Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 97: Tới căn tin trường học
- Ồ, phải không vậy? Không ngờ nhanh như vậy liền thành công rồi? Ha ha.
Vừa nghe Vu Thiên đồng ý nhận lời mời ăn cơm của mình, Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, vốn hắn cho là Vu Thiên sẽ nói:
- Anh như thế thật là vô vị, cơm hay không thì cũng miễn đi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Vu Thiên lại khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy có vẻ hắn vui vẻ hơi sớm.
- Ăn cơm cũng được thôi, nhưng nhất định phải ăn ở trường, tôi cũng không muốn cùng anh đi nhà hàng Đế Hào gì gì đó, tuy rằng ở đó có mấy món hải sản không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi, tôi chỉ muốn được an ổn mà ăn, không muốn có người làm phiền đâu.
Vừa nghe Vu Thiên chỉ cho phép mời ăn cơm ở trường, Bạch Ngọc Đường có chút sững sờ.
- Ăn cơm à? Thật quá tốt quá tốt, vừa lúc tôi cũng đang đói, nếu được thì cho tôi đi cùng được không. Hì hì.
Không biết từ lúc nào Triệu Đan Đan đã tới sau lưng Bạch Ngọc Đường, mà cô đến lại đúng lúc nghe được có người muốn mời cơm, nên vội vã chạy tới muốn tham gia.
Vốn Bạch Ngọc Đường còn đang suy nghĩ, nếu Vu Thiên chỉ cho phép ăn ở trường, vậy thì cứ ăn ở trường đi, rồi sau đó kiếm chỗ nào khác nói chuyện với Vu Thiên, dù sao thì hiệu quả vẫn thế, thế nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp nói ra miệng, đột nhiên lại xuất hiện thêm cái con nhóc Triệu Đan Đan này, xem ra lần này muốn nói chuyện riêng với Vu Thiên là không thể nào rồi. Bạch Ngọc Đường không khỏi cười khổ, thực sự không ngờ tới, hắn bỏ qua thân phận chạy tới đây làm học sinh, vậy mà ngay cả ăn một bữa cơm riêng với Vu Thiên cũng khó lòng mà làm nổi.
- Thế nào, xem ra Bạch thiếu gia của chúng ta có vẻ không vui nha? Không phải anh tiếc chút tiền cỏn con đó đấy chứ?
Lúc này Triệu Đan Đan đã đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, Triệu Đan Đan bỗng cảm thấy cảm giác khó chịu khi Vu Thiên lờ mình đi biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.
- Đâu đâu, làm sao có thể như vậy được, vị tiểu thư này đồng ý tới, tôi cầu còn không được cơ mà, chỉ không biết tiểu thư xưng hô thế nào, tôi là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thực không nghĩ tới cô gái trước mắt này lại khó chơi như vậy, không ngờ cứ như âm hồn bất tán bám theo mình.
- Triệu Đan Đan, anh có thể gọi tôi là Triệu tiểu thư hoặc bạn học Triệu. À, thiếu chút nữa thì quên, Bạch thiếu gia chẳng qua mấy khi hứng lên mới chịu chạy đến trường học, có khi chỉ mấy hôm nữa không còn chút hứng thú nào nữa, vì vậy xưng hô bạn học có vẻ không thích hợp lắm nhỉ, thôi tốt nhất anh gọi tôi Triệu tiểu thư là được rồi.
Triệu Đan Đan tới tận lúc này cũng không quên nói ra việc Bạch Ngọc Đường trốn học, cố ý nói xấu Bạch Ngọc Đường trước mặt Vu Thiên.
- Triệu Đan Đan?
Vừa nghe đối phương tự giới thiệu, lập tức Bạch Ngọc Đường nhớ lại hình như cháu gái tư lệnh không quân Triệu Quốc Xương tên là Triệu Đan Đan, nghe nói cô ta từ nhỏ đã đi học ở Anh, tính tình cực kì xảo quyệt quỷ quái, thế nhưng người trước mắt lại có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có vẻ không hợp lý lắm, nên Bạch Ngọc Đường ban đầu mới không rõ thân phận của Triệu Đan Đan. Trách không được ngày đó cô ấy có thể đi cùng Lương Mộc Lan, thì ra là có bối cảnh quân đội.
