Lạc Ẩm Băng trải qua một cuộc sống tuổi già nhàn nhã ngắn ngủi, không có cách một thời gian lại thí nghiệm cơ thể, không cần gấp rút lên đường, hắn lười biếng nằm trên giường cả một buổi chiều, mãi đến tận gần 4h chiều mới lười nhác đứng dậy.

Hắn rời giường dọn dẹp một chút, không mang theo Ngô Phi và Lộc Ninh, một mình đi bộ đến nơi vốn là sân luyện tập của trường học.

Nhìn thấy cậu thiếu niên gặp vào buổi trưa từ xa, đối phương liếc mắt ra hiệu với Lạc Ẩm Băng, chỉ đường cho hắn.

Lạc Ẩm Băng đi vòng vài vòng theo chỉ dẫn của cậu ta, trong lòng hắn biết điều này là để thoát khỏi sự theo dõi giám sát, mà đầu gối bên phải vừa mới nghỉ ngơi được vài tiếng vì đoạn đi này lại bắt đầu đau, lông mày hắn bất giác mang theo mấy phần ảm đạm.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng đánh lạc hướng xong, đến một tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang trong trường.

Thiếu niên có đôi mắt giảo hoạt kia chạy tới, cười híp mắt với Lạc Ẩm Băng, nói:

"Xin chào, tôi là La Thanh, chúng ta vào thôi."

Tòa nhà thí nghiệm đã bỏ hoang từ lâu, phủ đầy tro bụi mạng nhện, bầu trời bên ngoài đang sáng, trong tòa nhà lại âm trầm khiến người ta sợ hãi, La Thanh dẫn Lạc Ẩm Băng đi tới bên ngoài căn phòng ở tầng 2, theo tiếng kẹt kẹt, cửa được đẩy ra.

Cảnh tượng trong phòng thí nghiệm lộ ra, đây là phòng thí nghiệm vật lý, mười mấy người ngồi trên bàn thí nghiệm.

La Thanh cất giọng nói:

"Anh Vương, anh ta đến rồi."

Lạc Ẩm Băng dừng chân trước cửa phòng thí nghiệm, quét mắt nhìn những người trước mặt, trong số đó có một người đàn ông đầu trọc khoảng ba mươi tuổi, sau khi nghe thấy lời La Thanh thì gật đầu, anh ta vẫy tay với hai người Lạc Ẩm Băng, nói với giọng khàn khàn:

"Xin mời vào trong."

Cánh cửa phía sau đóng lại, đôi mắt Lạc Ẩm Băng nheo lại, đôi mắt đen trầm đầy vẻ dò xét, hắn nhìn thấy Anh Vương đưa tay phải về phía mình, còn tay trái của anh ta thì trống trơn, chỉ có một cổ tay trọc lốc.

Lạc Ẩm Băng tìm một bàn thí nghiệm ngồi xuống, hắn không tham gia vào cuộc thảo luận của Anh Vương và những người khác, đồng thời cũng có thể nhận ra được, đối phương không nói về bất kỳ chủ đề thật sự quan trọng nào, cuộc họp này chỉ là để kiểm tra, nếu cả hai bên đều thỏa mãn, có lẽ lần sau gặp mặt sẽ bàn về kế hoạch phá hủy Khu an toàn kia.

Lạc Ẩm Băng có đủ kiên nhẫn cho việc này, hắn thay đổi một tư thế thoải mái, để chân phải treo trên không, thưởng thức cây gậy chống.

Không lâu sau, lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài.

Lạc Ẩm Băng nhấc mắt nhìn về phía cánh cửa, mấy giây sau, cánh cửa bị một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt hoảng sợ đẩy ra.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, giọng nói khẽ run:

"Anh Vương! Ngày mai Hạ Lâm Thầm sẽ thêm một chuyến đi săn."

Sau một hơi thở, tất cả những người không có dị năng trong phòng thí nghiệm đồng loạt đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, La Thanh mờ mịt nói:

"Không phải năm ngày nữa mới đi sao?"

