Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 41: Bái sư.
Nguồn dịch: Dịch giả - Autumn

Sưu tầm:

Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo

- Đúng vậy, thế nhưng không phải là anh vẫn chưa thành công sao? Trái lại, anh không chỉ không thành công mà đến việc khiến tôi bị thương cũng còn chưa làm được nữa là, cho nên tôi có thể không để tâm đến việc anh đã từng muốn giết tôi.

Nói xong những lời này, Vu Thiên xoay người bỏ đi. Tất nhiên là đã dọn sạch đám phiền phức đó thì chẳng có lí do gì để mình ở lại nữa, chẳng nhẽ lại còn đợi tên cao to đó mời mình ăn cơm?

- Khoan!

Vừa thấy Vu Thiên định bỏ đi, không biết tại sao tên cao to đó lại có cảm giác mất đi thứ gì đó. Sau khi nghĩ đến chuyện hồi bé được một tăng nhân đi vân du truyền cho bộ Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam thì mình đã chăm chỉ luyện tập những mong thành tài, thể nhưng từ trước đến nay, ngoài việc luyện đi luyện lại môn võ này, thì chẳng có tiến triển gì thêm cả. Mà nay cha mẹ lại qua đời, bản thân cũng không có gánh nặng gì cả đâm ra càng muốn tiếp xúc với một ít võ thuật cao siêu. Thế nhưng gã phát hiện ra là trong giới võ nghệ căn bản không có ai là cao thủ võ lâm chân chính cả. Có thì cũng chỉ đánh được vài ba chiêu gọi là biết, còn lại thì chỉ khua chân múa tay thôi.

Hôm nay gã may mắn mới gặp được Vu Thiên, không ngờ chỗ này lại mang đến bất ngờ cho gã, tên cao to dường như nhìn thấy được ánh sáng của đời mình. Cho nên gã làm sao có thể dễ dàng để cho Vu Thiên đi được.

- Vị này…Vu…

Phải mất một lúc tên cao to mới nhớ lại tên Vu Thiên. Sau đó, gã nói tiếp:

- Vu Thiên tiên sinh, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, anh dùng cách nào mà phá được Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam của tôi, tôi đã luyện chiêu này rất thuần thục, đến mức hầu như không ai địch nổi.

- Haha, thật là buồn cười. Thiên hạ này lại có loại công phu vô địch thật sao? Tất cả các chiêu thức đều do con người mà ra. Tỷ như lúc nãy anh vừa dùng Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, thực ra cũng được coi là một môn công phu khá lợi hại. Thế nhưng tôi lại có một môn công phu khác lợi hại hơn, thế nên nếu đem cả hai ra so sánh, thì không phải là tuyệt chiêu của ai cao siêu hơn mà là nội công của ai mạnh hơn, và ai vận dụng chiêu thức ấy tốt hơn mà thôi. Đáng tiếc là anh không bằng tôi về những cái đó, cho nên anh thua là đúng rồi. Nhưng anh hãy nhớ kỹ lời của tôi, anh thua chứ tuyệt đối không phải Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam thua, hiểu chưa?

Vu Thiên biết nếu hôm nay không giúp tên cao to cởi bức màn u mê ra. Thì rất có thể gã sẽ ngộ nhận rằng Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam thực ra cũng chẳng lợi hại gì. Và nếu như gã có cách nghĩ như vậy, thì rất có thể sẽ không tiếp tục luyện nữa, rồi dần dà, chiêu thức này có lẽ sẽ thất truyền thực sự.

Giống như rất nhiều chiêu thức khác trên Đông Phương quốc này, thực ra bọn họ đều rất lợi hại. Chí ít thì chiêu thức này cũng phải lợi hại tương đương với người sáng tạo ra nó. Thế nhưng vì rất nhiều vãn bối võ học, sau khi học được chiêu thức của tiền bối đi trước thì lại phát hiện ra là những thứ mình học được cũng không có gì ghê gớm. Đâm ra, không thèm luyện thêm nữa, lâu dần võ thuật của Đông Phương quốc mai một đi rất nhiều. Đến nỗi, bây giờ Vu Thiên rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của công phu chân chính trên Đông Phương quốc này.

