Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 54: Nữ thần Trịnh Khả Tâm.
Nguồn dịch: Dịch giả - Trúc
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Trịnh Tử Hào cũng không khách khí, ngẩng đầu gõ gõ cửa, sau đó cao giọng nói:
- Khả Tâm àh, là anh đây, anh tới thăm em một chút!
- Anh, anh vào đi, cửa không có khóa.
Bên trong truyền ra thanh âm ngọt ngào của Trịnh Khả Tâm.
Bên này Trịnh Tử Hào mới vừa đi vào phòng em gái mình, bên kia Bạch Ngọc Đường cũng tới trước người Vu Thiên.
- Vu tiên sinh, tôi có thể vào thăm Khả Tâm một chút được không?
Sau khi biết thực lực của Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường đã không dám xem thường hắn, cho nên anh ta cũng học theo bộ dạng Trịnh Tử Hào. Mà kỳ thực anh ta đối với Vu Thiên khách khí như vậy, còn có một nguyên nhân khác nữa là anh ta vừa mới vừa đi tới bên người Dã Ngưu, Dã Ngưu liền ôm chầm lấy chân mình, nhờ mình nói giúp gã một chút, Dã Ngưu muốn học công phu của Vu Thiên.
Bạch Ngọc Đường vốn muốn đá Dã Ngưu sang một bên, thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ nếu như Dã Ngưu học được công phu cao cường, vậy không phải sự an toàn của mình được bảo đảm hơn sao? Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường liền hướng Vu Thiên đi tới.
Thế nhưng khiến Bạch Ngọc Đường thật không ngờ mình mới vừa nói xong câu đó, Vu Thiên lại không cho mình chút mặt mũi mà nói một câu:
- Anh là gì của Trịnh Khả Tâm? Hình như không phải là anh trai của cô ấy, anh không thể vào.
Lời nói của Vu Thiên khiến Bạch Ngọc Đường sững sờ, Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ muốn khách khí với Vu Thiên, sau đó lấy được chút cảm tình từ Vu Thiên, có lẽ có thể nói giúp Dã Ngưu vài lời, nhưng không ngờ mình khách khí như vậy mà Vu Thiên không có chút nào nhượng bộ.
Trong lòng cực kỳ tức giận, Bạch Ngọc Đường vừa định nói Vu Thiên vài câu, nhưng hắn nghĩ đến Dã Ngưu chẳng phải bởi vì không cẩn thận nói Vu Thiên một câu mà thành ra hậu quả thế này hay sao? Bạch Ngọc Đường cũng không dám nhận mình có chỗ nào lợi hại hơn Dã Ngưu, cho nên lại đành nuốt những lời định nói vào trong.
Cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường vẫn đứng ở trước mặt Vu Thiên. Chờ khoảng chừng mười phút, Trịnh Tử Hào mới từ phòng Trịnh Khả Tâm đi ra.
- Ah! Bạch thiếu gia cậu đứng ở bên ngoài làm gì, có phải muốn thăm Khả Tâm? Vậy cậu mau vào đi, vừa nãy Khả Tâm còn hỏi cậu đâu.
- A! Cái đó, không vội, không vội.
Bạch Ngọc Đường vừa định đồng ý, thế nhưng lại nhìn thấy Vu Thiên đang canh cửa, Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu.
Quả nhiên, Vu Thiên nghe Bạch Ngọc Đường nói liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Vu Thiên cũng không biết vì sao mình lại có thái độ bài xích Bạch Ngọc Đường như vậy. Nói thế nào thì Bạch Ngọc Đường cũng rất tuấn tú, cùng với Trịnh Tử Hào đều rất có khí chất. Có thể Trịnh Tử Hào là anh trai Trịnh Khả Tâm, cho nên Vu Thiên không lo lắng bọn họ sẽ như thế nào, nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại khác, nếu như Bạch Ngọc Đường vào thăm Trịnh Khả Tâm, bọn họ trong lúc đó sản sinh tình cảm thì hắn làm sao bây giờ? Cho nên hắn rất không thích Bạch Ngọc Đường vào thăm Trịnh Khả Tâm.
Nhưng Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Bọn họ cũng chỉ cho rằng Vu Thiên là đang làm đúng bổn phận của mình thôi.
Trịnh Tử Hào thấy Bạch Ngọc Đường nói như vậy, lại nhìn thái độ của hắn đối với Vu Thiên thì mới lắc đầu, nhất thời hắn hiểu chuyện gì xảy ra.
- Ha ha, Vu tiên sinh, Bạch thiếu gia là bạn của tôi, cậu ấy muốn đi thăm em gái tôi cũng là chuyện bình thường, anh để cậu ấy vào một chút đi.
Nói thật, Trịnh Tử Hào cũng không biết vì sao mình là người có thân phận như vậy mà chuyện gì cũng phải xem sắc mặt Vu Thiên rồi mới dám hành động.
- Không được!
Vu Thiên cũng không có cấp cho Trịnh Tử Hào chút mặt mũi. Việc này chính là chuyện tình cảm của mình, Vu Thiên quyết không nhượng bộ. Chỉ là Vu Thiên cũng không biết vì sao, sau khi mình gặp Trịnh Khả Tâm liền bị ánh mắt đó hút mất hồn như vậy.
- A. . . Cái này!
