Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 60: Chiếu cố.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Trịnh Tử Hào thật sự sợ Vu Thiên, hắn sợ nếu Vu Thiên thích em gái mình thì phải làm sao bây giờ, không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Phải biết thân thủ của Vu Thiên rất biến thái a.
Bạch Ngọc Đường ngẫm lại cũng đúng, dù sao hắn ở kinh thành vẫn còn có cơ hội tiếp xúc với Vu Thiên, thoạt nhìn chỉ cần có tiền, có gái đẹp, Vu Thiên cũng không phải khó đối phó, cho nên Bạch Ngọc Đường chỉ sai một người theo dõi Vu Thiên, tìm chỗ ở của hắn là được, còn mấy cái khác, sau này tính sau.
Cứ như vậy, Vu Thiên cùng Đại Cá Tử đi ra khỏi khách sạn Tình Thiên, gọi một xe taxi, đi về hướng nhà máy rượu Đại Tần.
Nina chưa hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa về bên cạnh Hồng Cường.
Chuyện xảy ra giống như Nina tính trước vậy, Hồng Cường cũng không trách cô ta. Có thể là vì Nina còn hữu dụng với hắn, hoặc cũng có thể là vì cô là người mà ông nội hắn huấn luyện, nên Hồng Cường không dám làm gì. Nhưng bất kể thế nào, khi Hồng Cường nghe thấy Nina nói sau khi mình bị bắt, nói mình là người của Hồng Cường, Trịnh Tử Hào lại thả ả ra, Hồng Cường nhịn không được cười ha ha.
Hồng Cường cho rằng đây chính là biểu hiện Trịnh Tử Hào sợ mình. Phải biết rằng tại Đông Phương quốc, nhắc tới Hồng bang mà không sợ, cũng chẳng có mấy người.
Nhưng bất kể thế nào, Hồng Cường vẫn phải nể mặt Trịnh Tử Hào. Kẻ lăn lộn giang hồ chính là như vậy, người ta đã thể hiện thế rồi, nếu ngươi còn đi tìm người ta gây phiền toái, thì cũng không dễ giải thích, nên Hồng Cường lập tức gọi điện thoại cho Phó hội trưởng Hắc Long Hội Quản Nguyên Trực, nói hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện Trịnh Khả Tâm nữa.
Tuy rằng Quản Nguyên Trực cũng rất giận việc Hồng Cường làm nửa chừng rồi bỏ, thế nhưng ông ta cũng biết thân phận của Hồng Cường căn bản không cần nghe lời mình. Trước kia Hồng Cường sở dĩ đáp ứng Quản Nguyên Trực là vì Quản Nguyên Trực giúp hắn bán ma túy ở địa bàn của ông ta mà thôi. Đây vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, hơn nữa dù sao cũng không phải Hồng Cường không ra tay, mà là hắn đã ra tay nhưng không thành công, nên không thể trách Hồng Cường.
Lại nói về Vu Thiên và Đại Cá Tử, lúc này cũng đang ngồi xe về nhà máy rượu Đại Tần.
Trên đường, Đại Cá Tử rất oán giận, trách móc Vu Thiên tại sao không chấp nhận Trịnh Tử Hào cho xe đưa mình về.
Kì thực cũng không thể trách Đại Cá Tử oán giận được, bởi cái taxi này quả thực quá nhỏ so với gã, cả đoạn đường này, Đại Cá Tử hầu như phải khom người mới ngồi được. Nhưng Vu Thiên vẫn chẳng nói câu nào, làm gã cụt hứng nên đành im lặng.
Vu Thiên nói:
- Nếu anh ngại chen chúc, tôi không ngại đạp anh xuống xe chạy theo đâu, nếu anh đuổi kịp thì tốt, còn không thì biến luôn đi.
Nghe thấy mấy lời này của Vu Thiên, Đại Cá Tử không thèm kêu nữa, sư phụ có võ công cao cường như Vu Thiên, biết đi đâu mà tìm cơ chứ. Mà sở dĩ Vu Thiên không muốn người khác đèo về, là vì không muốn gây phiền phức cho đối phương, đã thu tiền của người ta rồi, lại nhờ người ta chở về nữa, khó trách khỏi bị xem thường.
Xe taxi đỗ lại nhà máy rượu Đại Tần, Vu Thiên cùng Đại Cá Tử lần lượt xuống xe. Mấy người bảo an nhà máy rượu thấy Vu Thiên trở về, vội vàng mở cửa.
Vu Thiên lấy trong túi áo còn hơn một trăm đồng đưa cho tài xế, sau đó dẫn Đại Cá Tử vào trong nhà máy rượu. Bởi vì trước đó Tần Vĩnh Phú đã gọi cho bảo an nói Vu Thiên sẽ dẫn theo một người về, nên không có ai ra ngăn cản.
