Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 21: Luyện võ sáng sớm
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Tần Thư Nhã liền đem chuyện tiếp xúc với Vu Thiên trong mấy ngày qua kể lại một lần nữa cho Tần Vĩnh Phú, lần này cô không hề giấu diếm một chút nào.
Tuy Tần Thư Nhã cũng biết Vu Thiên rất giỏi nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến thế. Đến súng đạn cũng không thể nào thương tổn hắn thì điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô rồi.
- Ah! Hóa ra mọi chuyện là như thế!!!
Sau khi nghe Tần Thư Nhã kể chuyện thì Tần Vĩnh Phú liền gật gù:
- Trước đây khi còn trẻ, còn lăn lộn bên ngoài, thường nghe người ta nói, người mạnh còn có kẻ mạnh hơn. Hóa ra trên thế giới này còn có thế ngoại cao nhân như thế, cha trước đây không có tin, nhưng mà hôm nay thì cha tin rồi. Cậu nhóc Vu Thiên này quả là một người như thế! Con gái bảo bối của cha, con đã kiếm cho cha về một bảo vật rồi, hôm nay nếu như không có cậu ta thì cha có về được hay không cũng không biết.
Sau đó Tần Vĩnh Phú liền kể lại những nguy hiểm mà tối hôm nay ông ta đã gặp phải ở Hắc Lang bang cho con gái nghe.
Khi Tần Thư Nhã nghe nói anh mình muốn cùng ngoại nhân lấy mạng của cha thì cô liền nghiến răng nghiến lợi nổi giận. Nhưng sau khi nghe cha kể lại ông ta không chỉ giết chết tên bất hiếu đó mà còn thu được Hắc Lang bang vào trong tay thì Tần Thư Nhã liền vui vẻ trở lại. Nhất là khi cha cô ca ngợi tất cả đều là công lao của Vu Thiên thì Tần Thư Nhã càng vui vẻ hơn nữa. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn Tần Thư Nhã luôn nghĩ cách để có thể giúp cha mình, không ngờ nguyện vọng đó của mình đã được hoàn thành khi mình còn chưa bước chân vào đại học.
Tất thảy đều phải cảm tạ Vu Thiên, chính hắn đã khiến cho tâm nguyện nho nhỏ của mình trở thành hiện thực. Nghĩ tới những điều này, khiến cho Vu Thiên trong ấn tượng của Tần Thư Nhã càng trở nên tốt đẹp. Tuy Tần Dũng chết cũng khiến cho cô có chút đau buồn, nhưng khi nghĩ tới chuyện cha mình đã nuôi y bao năm mà y lại lấy oán trả ơn, những kẻ như thế chết cũng không có gì đáng tiếc.
- Đúng thế cha à! Vu Thiên lợi hại như thế thì cha cần nghĩ biện pháp để giữ anh ấy lại bên cạnh cha nha, có anh ấy ở bên cạnh thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của cha đó.
- Tất nhiên rồi, Vu Thiên chính là nhân tài khó kiếm, cha sẽ nghĩ cách để giữ cậu ta ở lại bên người. Con không biết đâu, khi cậu ta đánh bật viên đạn bắn vào người mình để giết chết Phì Lang, Hắc Lang đã giật mình tới cỡ nào. Bây giờ Hắc Lang đã trở thành tay sai của cha thì tập đoàn Đại Tần đã có thể được khuếch trương được rồi. Ha ha ha! Đương nhiên tất cả những chuyện này là do Vu Thiên trợ giúp. Con yên tâm đi sáng mai cha sẽ bắt đầu cho người xây dựng phòng luyện công mà cha đáp ứng với Vu Thiên, đối với loại người ham mê võ thuật kiểu này, nếu chúng ta cho cậu ta một nơi cực tốt để luyện võ thì dù chúng ta có đuổi cậu ta đi, sợ chưa chắc cậu ta đã chịu đi đâu, khà khà!
Tần Vĩnh Phú tự nhận chính mình hiểu rõ được tâm lý của những nhân tài, nên ông ta có lòng tin có thể giữ Vu Thiên lại.