Anh Vương trầm giọng lặp lại:

"Là thêm một chuyến nữa."

Ánh mắt của anh ta rơi vào Lạc Ẩm Băng, dưới tầm mắt thâm trầm nhìn kỹ, Lạc Ẩm Băng hỏi:

"Đi săn có nghĩa là gì?"

Anh Vương nói:

"Kể từ khi phát hiện ra sự tồn tại của Nguyên Tinh, hàng tháng Hạ Lâm Thần đều tổ chức một cuộc săn bắn, săn giết những tang thi gần Khu an toàn để lấy Nguyên Tinh."

Anh ta dừng lại một chút, hít sâu một hơi nói:

"Cuộc đi săn này, người không có dị năng và dị năng giả đều bắt buộc phải tham gia."

Lạc Ẩm Băng nhìn về phía Anh Vương:

"Nhiệm vụ của người không có dị năng?"

Hai cơ má của Anh Vương hơi co giật, nói:

"Mồi nhử."

Lạc Ẩm Băng rũ mắt xuống, khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, giống như hai vực thẳm không đáy, không hề lộ ra một tia dao động nào. . Ngôn Tình Sủng

La Thanh rầu rĩ nói:

"Anh Vương đã từng làm mồi nhử, trong lúc chạy trốn tay anh ấy đã bị tang thi cào trúng, anh ấy đã quyết định thật nhanh, không chút do dự chặt đứt tay trái, mới có thể sống sót."

Lông mi Lạc Ẩm Băng khẽ run lên, hắn và Anh Vương đều là người thông minh, biết vì ai mà có cuộc săn bắn bổ sung này, hắn suy nghĩ một chút, đã có kế hoạch.

Cánh tay của Lạc Ẩm Băng thả trở lại mặt đất, khẽ gật đầu với Anh Vương, nói:

"Tôi rất mong được tham gia cuộc họp của các anh lần sau."

Sau đó hắn chống gậy, bình thản rời đi.

Những người không có dị năng trong phòng thí nghiệm có chút mê man, Anh Vương lại thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói:

"Lần săn bắn bổ sung này, chúng ta có lẽ không có tổn thất quá lớn."

La Thành ngoài ý muốn nói:

"Lạc Ẩm Băng anh ta..."

Anh Vương gật đầu:

"Người này, sâu không lường được, tôi tin cậu ta có thể bảo vệ những người tham gia cuộc săn bắn này."

Sau giờ ăn tối, Lạc Ẩm Băng gặp lại Hạ Du trên đường trở về.

Chiếc áo sơ mi màu nhạt của người bên kia mặc cả ngày hơi nhăn nhúm, cả người có chút chật vật, anh ta ngăn Lạc Ẩm Băng lại, mời Ngô Phi và Lộc Ninh tham gia cuộc săn bắn ngày mai, còn nói sẽ cho bọn họ thêm Nguyên Tinh.

Sau vài lần từ chối, Lạc Ẩm Băng giả vờ miễn cưỡng đồng ý để Ngô Phi tham gia, hắn và Lộc Ninh kiên trì ở lại Khu an toàn, Hạ Du thở phào một cái, hành vi tràn đầy thư giãn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Ẩm Băng nhìn vẻ mặt của anh ta, có thể đoán được anh ta và Hạ Lâm Thần đang tính toán gì.

Thăm dò chuyện bên trong của Ngô Phi, gây xích mích mối quan hệ của hắn và Ngô Phi, thậm chí coi bên yếu hơn sau khi tách ra là phần chính, buộc bên kia phải nói thông tin về kho vật tư.

Chỉ là Hạ Du và Hạ Lâm Thần sẽ không nghĩ tới, ba người ở trong một đội như vậy, căn bản không có cái gọi là bên yếu hơn, mà Lạc Ẩm Băng là dị năng giả não vực, càng là dùng ý thức của mình để điều khiển Ngô Phi hoàn thành cuộc đi săn.