Vừa lúc Vu Thiên mang theo Đại Cá Tử vào trong, Tần Thư Nhã từ trong phòng chạy ra:
- Vu Thiên, anh về rồi sao.
Thấy đã muộn như vậy, không ngờ Tần Thư Nhã vẫn còn đợi mình, Vu Thiên cảm động không thôi. Nói thế nào thì nói, dù sao hắn cũng gặp Tần Thư Nhã sớm nhất, quan hệ cũng rất tốt. Hơn nữa Tần Thư Nhã còn là một mỹ nữ, nên Vu Thiên không hề bài xích nàng.
Nhưng thật ra Đại Cá Tử đang đứng phía sau Vu Thiên thấy một màn này, thấy trong nhà Vu Thiên còn có một tiểu mỹ nhân như vậy, gã không khỏi bĩu môi, ý tứ là sư phụ ngài cũng quá hoa tâm đi, trong nhà có cô gái đẹp như vậy, không ngờ còn chạy ra ngoài tìm người khác, quá lăng nhăng quá lăng nhăng rồi.
Vu Thiên đương nhiên không biết Đại Cá Tử nghĩ gì, nếu không chắc chắn gã phải ăn một trận đòn.
Vì nể mặt Vu Thiên, Tần Thư Nhã vui vẻ dẫn Đại Cá Tử tới một căn phòng, không cần phải nói, căn phòng này chính là chuẩn bị cho gã. Mà phòng của Vu Thiên cũng ở ngay bên cạnh gã, hai người cũng dễ chiếu cố nhau. @@
Bên này Vu Thiên và Đại Cá Tử nhàn nhã bao nhiêu, thì bên kia ở trong một căn phòng xa hoa, Quản Nguyên Trực lại tức giận bấy nhiêu.
- Ngài phó hội trưởng, quân tinh nhuệ Trịnh gia đã từ kinh thành tới rồi, hơn nữa có thêm Bạch gia trợ giúp, bây giờ muốn cóc Trịnh Khả Tâm, căn bản rất khó làm. Hơn nữa nghe nói sáng sớm ngày mai anh em Trịnh gia sẽ từ máy bay riêng về XG trước, xem ra nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại rồi.
Điền Trung Nhất Lang cúi đầu trước mặt Quản Nguyên Trực, nói ra tin tức mới nhất vừa nhận được.
- Ngu ngốc! Lần này chúng ta thật vất vả mới có cơ hội tiến quân vào TW, không ngờ lại lãng phí. Điền Trung, cậu thử nói xem, tại sao lần này chúng ta lại thất bại cơ chứ?
Hiển nhiên Quản Nguyên Trực cũng biết bây giờ còn muốn bắt cóc Trịnh Khả Tâm, đã khó càng thêm khó.
Nói thật, Hắc Long hội là một tổ chức đã tồn tại cả trăm năm, cũng có võ đức của mình. Nếu nói phải bắt cóc một cô gái bình thường trói gà không chặt, bọn họ kiên quyết không chịu làm. Thế nhưng Phí Đông Thành của liên minh quốc tế TW lại chỉ đích danh Hắc Long hội mang tiểu nha đầu Trịnh gia tới, nếu thành công, có Phí Đông Thành bảo đảm, Hắc Long hội sẽ có cơ hội tiến vào TW phát triển.
Đây là một cơ hội tốt cỡ nào chứ. Bình thường Hắc Long hội chỉ dám an phận một góc, một mực chỉ dám ở khu Đông Bắc Đông Phương quốc hoạt động. Có vài lần bọn họ muốn mở rộng ra bên ngoài, đều gặp phải đả kích. Phát triển ở đại lục thất bại, bọn họ muốn từ từ mở rộng từ hòn đảo nhỏ, nuôi ý tưởng từ đó dần đần khống chế hắc đạo Đông Phương quốc.
Nhưng bất kể là XG, hay AM, hay TW, qua mấy năm phát triển vừa rồi, bọn họ đều không được như ý. Mà nguyên nhân cũng là vì thế lực ngầm ở ba khu vực này, không ưa Hắc Long hội. Chỉ cần Hắc Long hội vừa tới địa bàn của họ, bang phái địa phương sẽ ngay lập tức liên hợp lại, chèn ép Hắc Long hội. Cho nên kế hoạch mở rộng của Hắc Long hội vẫn không có kết quả. Bây giờ thật vất vả mới có Phí gia nhận lời giúp đỡ, ra điều kiện chỉ cần Hắc Long hội giúp họ hoàn thành kế hoạch, sẽ giúp Hắc Long hội tới TW phát triển.