- Hai ngày nay con cũng không có chuyện gì để làm, luyện võ trường kia còn chưa có xây dựng xong, tốt nhất con nên đưa cậu ta đi mua vài bộ đồ tốt chút đi.
Tần Vĩnh Phú vừa nói vừa cười nhìn con gái mình.
- Cha!
Tần Thư Nhã nghe thấy cha mình muốn mình đi cùng Vu Thiên thì bản thân cũng có chút xấu hổ.
- Ha ha ha!
Thấy bộ dạng này của con gái, Tần Vĩnh Phú nhiều ít hiểu được tâm tư của con mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thư Nhã rất nhanh đã hoàn tất vệ sinh buổi sáng, sau đó tới trước cửa phòng Vu Thiên, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Tiểu thư tới tìm Vu Thiên sao? Cậu ta đã dậy từ sớm rồi, giờ đang trong sân của nhà máy Đại Tần chúng ta luyện công!!
Tôn bá thấy tiểu thư bước tới trước cửa phòng Vu Thiên, ông ta cũng đoán được Tần Thư Nhã muốn tìm hắn, cho nên ông liền bước tới sau lưng cô nhắc nhở. Cũng vì hôm qua Tần Vĩnh Phú đã kể lại mọi chuyện ở Hắc Lang bang, nên Tôn bá đối với Vu Thiên càng thêm tôn trọng hơn, đông thời ông ta cũng bắt đầu quan tâm hơn tới cuộc sống hàng ngày của hắn!
- Ồ! Hóa ra là như thế!
Tần Thư Nhã cười với Tôn bá, sau đó bước tới sân lớn nhà máy rượu Đại Tần.
Từ khi còn nhỏ Vu Thiên thường hay phải luyện công buổi sáng dưới sự giam sát của vú em Lý Di. Khi đó Lý Di thường nói:
- Luyện công thì nên nhân lúc trời sáng bởi không khí buổi sáng trong lành rất phù hợp cho việc hô hấp và vận động của cơ thể.
Cho nên kể từ đó trở đi Vu Thiên ngày ngày đều dậy sớm luyện công.
Trên sân lớn của nhà máy rượu Đại Tần, Vu Thiên đang diễn luyện bộ Bôn Lôi Quyền mà Tam thúc dạy hắn, cùng lúc đó hắn cũng thi triển ra Thiên Cân Thần Thối công mà Tứ thúc truyền cho.
Đừng bao giờ xem thường hai loại quyền pháp và thối pháp này, bởi trên thực tế hai loại công phu này đều bao hàm những tinh túy của công phu Đông Phương quốc mấy nghìn năm qua. Nếu như một võ học hành gia khi thấy được hai bộ quyền cước này thì sẽ phát hiện ra ẩn sâu trong đó có nhiều các loại công phu đã thất truyền của Đông Phương quốc. Tất nhiên là những gì chưa thất truyền thì cũng được ẩn chứa trong đó. Cho nên chỉ cần biết hai bộ quyền cước này, trên cơ bản công phu thiên hạ đều có thể học được, còn về phần tinh hay không tinh, có thể vận dụng tới trình độ gì thì còn phải xem thiên phú của ngươi mà thôi.
Thế nên mỗi buổi sáng, Vu Thiên đều luyện tập từ một đến hai lần bộ công phu này, tại trước kia Lý Di hay nói:
- Tông sư võ học không có thiên sinh, tất cả đều dựa vào luyện tập mà thành.
Những lời này Vu Thiên đã ghi nhớ trong lòng, mỗi sáng sớm khi nào không có việc gì, Vu Thiên đều phải luyện một lần. Mấy ngày hôm nay vì nhiều nguyên nhân mà Vu Thiên không có kiên trì được thói quen này. Hiện tại đã ổn định lại thì hắn liền mò tới chỗ này để bắt đầu luyện tập.
- Oa! Đẹp trai quá!
Ở một chỗ không xa, Tần Thư Nhã đang đứng nhìn Vu Thiên luyện võ, quyền ra như vũ, cước đạp như phong, làm cho cô lộ bộ dạng cuồng nhiệt hâm mộ.