Trịnh Tử Hào xấu hổ nhìn Vu Thiên, hắn thật không ngờ ngay cả mặt mình mà Vu Thiên cũng không nể.
- Không sao, Trịnh Thiếu gia, Khả Tâm lúc nào thăm cũng được, tôi không vội, tôi không vội.
Bạch Ngọc Đường thấy Trịnh Tử Hào có chút không kiềm chế được, hắn liền nói vậy để giảng hòa.
- Ah, cái đó. . .Vậy không có việc gì, Bạch thiếu gia, vậy để tôi vào nói với Khả Tâm một tiếng, tôi nghĩ để em ấy tự mời Bạch thiếu gia, Vu tiên sinh nhất định sẽ không phản đối.
Nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Trịnh Tử Hào lại càng muốn cho Bạch Ngọc Đường cùng em gái mình nhanh chóng gặp mặt.
Nói xong những lời này Trịnh Tử Hào quay người lại lại lần nữa đi vào phòng Trịnh Khả Tâm, sau đó chốc lát, trong phòng truyền ra thanh âm của Trịnh Khả Tâm:
- Anh Ngọc Đường, còn có Vu tiên sinh hai người các anh cùng vào đi.
Vu Thiên vừa nghe Trịnh Khả Tâm gọi anh Ngọc Đường, trong lòng rất khó chịu, nhưng sau đó lại nghe Trịnh Khả Tâm cũng gọi cả mình cùng đi vào, lập tức sự khó chịu này liền biến mất. Thoáng cái từ trên ghế đứng lên, sau đó so với Bạch Ngọc Đường còn nhanh hơn tiến vào trong phòng.
Vừa vào trong, Vu Thiên thấy Trịnh Khả Tâm đang ngồi trên chiếc ghế sa lon bọc da sang trọng. Lúc này Trịnh Khả Tâm mặc một chiếc áo sơ mí trắng sát thân, hình như mới vừa tắm rửa xong, tóc có chút hơi ướt vắt trên vai, làn da trắng muốt như ẩn như hiện bên trong chiếc sơ mi, bộ ngực đầy đặn cũng nhô lên. Sự thanh tú của Trịnh Khả Tâm thực sự giống như trong hình dung của các câu truyện thần thoại, ý là xinh như nữ thần.
Vu Thiên nhìn thấy vẻ đẹp của Trịnh Khả Tâm thì có chút xuất thần, nhưng cũng may đây không phải lần đầu Trịnh Khả Tâm khiến hắn chấn động, hơn nữa bên cạnh còn có Trịnh Tử Hào cùng với Bạch Ngọc Đường cho nên hắn liền nuốt ngụm nước miếng nhìn Trịnh Khả Tâm nói:
- Xin chào, cô không cần gọi Vu tiên sinh, có thể gọi tôi là Vu Thiên, đương nhiên để công bằng, tôi cũng có thể gọi cô là Khả Tâm chứ?
Vu Thiên lời này vừa nói ra, Trịnh Khả Tâm liền nhăn mặt một chút, nói thật, đối với những lời này của Vu Thiên, Trịnh Khả Tâm nghe không được thoải mái, thực sự không ngờ Vu Thiên lại tỏ thái độ thân thuộc như vậy với mình, này nếu không phải lần trước Vu Thiên đã cứu mình, bây giờ Trịnh Khả Tâm nhất định sẽ không thèm nếm xỉa đến hắn. Thế nhưng dù sao đi nữa, Vu Thiên cũng đã cứu mạng của mình, cũng được xem là ân nhân của mình, cho nên Trịnh Khả Tâm không hờn giận, một lúc sau liền trực tiếp nói:
- Được, vậy tôi gọi anh là Vu Thiên đi.
- Hắc hắc, tốt, Khả Tâm.
Vu Thiên vừa nghe Trịnh Khả Tâm gọi tên mình, trong lòng liền sung sướng ngất trời.
Mà ở phía sau Vu Thiên, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường hai người đều cả kinh.
Biểu hiện của Vu Thiên hiện tại so với lúc ở ngoài cửa phòng hoàn toàn khác nhau một trời một vực, thực sự không biết nên hình dung thế nào. Thật quá vô sỉ mà.
Vu Thiên không biết trong lòng Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường hiện tại đang thầm khinh bỉ chính mình, nói một cách khác, hắn cũng không thèm quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ cần thấy Trịnh Khả tâm vui vẻ thì hắn cũng sẽ vui vẻ.
- Tốt, Vu Thiên, tôi muốn cùng hai anh trai của tôi tâm sự, không biết anh có thể đi ra ngoài một chút không?
Từ nhỏ Trịnh Khả Tâm đã được dạy rằng cho dù ngươi có không thích một ai đó nhưng cũng không thể đối với hắn tỏ vẻ khó chịu, cho nên Trịnh Khả Tâm mặc dù đối với Vu Thiên có ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng cô cũng cười mà nói với Vu Thiên những điều này.
- Ah, được, Khả Tâm, đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.
Nói xong, Vu Thiên liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng điều làm cho Vu Thiên vui vẻ nhất chính là Trịnh Khả Tâm nói câu "Hai anh trai của tôi."
Xem ra Trịnh Khả Tâm chỉ xem Bạch Ngọc Đường như anh trai của mình, nếu thực sự là như vậy, hắc hắc, vậy Bạch Ngọc Đường cũng không phải tình địch của mình, vậy mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều.