Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 92: Cầu cứu.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca -
Sưu tầm:

Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo

Một lúc sau, Bạch Lập Thanh từ trong vòng vây của một đám người vạm vỡ tiến vào phòng. Khi hắn thấy vị tiểu thư trẻ tuổi nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa cũng không nhịn được mà cau mày. Nói thật, hắn mở hộp đêm lâu như vậy dạng người gì mà hắn chưa gặp, thậm chí có một ít khách nhân còn có ham mê đặc biệt ở phương diện kia. Nhưng sự việc hôm nay lại khác, rành rành như thế thì chắc chắn không phải là sở thích nữa, bởi vì đối phương chính là đang giết người mà không phải là vui chơi.

- Bạn thân, các anh đang làm cái gì vậy?

Trải qua nhiều chuyện, Bạch Lập Thanh đã sớm quen với nhiều loại tình cảnh, dù cho bây giờ tình hình đang rất gay go nhưng Bạch Lập Thanh còn không có lập tức phát hỏa.

- Mẹ nó, ai là bạn thân của mày, nói cho mày biết đây là việc của bản đại gia, chúng tao thích như thế đấy, ha ha ha.

Một tên đại hán hình như cũng không quan tâm tới Bạch Lập Thanh, lúc nói xong câu đó, gã lập tức vươn tay kéo một tiểu thư tới bên cạnh, sau đó nắm tóc nàng đập về phía góc bàn trà.

Rất nhanh, sau vài lần đánh như thế, vị tiểu thư kia đã ngã xuống trên nệm, trên đầu toàn là máu. Lúc này Bạch Lập Thanh cho dù tính tình có tốt đến đâu thì hắn cũng không thể nhịn nổi nữa.

- Chúng mày là bọn cầm thú, bọn mày tới nơi nay đâu phải để chơi, rõ ràng là tới gây chuyện.

Bạch Lập Thanh tức giận nhìn những người áo xám trước mắt, lúc này hắn đã hiểu rõ, đối phương tới đây không phải để tiêu khiển, mà tới để chọc phá chính mình.

- Ha ha, mày nói rất đúng, chúng tao đúng tới là để sinh sự, thế nào? Mày có thể làm gì tao?

Một gã râu cá trê ngồi tại một góc ghế soopha nhìn chằm chằm Bạch Lập Thanh hung hăng nói một câu như vậy.

Bạch Lập Thanh có thể cảm giác được, những đại hán này hẳn do tên đàn ông râu cá trê dẫn đầu, cho nên hắn cũng đem ánh mắt xoay chuyển, chăm chú nhìn vào tên đàn ông có râu cá trê hỏi:

- Xin hỏi vị bằng hữu này là ai, vì sao hôm nay các người lại làm như vậy.

- Anh Ngũ Lang, Hắc Long hội.

Tên đại hán râu cá trê chỉ nói đơn giản sáu chữ liền ngậm miệng không nói nữa.

Vừa nghe đối phương nói là Hắc Long hội, Bạch Lập Thanh lập tức trừng mắt:

- Bọn mày là người Đông Dương?

- Hừ!

Nghe được Bạch Lập Thanh nói như vậy, Anh Ngũ Lang cũng không trả lời, mà đơn giản chỉ hừ một tiếng, ý tứ như muốn nói đúng như vậy, đây không phải lời nói vô ích sao.

- Tốt, người Đông Dương đúng không, hôm nay bọn mày tới đây hiển nhiên muốn tìm phiền toái rồi, vì thế cũng đừng trách tao nói chuyện không tốt, người đâu, xông lên, để cho đám quỷ tử Đông Dương này nếm một chút lợi hại.

Bạch Lập Thanh lui ra sau một bước, hướng về phía đám hán tử sau lưng phất phất tay.

Những hán tử phía sau Bạch Lập Thanh thấy những tên Hắc Long hội tại địa bàn của chính mình kiêu ngạo như vậy, sớm đã có chút khó chịu, hiện tại lại có mệnh lệnh, nhất thời không còn do dự gì nữa, cả đám hô to xông tới chỗ bọn người Anh Ngũ Lang.

Anh Ngũ Lang liếc mắt nhìn đám đại hán Đông Phương đang xông về phía mình, không buồn quay đầu hướng về phía thủ hạ của mình nói một câu:

- Giết hết bọn chúng.

Nhất thời, đám hán tử áo xám đi cùng Anh Ngũ Lang toàn bộ đứng lên, sau đó giơ nắm tay hướng về đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh tiến lên, trong nháy mắt, hai bên nhân thủ cùng lúc ra tay.

Đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh khí thế to lớn, nhìn thấy đám người Đông Dương dám tại địa bàn của chính mình bắt nạt người một nhà, mỗi người đều nghẹn ứ tức giận, muốn cấp cho đám Đông Dương quỷ tử này một chút giáo huấn, để cho bọn họ biết sự lợi hại của người Đông Phương.

Nhưng có tinh thần thôi thì chưa đủ, còn muốn xem thực lực nữa. Giống như cảm giác hiện tại của đám đại hán này.

Những tên áo xám đứng đối diện, luận chiều cao thực sự không thể so sánh cùng đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh, nhưng luận thân thủ, vậy thì lại khác. Đối với công kích của đám người Đông Phương, đám quỷ tử Đông Dương vậy mà không sợ chút nào, trái lại bọn chúng còn dựa vào quyền pháp đem thủ hạ của Bạch Lập Thanh áp chế xuống thế hạ phong.

Sau đó, đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh bắt đầu xuất hiện thương vong. Nhiều đại hán Đông Phương vì khinh địch mà bị đám người kia lật úp trên mặt đất đánh cho miệng phun máu tươi mất sức chiến đấu.