Sáng sớm hôm sau, cổng ra vào của Khu an toàn.

Cánh cổng mở rộng hiếm thấy, hơn mười chiếc xe địa hình nối đuôi nhau đi ra, cuối cùng theo sau là một chiếc xe tải mui trần có mười bảy mười tám người không có dị năng, bọn họ lúc này sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng, ngơ ngác mà ngồi co quắp.

Họ là mồi như của cuộc săn bắn này.

Ngô Phi ngồi trên một chiếc xe địa hình ở giữa, tang thi tóc ngắn màu bạch kim rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, ý thức của Ngô Phi lùi vào góc, bây giờ người đang điều khiển cơ thể này, là Lạc Ẩm Băng đang nghỉ ngơi trong phòng của mình tại Khu an toàn.

Khu an toàn Lâm Thành nằm ở ngoại ô thành phố, đoàn xe địa hình chạy nửa tiếng, tiến vào nội thành, đoàn xe tản ra, chậm rãi dừng lại, như dã thú săn mồi ngủ đông, chiếc xe tải cuối cùng lại tăng tốc độ, ấn còi dạo chơi vào bên trong nội thành.

Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của vô số tang thi, chúng bao vây chiếc xe tải, chỉ trong chốc lát, hàng trăm tang thi đã ở sau xe tải.

Tài xế xe tải dùng dị năng làm chiếc xe nghiêng đột ngột, thanh niên ngồi cuối bất ngờ không kịp chuẩn bị lăn ra khỏi xe, anh ta rít gào, cật lực bò dậy, mà đằng sau anh ta, quân đoàn tang thi chỉ cách mười mấy mét.

Dưới sự điều khiển ý thức của Lạc Ẩm Băng, Ngô Phi bấu chặt ngón tay vào tay nắm cửa xe, khuôn mặt tuấn tú dưới mái tóc ngắn bạch kim âm trầm.

Người ngồi trên ghế lái thoải mái cười nói:

"Đừng nóng vội, đợi đến khi lũ tang thi gặm phế vật kia mới ra tay, hiệu quả là tốt nhất."

Chưa kịp dứt lời, một bóng đen đột nhiên lao ra khỏi khu chung cư ven đường, để lại tàn ảnh trong tầm mắt của tất cả người trong xe, lao thẳng vào trong đội quân tang thi.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái vỗ vào vô lăng, tức giận mắng:

"Mẹ kiếp! Có người cướp việc làm ăn! Tôi xem tên ngu xuẩn này chết như thế nào!"

Tốc độ của người mặc đồ đen tăng lên cực hạn, né tránh sự tấn công của đám tang thi, một phát túm lấy cổ áo của người không có dị năng đang làm mồi nhử, vung tay lên, ném người đó ra ngoài!

Một đường parabol mạo hiểm xẹt qua, mồi nhử rơi xuống bảng hiệu của một nhà hàng, hoảng sợ ôm bảng hiệu rách nát kêu to, mà chéo phía dưới anh ta, người đàn ông mặc đồ đen cứu người đang bị bao vây bởi dày đặc tang thi.

Trong xe địa hình, người đàn ông ngồi trên ghế lái cười nham hiểm, tràn đầy đắc ý chờ xem kịch vui, cửa ghế sau đột nhiên mở ra.

Lạc Ẩm Băng điều khiển Ngô Phi xuống xe, đứng trên mặt đất, ánh mắt hắn xuyên qua mắt của tang thi tóc bạch kim, rơi vào trên người mặc đồ đen cách đó không xa.

Người kia có mái tóc đen ngắn, ngũ quan anh tuấn lập thể, mặt mày thâm thúy, môi mỏng mím chặt, lộ ra sự sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, mặc áo khoác màu đen, quần dài đen nhét vào ủng ngắn, kiên cường mà gọn gàng.

Người mặc đồ đen kia, là Kỷ Sơ.

HOÀN CHƯƠNG 18

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play