đạt được hiệu quả cao, từ trước đến sau đều duy trì cấp bậc áp chế với các dị năng giả.
Tuy nhiên, Lạc Ẩm Băng cũng không lưu ý đến chuyện này, nhớ đến chuyện xảy ra trong một giây trước, hắn thầm cảm thán trong lòng, dị năng của Kỷ Sơ thật hữu dụng, nếu cũng có thể thu được đối phương làm tiểu đệ, hắn nhất định sẽ sống càng thêm thoải mái.
Đáng tiếc, đó là người có ân cứu mạng với hắn, chuyện như tiểu đệ chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, Lạc Ẩm Băng hơi phồng mặt, thở dài, nén suy nghĩ lại.
Cũng trong lúc đó, nơi người điều khiển xe địa hình ban đầu.
Mí mắt của dị năng giả hệ hỏa bị đánh bất tỉnh rung động, hô hấp dần dần tăng lên, ý thức trở lại, mí mắt co giật mở ra một khe, cảm thấy sau gáy truyền đến đau buốt, ánh mắt âm trầm, đầu ngón tay nhúc nhích, nắm chặt khối vuông bên trong tay.
Đó là một bộ đàm.
Khi ngày tận thế vừa đến, Khu an toàn Lâm Thành còn chưa gián đoạn liên lạc với Yến Thành, từ đó thu được một công nghệ, chính là bộ đàm trong tay người lái xe này, dù hiện tại về cơ bản đã cắt đứt liên lạc, bộ đàm cũng có thể đảm bảo liên lạc trong phạm vi mấy chục km.
Mà bộ đàm trên tay người lái xe, là do chính tay Hạ Lâm Thần tự mình giao, để anh ta theo dõi nhất cử nhất động của Ngô Phi.
Người lái xe mặt mày âm trầm, anh ta tàn nhẫn mà kéo miệng, dùng chút sức lực còn lại ấn mở bộ đàm.
Anh ta nói cho Hạ Lâm Thần:
"Ngô Phi đã đào tẩu."
Sau khi chiếc xe tải đột ngột dừng lại, mồi nhử trong thùng hở mui rơi vào tình trạng hỗn loạn, khi họ gian nan bò ra, liền thấy Nhạc Cố bị lũ tang thi dày đặc bao vây, mà bọn họ thì lại tạm thời an toàn.
Tiếng reo hò sống sót sau tai nạn đột nhiên vỡ òa, sau đó họ nhanh chóng kiềm chế, nhóm mồi nhử bắt đầu suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo.
Bên cạnh chiếc xe địa hình, Kỷ Sơ khẽ cau mày, y không hề hoảng loạn trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, vẻ mặt lúc này lại có chút căng thẳng, y bình tĩnh lại, đi đến cạnh ghế sau, mở cửa xe.
Lạc Ẩm Băng điều khiển Ngô Phi ngẩng đầu lên, đối diện với Kỷ Sơ, hắn nhìn thấy ánh mắt Kỷ Sơ hơi lóe lên.
Tay buông bên hông của Kỷ Sơ bất giác nắm chặt, đồng tử nhạt màu không hề chớp mắt, y mở miệng, tiếng nói trầm thấp hỏi:
"Anh ở Khu an toàn Lâm Thành sao?"
Vẻ mặt tang thi tóc ngắn màu bạch kim cứng lại, mặt mày ủ dột lãnh đạm đột nhiên biến mất, trở thành sự mờ mịt ngơ ngẩn của chính tang thi Cấp 2.