Bạch Lập Thanh thấy thân thủ của đám người áo xám không tệ, mà tên Anh Ngũ Lang vẫn chưa có ra tay, gã vẫn tiếp tục ở bên kia uống bia. Bạch Lập Thanh có thể cảm giác được cái tên Anh Ngũ Lang này thực lực không kém chút nào, chí ít mình đấu với hắn cũng chỉ được 5:5 mà thôi, thậm chí nếu kéo dài, mình rất có thể sẽ thất bại. Dù sao mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc thân thể cũng không còn như trước, thời gian quá dài thể lực sẽ không chịu nổi.

Hiên tại, Bạch Lập Thanh biết đối phương trước khi tới đây đã có chuẩn bị. Bạch Lập Thanh càng hiểu rõ, một khi thủ hạ của mình toàn bộ thua cuộc, lúc đó sẽ đến phiên chính mình, có thêm đám người áo xám trợ giúp mình chắc chắn sẽ không thắng được Anh Ngũ Lang. Nghĩ đến không thể mất mặt tại trên địa bàn của mình, càng thêm mặt mũi của Đông Phương quốc, Bạch Lập Thanh lập tức lấy ra điện thoại gọi một cuộc.

Đương nhiên, cú điện thoại này Bạch Lập Thanh cũng không có gọi cho thiếu chủ Bạch gia Bạch Ngọc Đường, nếu như chút việc nhỏ này đều phải làm phiền Bạch Ngọc Đường, vậy thì Bạch gia cũng không cần tốn nhiều tiền thuê hắn như vậy. Cho nên cú điện thoại này hắn gọi cho Vu Thiên.

Vu Thiên lúc này đang tại phòng ngủ của mình đọc sách triết học.

Bởi vì trước đây chưa từng xem qua triết học, cho nên Vu Thiên cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm. Thế nhưng bây giờ vừa nhìn những cuốn sách này, Vu Thiên mới biết triết học rất rộng lớn, thậm chí thông qua ngôn ngữ trong triết học Vu Thiên còn có thể ngộ ra không ít sự tình liên quan đến võ học.

Tỷ như câu này:

- Lấy lực của hắn trả lại cho hắn.

Tám chữ này nhìn như giản đơn, chẳng phải là tá lực đả lực trong Đông Phương võ thuật Thái Cực Quyền sao.

Còn câu:

- Địch nhân lớn nhất của con người chính là bản thân người đó.

Câu nói này ý là khi đánh cùng người khác không thể có tâm lý sợ hãi, nếu không thì không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, còn khiến cho khả năng thất bại cũng tăng theo. Không những thế, hiểu sâu hơn nữa là trong lòng mỗi người đều có tâm ma, khi ngươi có thể chiến thắng tâm ma của mình thì võ công của ngươi sẽ tiến bộ thêm một tầng mới.

Tóm lại, những câu có liên quan đến võ thuật như thế rất nhiều, trong lúc vô thức, Vu Thiên dần dần chìm đắm trong đó. Trước đây hắn chỉ nghĩ đến việc luyện công mà lại không nghĩ đến công phu của mình là từ cái gì luyện ra, những người sáng tạo ra công phu này lúc đó đang làm cái gì. Cho nên trước đây Vu Thiên chỉ học theo Hàm Đan, học cách sử dụng công phu cổ nhân để lại, nói cách khác, chính là đi theo con đường người khác mở sẵn, cứ án theo những gì có rồi mà làm.

* Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.

Nhưng hiện tại thì đã khác, sau khi tiếp xúc với triết học, Vu Thiên đã bắt đầu tự suy nghĩ theo cách của mình, thậm chí có khi trong lòng hắn cũng sẽ có một chút ảnh tượng, đó chính là võ thuật hắn đã từng học, nếu như đem chiêu đó đổi thành như vậy, có lẽ sẽ càng thêm hiệu quả.

Lúc Vu Thiên đang cúi đầu đọc sách, trong lòng đang lúc suy diễn võ học đắc ý, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Vu Thiên cũng không buồn xoay đầu, đưa tay đem điện thoại để lên tai:

- Ai vậy? Có chuyện gì?

- Tôi là Bạch Lập Thanh. Vu tiên sinh, cậu nhanh chóng đến hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường một chuyến, ở đây có một đám người Đông Dương đang quấy rối, thân thủ bọn họ cũng không tệ, nghĩ đến hẳn có thể làm bao cát giúp cậu luyện tập.

Giọng Bạch Lập Thanh tại bên kia điện thoại đầy lo lắng. Hắn biết rõ chính mình nên nói thế nào để cho Vu Thiên có thể tới đây nhanh hơn.

- Ah, Đông Dương quỷ tử, ha ha. Đến, tôi lập tức đến.

Vu Thiên vừa nghĩ đối thủ của mình là người Đông Dương, không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào, dù sao làm con dân của Đông Phương quốc, có mấy người trong lòng không chán ghét đám Đông Dương quỷ tử tự đại này đâu.

- Tốt, tôi sẽ cho xe đến đón cậu, cậu chỉ cần tới trước cửa trường học là được.

Bạch Lập Thanh vừa nghe Vu Thiên đáp ứng, lòng hắn cũng buông lỏng, hắn biết chỉ cần Vu Thiên đến, đám người Đông Dương này căn bản không đủ. Kỳ thực Bạch Lập Thanh cũng không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại tín nhiệm Vu Thiên đến như vậy.

Biết Vu Thiên sẽ đến ngay lập tức, Bạch Lập Thanh cũng không còn gì để lo lắng nữa, hiện tại hắn đang bận rộn điều động bảo an trong Nhân Gian Thiên Đường, việc bây giờ của hắn là nghĩ biện pháp lưu lại đám người Anh Ngũ Lang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play