Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 140: Sự lão luyện của Liệp Báo.
Nguồn dịch: Dịch giả - ThanhLeader
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vương Cương vừa nhìn vẻ mặt thành thật của Hoàng Phong, sau đó lại thấy gã chủ động xuất trình chứng minh công tác. Liền qua loa liếc mắt nhìn, sau đó xác nhận giấy công tác không có vấn đề , lúc đó mới trả lại giấy cho Hoàng Phong
- Được rồi, anh đi mau đi.
- Cám ơn, cám ơn.
Vừa thấy Vương Cương cứ như vậy buông tha ình, Hoàng Phong cũng không dám dây dưa, hai tay nhận giấy công tác, xoay người muốn rời đi. Nhưng lúc này bỗng nhiên một thanh âm khác vang lên,
- Chờ một chút.
Theo thanh âm đó, Liệp Báo xuất hiện kế bên Vương Cương:
- Anh tên là gì? Đang làm tại công ty nào ?
- A! Tôi là Lý Đông, đang đi làm tại công ty bưu kiện Mãn Ý.
Gãi gãi đầu, Hoàng Phong lại nhỏ giọng nói thầm: truyện copy từ
- Vị cảnh sát này không phải đã kiểm tra rồi sao?
- Đúng rồi! Tôi vừa xem qua, anh ta đích thực tên là Lý Đông, nhân viên của công ty Mãn Ý, thế nào Liệp Báo? Có vấn đề gì sao?
Vương Cương cũng không biết vì sao Liệp Báo đột nhiên đi tới hỏi mấy thứ này, cho nên gã trong lòng có chút quái lạ.
- Công ty Mãn Ý? Muộn như vậy anh vẫn còn tăng ca? Nói, chủ tịch công ty của các anh tên gọi là gì?
Liệp Báo sở dĩ đi tới, là vì bây giờ đã là đêm, hơn bảy giờ tối rồi. Đối với thời gian này Liệp Báo thực sự nghĩ không ra còn có công ty bưu phẩm nào tăng ca?
- Ah, vị cảnh quan này, tôi tăng ca muộn như vầy là do tổng giám đốc công ty vừa gọi điện nói có khách nhân có nhu cầu cấp bách cần chuyển đồ, cho nên tôi vì muốn kiếm thêm ít tiền mới đi ra. Mà anh muốn hỏi tên chủ tịch của tôi, tôi có thể nói cho anh biết, ông ấy tên là Trương Mãn Ý.
Hoàng Phong tuyệt không hoang mang rối loạn, gã đã tìm hiểu qua công ty Mãn Ý, cho nên biết tên chủ tịch công ty cũng không có gì lạ.
- Ồ, anh thật sự là đang làm việc? Tôi có thể hỏi một chút không, anh ở Mãn Ý làm được bao năm rồi?
Mặc dù nghe trả lời như vậy, nhưng Liệp Báo vẫn không hài lòng.
- Công ty Mãn Ý thành lập cách đây năm năm trước, tôi đi làm từ lúc đó. Thế nào? Có vấn đề gì sao cảnh sát?
Hoàng Phong nghe ra Liệp Báo có chút không hài lòng với câu trả lời của gã. Gã tới đây chính là vì có nhiệm vụ, cũng không nghĩ sẽ phức tạp như vậy, nhưng bây giờ nhìn Liệp Báo như vậy, có vẻ nếu không mất công thuyết phục hắn thì không cách nào rời khỏi được.
- Ah, công tác năm năm, vậy anh hẳn là đối với công ty có hiểu biết rất sâu?
Liệp Báo vẫn tiếp tục tránh năng tìm nhẹ họi.
- Đó là điều tất nhiên, thế nào, đồng chí cảnh quan, anh rốt cuộc muốn hỏi tôi cái gì?
Hoàng Phong lúc này vẫn không rõ Liệp Báo rốt cuộc muốn làm gì.
- Ha ha, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, kế toán công ty của các anh tên là gì?
Liệp Báo đại biến, đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
- Kế toán?
Thình lình Liệp Báo hỏi một câu như vậy, thật khiến cho Hoàng Phong có chút bối rối, gã không rõ tại sao Liệp Báo lại hỏi vậy, mặc dù nói Hoàng Phong đối với công ty bưu kiện Mãn Ý có tìm hiểu đôi chút, thế nhưng một tiểu nhân vật là kế toán, Hoàng Phong thật không có chú ý đến, cho nên khi này Liệp Báo vừa hỏi, gã thật đúng là nhất thời đáp không được.
