Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 63: Hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ.
Nguồn dịch: Dịch giả - nemdagiautay
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Nói xong những lời này, Vu Thiên nhìn Tôn Bá nói :
- Tôn Bá, mời !
Tần Thư Nhã ở lại trong phòng vui vẻ nhìn Đại Cá Tử nói :
- Tốt lắm, ở trường em học tốt nhất là môn số học, để em giúp anh đếm, bảo đảm sẽ không thiếu một cái nào.
- Trời ạ !
Trong phòng truyền đến âm thanh kêu cứu mạng của Đại Cá Tử.
Trong phòng Tần Vĩnh Phú, Vu Thiên nghe Hắc Lang cùng Lý Đối Nhãn báo cáo vụ việc nhà máy bị cháy. Nghe xong những lời này, đôi mắt Vu Thiên đột nhiên trầm xuống, trong nháy mắt phóng ra một đạo quang mang dữ tợn.
- Hắc Long hội, tôi không đi tìm bọn chúng, bọn chúng lại dám tới tìm tôi. Đông Dương quỷ tử, xem ra không cho bọn mày biết một chút lợi hại, bọn mày chắc không biết người dân Đông Phương chúng ta tính tình nóng bao nhiêu.
Từ nhỏ được Lục thúc dạy dỗ, Vu Thiên cũng biết sự việc người Đông Dương xâm lược quốc gia mình. Mặc dù nói Vu Thiên đối với quốc gia cũng không có ấn tượng gì lớn, nhưng dù sao hắn cũng là con cháu của Viêm Hoàng, đã là hậu duệ Đông Phương quốc, hắn làm sao có thể tha thứ cho kẻ khác ở nhà mình phóng hỏa, giết, đoạt, lướt, không có điều ác nào không làm. Cho nên từ khi sống trong núi sâu Vu Thiên đã nghĩ qua, một ngày khi mình xuống núi, nhất định phải tìm đám người Đông Dương xui xẻo, để cho bọn họ biết mình lợi hại thế nào.
Nhưng Vu Thiên thật không ngờ, suy nghĩ của mình phải thực hiện nhanh như vậy.
- Hắc Lang, Lý Đối Nhãn, các anh lăn lộn nhiều, nhất định biết Hắc Long hội ở Thành phố Trung sơn đều có một chút sản nghiệp phải không, các anh nói cho tôi biết đi!
Vu Thiên vừa lộ ánh mắt hung ác thì hai kẻ đứng kế bên là Hắc Lang cùng Lý Đối Nhãn đều có cảm giác ớn lạnh. Trong nháy mắt Vu Thiên xuất ra khí thế khiến hai người có cảm giác sợ hãi. Bây giờ lại nghe Vu Thiên hỏi sự tình của Hắc Long hội, hai người liền đem toàn bộ sinh ý của Hắc Long hội bên kinh thành đều kể ra hết.
- Tốt !
Vu Thiên nghe Hắc Lang cùng Lý Đối Nhãn nói xong toàn bộ. Sau đó hướng phía Tần Vĩnh Phú nói:
- Tần thúc, chuyện này chú không cần lo lắng, tôi sẽ cho Hắc Long hội biết lầnb phóng hỏa này hắn phải trả giá như thế nào.
Tần Vĩnh Phú hiểu ý tứ trong lời nói của Vu Thiên. Nhưng ông ta không có cách nào ngăn cản. Vu Thiên mặc dù nói ở nhà của mình, ăn của mình, nhưng cũng đã giúp mình thu phục Hắc Lang Bang cùng Tiểu Đao hội, phần công lao này ông ta làm sao quên được. Bây giờ lại thấy Vu Thiên đi xử lý Hắc Long hội, Tần Vĩnh Phú chỉ có thể nói một câu:
- Vu Thiên, cậu nên cẩn thận một chút.
Ra khỏi phòng làm việc của Tần Vĩnh Phú, quay trở lại phòng của mình. Vu Thiên đã thấy Đại Cá Tử đang hít đất, sau đó lại nghe được thanh âm dễ nghe của Tần Thư Nhã đang đếm:
- Một nghìn không trăm hai sáu, một nghìn không trăm hai bảy. A, Đại Cá Tử anh không nên lười biếng, đừng có ngừng, một lát sư phụ anh trở về mà thấy như thế thì sẽ dùng gậy đánh anh đó.
Mặt Đại Cá Tử chảy đầy mồ hôi. Dù cho gã có thể lực không tệ, nhưng sau khi hít đất nhiều như vậy cũng cảm thấy không kiên trì được nữa. Nhưng gã cũng không dám dừng lại, gã sợ Vu Thiên nổi giận, hiện tại muốn trách thì chỉ có thể trách mình đui mù, chơi bài thì chơi bài đi, vẫn còn muốn chế độ thưởng phạt, giờ thì tốt rồi, chính mình hôm nay mệt muốn chết, phỏng chừng muốn lên giường cũng bò lên không nổi.
- Tốt, ngày hôm nay chỉ làm tới đây thôi. Còn lại để sau làm tiếp đi.
Vu Thiên vừa vào nhà liền nhìn thấy Đại Cá Tử đầy mồ hôi thì nói một câu như vậy.
Đại Cá Tử vừa nghe Vu Thiên nói thế thì nhất thời vui vẻ reo hò. Thế nhưng vừa nghe xong vế sau cả khuôn mặt hiện vẻ ỉu xìu. Nhưng tỉ mỉ nghĩ kĩ một chút, mai kia làm so với bây giờ cũng đỡ hơn nhiều, cho nên Đại Cá Tử vẫn từ trên mặt đất đứng lên.
- Tần Thư Nhã, cô thích đi hộp đêm chơi không ?
- Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Thư Nhã, không nên gọi tên đầy đủ của em. Hì hì, hộp đêm á, rất tốt nha, em thích đi, nhưng cha nói nơi đó rất loạn, không phải là chỗ mà những cô gái nên đi, cho nên ông không cho em đi. Em cũng chưa từng đi.
Đầu tiên Tần Thư Nhã sửa lại cách xưng hô của Vu Thiên đối với mình, sau đó cô liền cao hứng nói mình thích đi hộp đêm chơi.
Nhìn thiếu nữ thanh xuân trước mắt này, Vu Thiên thở dài một hơi. Hắn đã nghe lời Tần Thư Nhã gọi Tần Vĩnh Phú là thúc thúc. Đây cũng là giới hạn lớn nhất mà Vu Thiên có thế làm được. Bởi vì để cho Vu Thiên gọi thúc thúc nhất định không có nhiều người. Vì vừa gọi thúc thúc, Vu Thiên sẽ không nhịn được mà nhớ tới sáu vị sư phụ dạy công phu, dạy hắn đối nhân xử thế.
Nhưng Vu Thiên cũng biết, đừng xem Tần Thư Nhã bình thường dễ nói chuyện, nhưng có một số việc cô rất ngoan cố. Không muốn chọc vào ổ kiến lửa này nên Vu Thiên khẽ cắn môi nói:
- Được rồi, Thư Nhã, cô quay về sửa soạn, buổi tối chúng ta đi hộp đêm chơi.
- Có thật là anh mang em đi hộp đêm !
Vừa nghe Vu Thiên nói muốn dẫn mình đi hộp đêm chơi, Tần Thư Nhã cũng không để ý Vu Thiên vừa gọi mình là gì. Cô rất vui vẻ, bỗng nhiên chạy lại ôm Vu Thiên một chút, sau đó hướng về phòng của mình chạy tới. Muốn đi hộp đêm, tất nhiên Tần Thư Nhã phải tốn công chỉnh đốn một phen. Mà đối với cha mình có vui vẻ hay không khi mình đi đến những nơi đó thì có lẽ Vu Thiên đã giải thích trước cho cha mình rồi.
Vu Thiên bị Tần Thư Nhã ôm một chút đã ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, Đại Cá Tử rất không vừa ý nói một câu:
- Sư phụ, vừa bị Tần tiểu thư ôm một chút, cảm giác như thế nào? So với Trịnh Khả Tâm thì ai hơn ?
Vừa nghe Đại Cá Tử nói tới Trịnh Khả Tâm, cả người Vu Thiên run lên:
- Đúng vậy, Khả Tâm hiện tại thế nào, có đúng đã quay về XG hay không ?
Tại phía XG, Trịnh Khả Tâm đúng lúc này cũng đã về đến nhà, đang ngồi trước tivi xem tình yêu bọt biển, không nhịn được hắt hơi một cái.
- Sao lại thế này ? Là ai đang nhắc đến mình thế không biết ?