Từ trước tới giờ thân thể Tần Thư Nhã khá tốt, nguyên nhân cũng do cô thích vận động. Bởi khi còn bé cô rất sùng bái những vị đại hiệp trong phim, thậm chí khi đang nằm mơ cũng mơ thấy mình hóa thân thành đại hiệp, xuất thế giang hồ, chống lại kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu.
Thế nhưng mỗi khi tỉnh dậy, trong lòng Tần Thư Nhã không khỏi phiền muộn buồn bã. Càng lớn lên cô càng hiểu thêm một đạo lý, thiên hạ nào có cái gì gọi là võ học chân chính, bay tới bay lui như trong phim, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của mọi người mà thôi. Trong xã hội thực này sao mà có được. Thường thường ngươi có cừu nhân thì chỉ một phát súng là có thể kết thúc tất cả. Bằng không trong xã hội sao lại lưu truyền câu nói:
“Võ công dù cao, vẫn sợ thái đao”
Nhưng thật không ngờ, xã hội này không có cái gì gọi là công phu chân chính, thế mà Tần Thư Nhã lại đang được xem Vu Thiên biểu diễn một bộ công phu khiến cho cô hoa cả mắt. Xem những gì Vu Thiên luyện tập khiến cho Tần Thư Nhã không kìm được nói:
- Đây mới thực sự là công phu chân chính Đông Phương quốc, công phu chân chính trong mơ đó.
Cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn, lại ngửi thấy mùi hương nữ tính chỉ có trên người Tần Thư Nhã, hai tay Vu Thiên hợp lại, chuyển sang bộ dạng thu thế, đình chỉ luyện tập.
- Khi tôi đang luyện công không muốn có người khác đứng ngoài quan sát!
Hắn luôn nhớ từ khi mình bước chân lên con đường võ học, các vị thúc thúc và vú em đều nhắc nhở hắn một điều. Công phu mà hắn đang luyện vốn là công phu cực mạnh của Đông Phương quốc, cho nên khi luyện đừng bao giờ để cho người ngoài nhìn thấy. Nếu kẻ có tâm tư nhân lúc ngươi luyện mà lén học, sau này bọn hắn dùng những thứ đó đi làm chuyện xấu, đây chính là điều bất hạnh cho sinh linh trong thiên hạ.
Từ đó trở đi hắn hiểu được võ công mình đang luyện rất lợi hại, cho nên hắn không bao giờ luyện trước mặt ai cả. Như vừa rồi, khi Vu Thiên cảm nhận được Tôn bá đang bước tới nơi này, hắn lập tức phát ra một cỗ uy áp của cường giả.
Tôn bá cũng là người luyện võ, nên khi ông ta cảm nhận được áp bách từ Vu Thiên thì cũng đành bỏ đi tâm tư hiếu kỳ của mình, vội ra ngoài. Thời điểm ra ngoài, ông ta còn không quên thông báo cho các vệ sĩ không nên vào trong sân lớn, tránh cho Vu Thiên có hiểu lầm không đáng có. Mà bởi vì Tần Thư Nhã là con gái, hơn nữa lại là bạn của Vu Thiên nên Tôn bá mới để cho cô vào gặp Vu Thiên.
Vu Thiên biết là Tần Thư Nhã nên cũng không tỏa ra uy áp của cường giả, để tránh cho cô sợ hãi. Chỉ cần có người ở nơi này, Vu Thiên sẽ không bao giờ luyện môn võ công mạnh mẽ này.
- Anh giỏi quá, có thể dạy cho em không?
Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên thu công, liền vội vàng chạy tới. Thậm chí cô chẳng thèm để câu nói vừa rồi của Vu Thiên ở trong lòng, có lẽ đã biết hắn là người thế nào, cho nên đôi khi hắn nói ra những câu nói khiến người khác chết nghẹn, nhưng Tần Thư Nhã không biết tại sao chính mình lại không thể tức giận.
- Không dạy!
Chỉ hai chữ, Vu Thiên lập tức từ chối Tần Thư Nhã.