- Thế nào? Anh công tác tại công ty năm năm, vậy tính ra lĩnh tiền lương cũng không ít. Vậy không có lý nào tên kế toán là gì cũng không biết?
Liệp Báo vừa nhìn Hoàng Phong có chút ấp úng, trong lòng hắn có chút hiểu ra ngọn nguồn, hắn đột nhiên cảm giác được Hoàng Phong này có vấn đề.
Vừa khi Vương Cương ngăn Hoàng Phong lại, Liệp Báo cũng không để ý gì. Nhưng khi hắn thấy Hoàng Phong bị Vương Cương ngăn cản hỏi chuyện không lộ ra một tia sợ hãi, thì hắn liền cảm giác được có sự bất thường. Theo lý thuyết, muộn như vầy thường công ty bưu kiện đã sớm tan ca, đã vậy nếu là người bình thường thấy trận thế này đã bị dọa cho sợ phát rét, nhưng gã Lý Đông này một chút sợ hãi cũng không lộ ra, điều này làm Liệp Báo cảm giác một tia dị nghị. Mà bây giờ sau một hồi hỏi han, phát hiện Hoàng Phong không bình thường.
- Kế toán của chúng tôi họ Trương, gọi là Trương Lỵ!
Biết không nói ra một cái tên không được, vì thế Hoàng Phong tùy tiện nói ra một cái tên.
- Ah, Trương Lỵ đúng không? Được rồi, mời chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút.
Liệp Báo liếc mắt với Vương Cương, sau đó liền từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra.
Vương Cương cũng có chút nhạy bén, biểu hiện vừa rồi của Hoàng Phong thực đã khiến gã cảm giác được một tia không đúng, bây giờ lại thấy Liệp Báo ra hiệu, gã nhất thời hiểu được là có ý gì, cho nên kế đó, Vương Cương liền đứng trước mặt Hoàng Phong, chờ tin tức của Liệp Báo.
Liệp Báo cầm điện thoại di động đi sang một bên, sau đó gọi cho tổng đài.
- Này, tôi là Liệp Báo, giúp tôi tra xem kế toán của công ty bưu kiện Mãn Ý tên là gì.
Liệp Báo gọi tổng đài, đó chính là trung tâm đặc nhiệm của Quốc An cục, quyền hạn ở đây vô cùng lớn, cho dù là đăng ký đồ vật gì cho tới công ty nào, đã từng đăng ký trong nước thì cho dù ở ngóc ngách nào cũng đều có hồ sơ lưu trữ. Cho nên nói Liệp Báo muốn thông qua tổng đài thăm dò một tên kế toán cùa công ty bưu kiện Mãn Ý, thì rất nhanh sẽ có thông tin.
Hoàng Phong lúc này đã đổ mồ hôi. Là một trong cửu đại đội trưởng của tổ chức Độc Xà, gã biết rõ Liệp Báo gọi cú điện thoại này, thì không bao lâu thân phận của gã sẽ bị bại lộ. Gã không biết tại sao lại bị hai người này phát hiện, nhưng gã chắc chắn cái tên Trương Lỵ gã thuận miệng nói ra không phải tên của kế toán công ty bưu kiện Mãn Ý gì cả, gã không tin số mệnh của mình tốt đến mức đoán đâu trúng đó.
Biết thân phận giả của mình rất nhanh sẽ bị phơi bày, lúc này Hoàng Phong bắt đầu nghĩ đến đường lui.
Vốn dĩ lần này tới đây mục tiêu là thu hút ánh mắt người khác, hiện tại xem như đã đạt được, bước kế tiếp là phải tìm cách thoát khỏi chỗ này.
- Khụ !
Ho khan một tiếng, Hoàng Phong nhìn Vương Cương mỉm cười
- Vị cảnh quan này, nên đại lượng chút, hà tất làm khó một nhân viên giao hàng như tôi, ài! Còn không biết lão bản lần này để cho tôi chuyển món hàng gì nữa.
Vừa nói, Hoàng Phong vừa vỗ nhẹ lên cái rương nhỏ đang để ở phía sau.
Quả nhiên khi Hoàng Phong nói như vậy, Vương Cương nhiên dời ánh mắt sang chỗ ngồi phía sau ngay cái rương nhỏ.
- Anh không nên lộn xộn, để tôi xem xem cái rương này chứa cái gì.
Ánh mắt Hoàng Phong nhìn về phía cái rương nhỏ kìa, trực giác nói cho gã biết, cái rương nhỏ này có khả năng là cách thoát thân duy nhất của gã.
Chính khi Vương Cương mới vừa chuyển ánh mắt về phía cái rương nhỏ thì một bóng người chợt lóe lên, Hoàng Phong đột nhiên chạy đi, hướng về phía cách đó không xa mà chạy đi, ở hướng đó có một cái nắp cống. Hoàng Phong chạy tới, sau đó nhảy lên một cước đá văng cái nắp cống, kế tiếp sưu một tiếng nhảy xuống.
- Không tốt!
Vừa nhìn Hoàng Phong chạy đi, Vương Cương thầm nói một tiếng, liền điên cuồng đuổi theo Hoàng Phong.
Lấy tốc độ cực nhanh của Vương Cương thoáng cái đã tới trước mặt hố, nhưng do có một cái mùi hôi thôi kinh khủng truyền đến khiến gã đúng lại tại chỗ:
- Di! Thối quá !
Lấy tay bịt mũi, Vương Cương ngượng ngùng nói.
Thì ra lúc này, Liệp Báo cũng đã có tin tức từ tổng đài kế toán của công ty bưu kiện Mãn Ý tên là Lý Thu, chứ không phải Trương Lỵ. Nhất thời Liệp Báo cũng biết kẻ tự xưng Lý Đông có vấn đề, thế nhưng khi tắt điện thoại tính tìm người chi viện, Lý Đông tức Hoàng Phong kia đã không còn hình bóng.
- Người đâu?
Rất nhanh đi tới bên cạnh Vương Cương, Liệp Báo hướng về gã hỏi.
- Nhảy xuống rồi.
Vừa bịt mũi Vương Cương vừa chỉ cái hố ở phía dưới.
Không có hai lời, Liệp Báo “sưu” một tiếng nhảy xuống, thẳng hướng Hoàng Phong chạy trốn mà đuổi theo.
Lúc này, Lương Mộc Lan cũng nhìn ra nơi này có vấn đề, vội vã mang theo mấy cao thủ của Quốc An cục đi tới Vương Cương bên cạnh,
- Chuyện gì xảy ra thế?
Lương Mộc Lan mở miệng hỏi.
- Ah, vừa rồi tôi cùng Liệp Báo phát hiện có một tên tiểu tử giao bưu kiện có vấn đề, sau đó Liệp Báo liền đuổi theo.
Vừa nói xong, Vương Cương tựa hồ nhớ ra cái gì, vội vã quay đầu lại, thấy chiếc xe của Hoàng Phong vẫn còn đang ở đây, liền kêu lớn:
- Đúng, chính là chiếc xe này, tôi nghi cái rương gỗ nhỏ kia có vấn đề.
Vương Cương vừa nói như vậy, đám người Lương Mộc Lan lập tức đi tới chiếc xe máy, sau đó Lương Mộc Lan vung tay lên, tiếp đó một cao thủ gỡ bom mìn tiến lên bắt đầu mở hòm.
Đầu tiên là đem cái rương gỗ nhỏ cầm lấy, sau đó áp tai nghe một chút, một âm thanh gì đó truyền đến tai của vị chuyên gia tháo bom mìn. Vẻ mặt của vị chuyên gia này liền trở nên nghiêm túc, lắc đầu, lập tức nhưng người xung quanh hắn, bao gồm bọn người Lương Mộc Lan và Vương Cương đều lùi về sau.
- Chuyện gì xảy ra? Ở đây thật có bom sao?
Vương Cương cẩn thận hỏi một câu.
- Chắc là vậy, các người đều lùi ra, để tôi mở hòm gỗ này xem thử.
Vị chuyên gia phá bom trông rất khẩn trương, hắn quá rõ ràng hôm nay chấp hành nhiệm vụ tầm cỡ thế nào, cũng hiểu nếu quả thật có tổ chức khủng bố đến đây, vậy bom của bọn chúng chắc hẳn kỹ thuật phải rất cao, sẽ rất nguy hiểm.