Chẳng qua không ai ngờ tới, kế hoạch này lại thất bại từ trong trứng nước. Một Hắc Long hội đã tồn tại trăm năm, cao thủ nhiều như mây, không ngờ ngay cả một cô gái cũng không bắt được, bảo sao Quản Nguyên Trực không tức giận.
- Nói mau, tại sao chúng ta có thể thất bại chứ? Có phải vì chúng ta quá khinh địch hay không, hay là vì kế hoạch thiếu chặt chẽ?
Thấy Điền Trung Nhất Lang không nói lời nào, Quản Nguyên Trực lại hỏi lại.
- Ngài phó hội trưởng, tôi nghĩ lần này chúng ta thất bại không phải bởi vì chúng ta vô năng, mà là do lần này xuất hiện quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như thằng nhóc Hồng Cường kia vốn đáp ứng giúp đỡ chúng ta, tại thành phố Trung Sơn này, nếu bàn về nhiều người, không ai có thể so sánh với Hồng bang, không ngờ ngoài mặt hắn đáp ứng giúp đỡ chúng ta, trên thực tế không ra tay mấy. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là đột nhiên lại xuất hiện một thằng nhóc gọi là Vu Thiên, võ công của hắn vượt quá dự liệu của chúng ta. Sự xuất hiện của hắn, cũng phá hủy hoàn toàn kế hoạch của chúng ta.
Điền Trung Nhất Lang nói vậy, mặc dù có chút trốn tránh trách nhiệm, nhưng trên thực tế cũng là chuyện thật sự đã xảy ra.
- Điền Trung Nhất Lang nói rất đúng. Thằng nhóc Hồng Cường kia không đáng tin, tất cả người Đông phương quốc đều không đáng tin, thế nên sau này chúng ta làm gì, đều phải dựa vào chính sức mình. Ài! Chỉ tiếc lực lượng tinh nhuệ của chúng ta đều đang ở Đông Bắc, nếu tôi sớm thông báo cho tổng bộ, để tổng bộ phái thêm mấy cao thủ tới kinh thành, cho dù Hồng Cường không giúp, hay là lòi ra thêm một tên Vu Thiên, chúng ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. À đúng rồi, tôi bảo cậu tra tư liệu tên Vu Thiên kia, đã tra xong chưa?
Vừa nhắc tới Vu Thiên, Quản Nguyên Trực bỗng dưng cảm giác như đầu mình đang to ra. Một tên thanh niên còn chưa tới 18 tuổi, sao lại có thể có công phu lợi hại như vậy chứ, ngay cả ái tướng đắc lực nhất dưới tay mình - Điền Trung Nhất Lang cũng không phải là đối thủ. Đối với loại người này, Quản Nguyên Trực cũng rất tò mò.
- Báo cáo phó hội trưởng, tư liệu về Vu Thiên chúng tôi đã điều tra rõ. Trước kia hắn làm gì không ai biết, cũng không có ghi chép lại. Thông tin sớm nhất về hắn chính là hắn được một người tên là Tần Vĩnh Phú từ Thái Sơn đưa về thành phố Trung Sơn. Mà người gọi là Tần Vĩnh Phú này, chúng tôi cũng đã đọc rất nhiều tư liệu về hắn, chẳng qua chỉ là một thương nhân Đông Phương quốc mà thôi, tuy trong tay có vài chục triệu tiền Đông Phương, thế nhưng cũng không đủ để lọt vào mắt chúng ta.
Ban đầu Điền Trung Nhất Lang đọc mấy tư liệu này, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nếu nói Vu Thiên là vệ sĩ của đại gia tộc nào đó, thì cũng không có gì bất ngờ, nhưng hết lần này tới lần khác, không ngờ hắn chỉ là vệ sĩ của một thương nhân tầng trung, quả thật không thể tin được.
- A! Chỉ là một thương nhân có vài chục triệu tài sản, hừ! Kẻ này quả thật là một tiểu nhân vật không thể tiểu hơn.
Vẻ mặt Quản Nguyên Trực đầy bi phẫn. Trong mắt người như Quản Nguyên Trực, nếu tài sản của anh có mười tỷ, hắn chưa chắc đã coi vào đâu, bởi vì ở cao tầng Đông Phương quốc, phú hào chân chính, tài sản phải trên trăm tỷ ngàn tỷ. Đối với “tiểu thương nhân” chỉ có vài chục triệu, bọn họ trước giờ chưa từng quan tâm.
- Tốt, nếu đối phương đã là một tiểu thương nhân, vậy hãy cho hắn biết, đắc tội Hắc Long hội chúng ta, sẽ có hậu quả gì, hiểu chưa? Điền Trung Nhất Lang?