Lời nói của Vu Thiên không ngừng vọng lên trong đầu của tên cao to. Tuy rằng gã không thể hiểu hết được hàm ý trong câu nói của Vu Thiên, nhưng gã lại nhận thức ngay được một đạo lý đó là người trẻ tuổi đứng trước mặt mình đây chắc chắc là một cao thủ.

Chính vì thế, không nói hai lời, tên cao to liền quỳ phịch một cái xuống trước mặt Vu Thiên rồi nói:

- Sư phụ, xin ngài hãy nhận tôi làm đồ đệ, tôi muốn theo học công phu của ngài.

- Cái gì?

Vu Thiên rất ngạc nhiên. Đối phương muốn bái mình làm sư ư, chuyện này thật quá khoa trương rồi. Nghĩ đến lúc trước, Lục thúc nói những lời này với mình, mình còn cảm thấy chẳng đáng bận tậm. Vậy mà hôm nay, khi mình đem những lời này nói với tên cao to, thì gã lại có vẻ rất thấm thía, chuyện này không thể không khiến Vu Thiên hoài nghi rằng tên này về mặt giác ngộ tư tưởng có vẻ còn mạnh hơn cả mình.

Cho nên hắn bèn nhỏ giọng hỏi tên cao to một câu:

- Cái đó, cái mà vừa nãy tôi nói đó, anh đều hiểu thấu rồi sao?

- Không có, nhưng tôi biết nhất định là đúng, hơn nữa còn rất có học vấn. Cho nên bây giờ tôi mới muốn bái ngài làm sư, hi vọng ngài có thể thu nạp tôi.

Nói xong những lời này thì tên cao to liền dập đầu lạy Vu Thiên ba cái.

- Không phải chứ, anh không hiểu hàm ý trong lời nói của tôi mà lại biết tôi là cao thủ sao?

Nghe thấy tên cao to đó nói rằng gã thật ra cũng không hề hiểu ý của Vu Thiên, Vu Thiên lại càng ngạc nhiên hơn. Không hiểu mà lại nói những lời sâu sắc đó, chém gió cũng lộ liễu quá.

- Sư phụ, con người tôi ngu muội, nhưng tôi biết tôi lớn lên là chịu khó khăn gian khổ. Những lời ngài vừa nói có thể bây giờ tôi chưa thể hiểu hết, nhưng cũng không cần vội, chỉ cần sư phụ ở đây là được rồi, ngài có thể dạy tôi được chứ?

Nghe Vu Thiên nói, tên cao to lại không cho là đúng, gã cho rằng Vu Thiên đã nói ra những lời đó thì nhất định sẽ hiểu.

- Tôi thực sự bị anh đánh bại rồi…

Nhìn tên khổng lồ đang quỳ trước mặt mình, Vu Thiên thật không biết phải làm sao cho tốt. Vu Thiên không có ý định thu nạp đồ đệ, hiện giờ công phu của bản thân mình còn chưa đạt yêu cầu, làm sao đi dạy người khác được. Nhưng giờ mà không đồng ý với tên cao to này thì có lẽ gã chẳng dám đứng dậy, trừ khi đánh chết gã chứ nếu không thì rất có khả năng gã cứ lẽo đẽo theo mình. Hơn nữa, bây giờ mình đang đắc tội với rất nhiều người, có lẽ cũng nên có thêm trợ thủ.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Vu Thiên hướng về phía tên cao to đang quỳ dưới đất nói:

- Được rồi, anh cứ đứng lên trước đã. Tôi cho phép anh đi theo tôi, nhưng tôi nói trước kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu như anh theo tôi mà bị bọn họ giết chết thì cũng đừng trách tôi đấy.

- Sư phụ, người thu nhận con rồi đúng không? Sư phụ xin hãy nhận của đồ đệ ba lạy.

Tên cao to đó vừa nghe Vu Thiên nói vậy liền vội vàng dập đầu ba cái, cứ như là sợ lát nữa Vu Thiên sẽ đổi ý.

Vu Thiên nhìn tên cao to vừa cường tráng hơn mình, vừa hơn tuổi mình rồi hỏi:

- Anh tên gì?