Sau khi biết thân phận Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường cũng không chấp nhặt chuyện cô ta nói xấu mình.
- Thì ra là Triệu tiểu thư, ha ha, Triệu tiểu thư muốn ăn cơm với tôi, đương nhiên là vinh hạnh của tôi rồi. Có điều bữa cơm hôm nay chỉ sợ còn kém cả người thường mất thôi, phải biết rằng chúng ta đang ở trong trường đấy.
- Xì, đương nhiên tôi biết, Vu Thiên ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, anh là một người đàn ông mà sao lại lắm điều như vậy.
Vội vã cắt lời Bạch Ngọc Đường, Triệu Đan Đan phất phất tay. Kì thật lần này Bạch Ngọc Đường đã hiểu lầm Triệu Đan Đan. Khi còn ở Anh, cả một thời gian dài cô đều ăn buffet, nên đối với mấy món trong trường, cô cũng không xa lạ gì.
Bạch Ngọc Đường không hề vì bị Triệu Đan Đan cắt lời mà tỏ vẻ bất mãn, hắn cực kì lịch sự mời Triệu Đan Đan và Vu Thiên, sau đó liền đi nhanh tới phía mấy nơi bán món ăn của trường đại học Trung Hoa.
Tuy rằng Bạch Ngọc Đường không tốt nghiệp ở đại học Trung Hoa, nhưng không ít bạn bè của hắn cũng từng học qua trường này, nên hắn cũng rất quen thuộc với vị trí mấy nhà ăn ở đây.
Đang đi ở phía trước, Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại hỏi:
- Chốc nữa chúng ta ăn trên lầu hay ăn luôn ở đại sảnh bên dưới?
Thực sự mà nói thì Bạch Ngọc Đường tất nhiên muốn ăn ở trong phòng, chỉ là hắn không biết Triệu Đan Đan và Vu Thiên nghĩ sao, nên đành phải hỏi trước.
- Tùy anh, dù sao cũng là anh mời khách, anh nói đi đâu thì chúng tôi đi đó.
Vu Thiên liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tùacute; trả lời.
- Vậy thì chúng ta ăn ở đại sảnh đi, ở đó càng náo nhiệt càng vui, đúng không?
Thật không biết Triệu Đan Đan lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, thoáng cái đã cướp lời Vu Thiên.
Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn Triệu Đan Đan một cái, không biết bà cô mang danh quái quỷ xếp thứ ba này lại muốn làm trò gì! Ai, thôi kệ đi kệ đi, cô ta đã muốn ngồi trong đại sảnh, vậy thì cứ chiều cô ta đi, chẳng qua lát nữa phải thật cẩn thận mới được, đừng để cho bà cô nhỏ này cho vào bẫy là may rồi.
Vu Thiên thì ăn ở đâu cũng thế, nếu Triệu Đan Đan đã muốn, vậy thì hắn cũng thuận theo, hai người tiếp đó đi theo Bạch Ngọc Đường tới nhà ăn.
Hiện tại đang giữa giờ cơm trưa, hơn nữa cũng đã có nhiều sinh viên năm hai năm ba quay về trường, cho nên trong nhà ăn hôm nay náo nhiệt hơn hôm Vu Thiên đến. May mắn nhà ăn này cũng lớn, hơn nữa giờ cũng vừa mới là lúc dùng cơm trưa, nên vẫn còn bàn trống.
Thấy một bàn trống cạnh cửa sổ, Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy tới, chiếm chỗ trước. Thật không ngờ nhà hàng cao cấp hắn có tới mười mấy cái, vậy mà hôm nay muốn ăn cơm lại phải cướp nhanh mới có chỗ ngồi, Bạch Ngọc Đường không khỏi lắc đầu cười cười.
- Ha ha, ánh mắt Bạch thiếu gia thật tốt, thoáng cái đã chọn được bàn tốt như vậy.
Triệu Đan Đan thấy hành động của Bạch Ngọc Đường, liền ngay lập tức trêu chọc.
- Ai! Triệu tiểu thư đừng trêu tôi nữa, hôm nay bất kể thế nào cũng là tôi trả tiền mời Triệu tiểu thư và Vu tiên sinh ăn cơm, nên cô có thể cho tôi chút mặt mũi được không?
Trên đường tới đây, Triệu Đan Đan không ngừng nói móc, đâm chọc Bạch Ngọc Đường, khiến hắn có chút không chịu được. May nhờ gia đình giáo dục tốt, nên đến tận bậy giờ vẫn chưa nổi nóng, vẫn còn tạm nhịn được.
Thấy sắc mặt khó chịu của Bạch Ngọc Đường, Triệu Đan Đan hừ một tiếng, ngồi xuống. Cô cũng biết là đến điểm thì nên dừng, thấy Bạch Ngọc Đường bây giờ cũng sắp nổi giận, nên cô cũng thôi. Chẳng qua cô cũng rõ, đây đều là vì mặt mũi của Vu Thiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô cũng không định ở trước mặt Vu Thiên mà khiến cho hắn nghĩ rằng bản thân mình là một người thích gây sự, bằng không chỉ bằng Bạch Ngọc Đường mà cũng dám uy hiếp cô sao, nếu là lúc khác, cô đã trực tiếp ra chiêu dạy dỗ cho Bạch Ngọc Đường một trận.
Vu Thiên cũng chẳng tỏ vẻ gì, không khách khí lấy một ghế ngồi xuống.
Còn Bạch Ngọc Đường thấy mình chỉ nói một câu nghiêm khắc, Triệu Đan Đan liền im lặng, trong lòng không khỏi thầm nói:
- Cô nhóc đanh đá thì sao, cũng chỉ thế mà thôi.
Thế nhưng ngoài miệng lại vui tươi hớn hở nói:
- Hai người muốn ăn gì, tôi lấy giúp cho.
Phải biết rằng nhà ăn trong trường học đều là kiểu như tiệc đứng, muốn ăn gì thì tự thân vận động mà đi lấy, trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt luôn.
- Tôi thì sao cũng được, anh chọn món gì ngon là được rồi.
Vu Thiên cũng không chọn gì, với hắn chỉ cần ăn no là được. Với cả đây cũng không là lần đầu hắn đến đây, món ăn ở đây dù là món gì thì cũng khá ngon.
Nghe Vu Thiên nói như vậy, Triệu Đan Đan cũng gật đầu, ý bảo Bạch Ngọc Đường anh muốn lấy cái gì cũng được.
Bạch Ngọc Đường thấy thái độ của hai người, bảo hai người chờ một lát, rồi đi tới phía lấy thức ăn, là một ông chủ nhà hàng như Bạch thiếu gia mà nói, hắn tự nhiên có hiểu biết sâu rộng về các món ăn, nên những món mà hắn chọn, khẩu vị chắc chắn sẽ không tệ chút nào.
Nhân lúc Bạch Ngọc Đường đi gọi món ăn, Triệu Đan Đan bắt đầu cẩn thận đánh giá Vu Thiên. Cái gã trước mắt thân thể thực cường trắng, làn da khỏe mạnh, nhất là đôi lông mày đậm trên mắt càng hiển lộ rõ bản sắc nam nhân. Lúc này Triệu Đan Đan đang nhìn Vu Thiên ở khoảng cách gần, bỗng nhiên nhận ra không ngờ Vu Thiên quả thật rất đẹp trai.
Đối với việc Triệu Đan Đan nhìn mình chằm chằm, Vu Thiên cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Hắn cũng nhận ra rằng Triệu Đan Đan chính là vì mình mà đến, nhưng vì lý do gì thì hắn cũng chưa hiểu rõ.
- Vu Thiên, anh biết võ công đúng không?
Triệu Đan Đan cẩn thận hỏi, ý nghĩa trong đó lại càng đơn giản, cô ta có ý muốn tiếp cận Vu Thiên hơn một chút chứ sao.
- Cô nên gọi tôi là bạn học Vu hoặc Vu tiên sinh, chỉ có người rất quen thuộc tôi mới gọi Vu Thiên. Mà cô thì sao? Ít nhất tính đến giờ phút này cô chưa có tư cách gọi cái tên ấy.
Không thèm nể mặt Triệu Đan Đan, Vu Thiên trực tiếp đả kích đối phương.