Đúng bảy giờ ba mươi tối. Vu Thiên, Đại Cá Tử, Tần Thư Nhã, sau khi ăn tối xong, ba người lập tức đi ra nhà máy rượu Đại Tần. Bắt một chiếc taxi hướng về chợ trung tâm Trung Sơn, nơi có hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ.
Hiện tại Vu Thiên mặc một bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, khác biệt chính là trong túi áo của hắn hiện tại đang có một xấp tiền.
Xế chiều hôm nay, Vu Thiên cùng với Đại Cá Tử đi tới ngân hàng. Vu Thiên nghĩ rằng “đi ra ngoài” trong túi áo không thể không có tiền, cho nên hắn lấy chi phiếu do Trịnh Tử Hào cho mình đi rút chút tiền. Khi cắm thẻ vào máy rút tiền, Vu Thiên cùng Đại Cá Tử đều phải giật mình. Bởi vì trên màn hình tinh thể lỏng kia hiện lên số tiền trong tài khoản lên tới một nghìn vạn Đông Phương tệ.
Một nghìn vạn. Trước đây, Vu Thiên bán một tấm da thú, cao nhất mới bán được một vạn nguyên, số tiền nho nhỏ đó đã làm cho Vu Thiên miệng cười rộng đến mang tai suốt tháng, nhưng bây giờ chính mình có thể dễ dàng có được một nghìn vạn. Thoáng cái có nhiều tiền như vậy, Vu Thiên vui vẻ vạn phần. Lập tức mang theo Đại Cá Tử vào tiệm bán quần áo, sắm cho Đại Cá Tử vài bộ đồ tốt nhất.
Hiện tại Vu Thiên biết trên người mình vẫn còn mấy vạn nguyên tiền mặt cùng tấm chi phiếu kia nữa. Mà Đại Cá Tử cũng mặc một bộ âu phục Vu Thiên vừa mua cho gã. Lúc này Đại Cá Tử tinh thần cũng vừa được lên dây chằng…à nhầm dây cót nên rất hưng phấn, gã đột nhiên phát hiện, hóa ra nhận một người làm sư phụ lại có nhiều chỗ tốt như thế, chẳng những được học công phu cao cường mà còn có quần áo đẹp để mặc. Không khỏi làm cho Đại Cá Tử có suy nghĩ nhận thêm vài người sư phụ nữa, như thế chẳng phải cả đời mình cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa sao ?
Dĩ nhiên, nhận thức sư phụ Đại Cá Tử sẽ là đi làm. Sư phụ có một là được.
Ngồi bên cạnh Vu Thiên là Tần Thư Nhã . Hôm nay cô trang điểm rất đẹp, trên người mặc một chiếc áo trắng liền mũ in hình nhân vật hoạt hình, bên dưới mặc một chiếc quần màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trông thật đáng yêu.
Ba người ngồi xe hơn một giờ sau đó mới tới cửa lớn hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ.
Trả tiền xong, ba người xuống xe, lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ cửa lớn hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ.
Cửa lớn hộp đêm rất rộng, chỉ một cái cổng nhưng lại rộng tới 8m, tại Trung Sơn tấc đất tấc vàng này mà nói đã đủ chứng minh bối cảnh xã hội cùng kinh tế khổng lồ phía sau nó. Ở hai bên trái phải cửa lớn có hai đứa bé giữ cửa, theo thứ tự là một nam một nữ.
Nam hài không cao lắm, khuôn mặt chữ bát, vừa nhìn đã biết là người Đông Dương. Mà nữ hài cao gầy thon thả, khuôn mặt tinh xảo, mặc bộ sườn xám của người Đông Phương, điển hình cho con gái Đông Phương quốc.
Nhìn kiểu phối hợp này, Vu Thiên hơi nhíu mày một chút, lẽ nào cô bé này không biết đây là hộp đêm do người Đông Dương mở ra hay sao ? Lẽ nào bọn họ ko biết những kẻ này trong vài thập niên trước từng xâm lược Đông Phương quốc sao ? Lẽ nào họ không biết những ý nghĩ xấu xa mà Đông Dương đối với Đông Phương quốc vẫn chưa chết hay sao ? Nếu đã như vậy, vì sao còn đến nơi này phục vụ? Điểm này Vu Thiên thật sự nghĩ mãi không ra.