Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 82: Cứu Hạ Hạ (3).
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vu Thiên nói khá lớn, lập tức những lời này bị Tá Mộc Tam Lang cách đó không xa nghe được.
- Ha ha ha, tiểu tử mày không ngờ còn rất trải đời nha, lại còn biết cả người Yamaguchi Group, vậy thì càng không thể lưu mày lại. Nhất Đinh Nhị Đinh, các anh còn không nghe Thôn Phố nói sao, đem tên Đông Phương kia giết cho tôi.
Thấy Vu Thiên thực đã biết lai lịch của mình, Tá Mộc Tam Lang nảy sinh ác độc. Vốn lần này gã đến đại học Trung Hoa Đông Phương quốc là có nhiệm vụ. Yamaguchi Group phát triển quá nhanh, thật đã đến cực hạn ở quê hương Đông Dương, cho nên bọn chúng mới chuẩn bị đưa phân nhánh đến Đông Phương quốc, mà Tá Mộc Tam Lang chính là người được cử tới nơi này mở đường.
- Các ngươi đừng hòng.
Mắt thấy Nhất Đinh Nhị Đinh đã hướng Vu Thiên bên kia phóng đến, Hạ Hạ sốt ruột, cô sợ Vu Thiên bởi vì cứu mình mà bị Tá Mộc Tam Lang làm thương tổn, cho nên không chần chờ cô lập tức xuất thủ.
Cùi chỏ của Hạ Hạ đánh thẳng về Nhất Đinh đang ở gần đó nhất. Thái quyền lợi hại nhất ở chỗ đem vận dụng đầu gối, khuỷu tay là những bộ vị cứng nhất của con người đi công kích đối phương, cho nên lực đánh từ cùi chỏ của Hạ Hạ thực không thể khinh thường, ít nhất nếu bị cùi chỏ này đánh trúng, về cơ bản cả nửa thân người sẽ không thể nhúc nhích.
- Mày muốn chết.
Chợt thấy Hạ Hạ hướng về phía mình đánh tới, Nhất Đinh vội vàng liên tiếp sải bước tránh thoát một đòn công của Hạ Hạ, tiếp theo chỉ thấy Nhất Đinh dùng chân trái đá vào phần eo của Hạ Hạ.
Nhất Đinh phản ứng rất nhanh nhưng Hạ Hạ cũng không chậm. Cô vốn cũng không có kỳ vọng một kích sẽ đem Nhất Đinh hạ gục, cho nên mắt thấy Nhất Đinh tránh thoát một kích của mình, sau đó lại hướng mình đá một cước, cô hô lớn một tiếng:
- Tới hay lắm!
Sau đó Hạ Hạ cả người nghiêng tiếp bắp đùi của Nhất Đinh, hai cùi chỏ lần thứ hai công tới.
Một cước này của Nhất Đinh nếu có thể đá đến eo của Hạ Hạ thì lúc đó gã cũng phải chịu một kích đánh trúng đùi của ả, hậu quả nhất định lưỡng bại câu thương.
Cũng không muốn liều mạng, Nhất Đinh không có cách nào khác đành phải thu chân về, sau đó bỗng nhiên đổi chân đá hướng về phía bộ ngực của Hạ Hạ.
Nếu như luận về thực lực của Hạ Hạ mà nói thì Hạ Hạ cũng không kém gì. Nhưng nếu hai người bọn họ đối chiến, Hạ Hạ vẫn có phần thiệt hơn một chút, bởi vì rõ ràng kinh nghiệm thực chiến của Nhất Đinh so với Hạ Hạ phong phú hơn, Nhất Đinh dựa vào tích lũy kinh nghiệm nhiều lần chiến đấu, Hạ Hạ lại chỉ dựa vào những gì sư phụ chỉ dạy cùng sự liều mạng lúc này mà thôi.
Nói cách khác, Hạ Hạ mỗi lần ra chiêu đều dựa theo sách võ thuật mà ra. Nhưng Nhất Đinh rõ ràng đã nắm được biến hóa, khi nào thì nên thu chiêu, khi nào thì công kích, công kích vào chỗ nào là chính xác nhất.
Nhìn thấy những điều này, Vu Thiên liếc mắt một cái đã biết Hạ Hạ sắp bị đánh bại, vì không muốn để phụ nữ ở trước mặt mình bị thương, hơn nữa còn là người từng bảo vệ mình, không còn cách nào Vu Thiên chỉ còn cách động thủ.
- Thượng Dương Thối.
Chỉ một bước chân nhẹ nhàng Vu Thiên đã dễ dàng đứng bên cạnh Hạ Hạ, sau đó liền thuận đà giơ chân đá ra, chỉ một chiêu này, chân Vu Thiên liền đạp xuống chân đang phi đến của Nhất Đinh.
- A!
Một tiếng hô to truyền đến. Sau đó chỉ thấy Nhất Đinh ôm cái đùi mập mạp của mình ngã trên mặt đất. Một cái chân của Nhất Đinh cứ như thế bị phế bỏ.
Hạ Hạ vốn đang chuẩn bị chịu một cước ở ngực để đổi lấy một cú đánh cùi chỏ vào đùi đối phương, khiến cả hai lưỡng bại câu thương, nhưng không nghĩ đến, Vu Thiên vừa xông lên, vẻn vẹn chỉ có một chiêu liền hóa giải toàn bộ phiền phức. Lần này Hạ Hạ mới biết được, hóa ra Vu Thiên không những chỉ có sức mạnh, mà luận về công phu cũng là một cao thủ chân chính.
- Anh...
Nhìn thấy Vu Thiên, Hạ Hạ tựa hồ như muốn nói, làm sao anh lại lợi hại như vậy, anh lợi hại như vậy tại sao không sớm ra tay.
Vu Thiên cũng biết Hạ Hạ muốn nói cái gì với mình, cho nên hắn trực tiếp trả lời:
- Không phải tôi không ra tay, chỉ tại cô quá sốt ruột.
Vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, Hạ Hạ cũng biết mình sai, chính mình chỉ lo một mực bảo vệ Vu Thiên, nhưng rõ ràng không biết trên thực tế người mình muốn bảo vệ lại lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Cho Hạ Hạ một ánh mắt rất vô tội, Vu Thiên liền bước tới trước mặt cô, sau đó hướng về phía bọn người Tá Mộc Tam Lang và Thôn Phố nói:
- Được rồi, đều là đàn ông, bọn mày không phải muốn đối phó với tao sao? Vậy đến đây đi, không nên mang phiền phức cho tiểu nha đầu.
Vừa rồi Vu Thiên tùy tiện giơ chân lên liền trực tiếp làm Nhất Đinh mất đi năng lực chiến đấu, nằm trên mặt đất.
.Vẻn vẹn chỉ một chiêu thức ấy đã làm Tá Mộc Tam Lang cùng Thôn Phố chấn động. Đương nhiên bọn chúng cũng thấy rõ, một chiêu vừa rồi của Vu Thiên có một chút là đánh lén, bởi vì không ai nghĩ hắn lợi dụng lúc Nhất Đinh cùng Hạ Hạ đánh nhau liền tung ra một cước.
Căn cứ vào điểm ấy, bọn hắn cũng không có thấy rõ được toàn bộ uy lực của Vu Thiên. Ngược lại thấy Nhất Đinh nằm ở trên mặt đất, Thôn Phố nóng nảy.
- Nhị Đinh, Tam Đinh, chúng ta cùng lên đi, đối với loại người đánh lén thế này chúng ta không cần thể hiện tinh thần võ sĩ đạo với hắn.
Vừa nói xong, Thôn Phố liền xông lên phía trước, một quyển đấm thẳng vào mặt Vu Thiên.
Đương nhiên đây chỉ là hư chiêu, quyền ra sau mới là quyền chính, điểm này Vu Thiên rất rõ ràng. Nhưng Vu Thiên cũng không có nói ra, bởi vì hắn muốn mượn cơ hội như vậy để xem công phu Đông Dương là cái dạng gì, vừa rồi hắn muốn để Hạ Hạ cùng Nhất Đinh đánh nhau rồi quan sát một chút, nhưng công phu của Hạ Hạ thật sự quá yếu, không thể một mình đối đầu. Bây giờ đổi thành chính mình đối đầu với những người này, hắn muốn nhìn xem công phu của đối phương như thế nào.
Vì vậy đối mặt với một quyền này của Thôn Phố, Vu Thiên không dùng tay đỡ chiêu của hắn mà thối lui từng bước né tránh.
Thôn Phố nhìn thấy Vu Thiên tránh né, y cười thầm một chút. Bởi vì một quyền này của y chỉ là hư chiêu, y thật sự rất sợ Vu Thiên đối cứng với một quyền này của mình, nếu như vậy nhìn thì có vẻ mình ra tay trước nhưng rất có thể lại đánh mất tiên cơ.
Nhưng rõ ràng Vu Thiên không giống với suy nghĩ, Vu Thiên chỉ biết né tránh, như vậy chứng minh Vu Thiên không có nhìn rõ hư chiêu của mình, tốt lắm, chiêu kế tiếp chiêu này là cú "đấm móc" mình có thể dùng được rồi.
Sau khi Thôn Phố dùng hư chiêu bức lui Vu Thiên lùi nửa bước, liền một cú đấm móc đánh ra hướng về phía cằm của Vu Thiên.
Thôn Phố biết một chiêu này của mình rất nhanh, lực lượng cũng rất mạnh mẽ. Gã tin tưởng người bình thường khó mà tránh khỏi một quyền sắc bén này. Nói cách khác, Vu Thiên rất có thể sẽ bị cú đấm móc này nện trúng, nếu như vậy, kết quả rất đơn giản cũng biết, khóe miệng Vu Thiên sẽ đổ máu, toàn bộ răng cửa sẽ nằm trên mặt đất.
Cái mà Thôn Phố không ngờ đến chính là Vu Thiên cũng không phải một người bình thường, từ lúc Thôn Phố ra quyền thứ nhất, Vu Thiên đã nhìn ra loại kỹ xảo nào, cho nên đối mặt với một quyền vừa vẽ ra của Thôn Phố, Vu Thiên chỉ là nhếch mép mỉm cười rồi liền thoải mái tránh đi.
- Baka (Ngu ngốc)!
Thật không ngờ một quyền của mình lại thất bại, Thôn Phố có chút nóng nảy. Còn không để Vu Thiên có thời gian chuẩn bị, Thôn Phố lại một cước đá xéo về trước mặt Vu Thiên. Thật ra Thôn Phố cũng không muốn dùng một chiêu này, nhưng không có cách nào, một quyền trước của mình phát ra lại đánh vào hư không làm cho trọng thân có chút mất đi thăng bằng, nếu mình không đá chéo một cước này thì không thể giữ lại được thăng bằng.
Đối mặt với cú đá nghiêng này của Thôn Phố, Vu Thiên vẫn là nghiêng người tránh đi.
- Bản lĩnh của người Đông Dương bọn mày chỉ có thế này thôi sao?
Muốn đối phương tung ra tuyệt chiêu, Vu Thiên bắt đầu khiêu khích làm Thôn Phố tức giận.
- A!
Liên tiếp ba lần công kích đều bị Vu Thiên thoải mái tránh né, Thôn Phố thực sự nóng nảy, gã quýnh lên liền hướng về Vu Thiên giở ra tuyệt chiêu. Chỉ thấy Thôn Phố bước một bước hình hạc tới bên cạnh Vu Thiên, sau đó hai tay đột nhiên vươn ra bắt lấy cánh tay hắn.
Vu Thiên nhìn thấy đối phương muốn bắt lấy cánh tay mình, hắn biết đối phương muốn dùng tuyệt chiêu, trong lòng rất tò mò nên lúc này Vu Thiên không có tránh né mà lại vươn tay phải ra phối hợp với hắn để cho hắn bắt lấy cánh tay của mình.
Thôn Phố chỉ duỗi ra hai tay liền phát hiện cánh tay Vu Thiên đã ở trong tay mình. Gã âm thầm cao hứng, gã biết chỉ cần bắt được một cánh tay của đối phương, rồi dùng một ít kỹ xảo chế trụ chắc cổ tay đối phương, sau đó dùng lưng đẩy là có thể quăng đối phương đi, lúc đó nhiệm vụ của gã có thể hoàn thành.
Đương nhiên đây chính là bước đầu tiên trong Đông Dương Không Thủ Đạo. Trọng yếu nhất trong kỹ thuật này chính là nắm cổ tay - bắt - kỹ thuật quăng, ném.
Lưng Thôn Phố cong lại muốn đem Vu Thiên ném ra ngoài, hoàn thành ý đồ to lớn của mình. Nhưng để cho gã ngạc nhiên chính là, lưng của gã đã gập xuống, tay cũng đã nắm chặt cổ tay đối phương, thậm chí bộ pháp hình hạc cũng đã biến thành cung bộ, nhưng không biết vì sao Vu Thiên cũng không có bị gã ném đi.