- Sư phụ, người khác toàn gọi con là Đại Cá Tử, con cũng thích gọi như vậy. Lâu dần đến tên thật của con còn không nhớ, ha ha. Sau này, người cứ gọi con là Đại Cá Tử cũng được.

Vu Thiên vừa nghe, vừa nhìn gã, quả nhiên là tên giống người, ngẫm nghĩ một chút, thôi bỏ đi, nếu gã đã quen với cái tên đó thì cứ gọi gã như vậy đi:

- Ừh, được rồi. Sau này tôi sẽ gọi anh là Đại Cá Tử, nhưng mà anh đừng có mở miệng ra là một câu sư phụ, hai câu sư phụ nữa. Tôi còn trẻ như này mà anh cứ gọi tôi như thế, có vẻ không hợp.

- Vâng, sư phụ, tôi sẽ khi nhớ.

Đại Cá Tử thành thật đáp. Lúc này gã đã hoàn toàn không còn khí phách và sát khí như lúc đầu tiên gặp Vu Thiên nữa.

- Anh vẫn nói ah?

Vu Thiên vừa nghe Đại Cá Tử gọi hắn là sư phụ liền chỉ ngón tay vào mặt gã rồi nói.

- Tôi nói cái gì cơ? Sư phụ?

Đại Cá Tử không biết tại sao lại khiến Vu Thiên tức giận, liền vội vàng hỏi.

Nghe liền một lúc hai câu sư phụ phát ra từ miệng Đại Cá Tử, Vu Thiên thật sự bó tay với gã:

- Thôi được rồi, tùy anh vậy, vậy tôi hỏi anh, bây giờ anh đã có việc gì làm chưa?

- Chưa có, tôi sống một thân một mình, chỉ khi không có tiền ăn cơm mới đi thi đấu quyền anh ngầm để kiếm tiền, phần lớn thời gian còn lại tôi đều đến chỗ không có người để luyện công. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôi đã có sư phụ, nghĩ đến việc sư phụ trẻ như vậy mà đã có võ công cao cường hẳn là ngài phải thường xuyên luyện công. Ha ha, sư phụ ở đâu luyện công thì tôi sẽ ở đó, người thấy có được không?

Vu Thiên nghe xong mấy lời mộc mạc, chân thành của Đại Cá Tử, nhất thời không biết nói gì cho phải.

- Haizzzz! Vốn dĩ tôi cũng là người không có nhà để về, giờ thấy anh cũng vậy. Thôi được, từ giờ trở đi anh cứ theo tôi.

Vu Thiên nghĩ một lát, nếu mình đưa Đại Cá Tử về chỗ Tần Vĩnh Phú thì hắn cũng không biết nên ăn nói thế nào.

- Được rồi, về thôi.

Vu Thiên hơi nghiêng đầu, ra vẻ phải trở về nhà máy rượu Đại Tần.

- Sư phụ, người chờ một chút, tôi muốn hỏi ngài, ngài có tiền không? Tôi hơi đói.

Đại Cá tử thật thà nhìn Vu Thiên nói.

- Cái gì? Anh vừa mới bái sư, tôi còn chưa thu học phí của anh, mà anh đã hăm he đến tiền của tôi rồi sao?

Vu Thiên rất không hài lòng liếc mắt nhìn Đại Cá Tử. Chẳng qua hắn cũng biết, vừa rồi chính mình chỉ cùng Đại Cá Tử động chân động tay, chơi mấy hiệp, nhưng chính mấy hiệp này, lại đặc biệt khiến cho Đại Cá Tử hao phí thể lực.

- Haizzz! Thôi được rồi, ai bảo tôi là sư phụ của anh chứ, đi thôi, tôi sẽ dẫn anh đi tìm nơi nào đó để ăn cơm cái đã.

Vu Thiên đưa tay sờ sờ túi tiền của mình, phát hiện ra là có hơn 100 tệ (khoảng 350k tiề). Đó là số tiền hắn bán mấy tấm da lông động vật cho mấy tên thương nhân. Nhìn số tiền này, Vu Thiên nghĩ có thể chi cho tên đồ đệ cao to của mình ăn một bữa no nê. Vì vậy, Vu Thiên vung tay lên rồi dẫn theo Đại Cá Tử đi về một hướng khác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play