Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 115: Tát chết.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: 7788xiaoshuo

Chết không đáng sợ, cái đáng sợ là thấy mình đang dần chết đi, đây không phải là chuyện người bình thường có thể chịu được.

- Anh, anh mau thả tôi ra, tôi muốn đi bệnh viện.

Tay súng bắn tỉa kia vừa thấy Vu Thiên dằn vặt hắn như vậy, nhất thời nội tâm vô cùng sợ hãi. Mặc dù hắn bảo không sợ chết, nhưng đó chẳng qua là lúc cái chết đến bất ngờ, còn khi có đường sống, có ai lại muốn chết cơ chứ. Vì vậy người ta mới bảo chết tử tế cũng không bằng sống chật vật.

- Có thể thả mày, nhưng phải là khi mày đã nói ra chủ mưu việc này. Đồng thời tao sẽ điểm huyệt áu chảy chậm một chút.

Dường như sợ người này không tin lời mình, ngón tay Vu Thiên lập tức điểm về một huyệt trên tay hắn, lúc này máu rõ ràng đã chảy chậm đi nhiều.

- A!

Thấy Vu Thiên làm hành động này, tay súng bắn tỉa bắt đầu dao động:

- Được được, là người của Hắc Long hội bảo tôi làm như vậy.

- Hắc Long hội?

Vu Thiên sau khi nghe rõ đáp án này, không khỏi nhìn kỹ lại tay súng bắn tỉa. Chẳng qua hắn phát hiện sau khi tên này nói xong, có chút trốn tránh không dám nhìn hắn.

- Mày lại dám gạt tao.

Vu Thiên vừa nhìn đã biết tên này nói dối. Tuy hắn cũng biết Hắc Long hội rất hận mình, thế nhưng hắn vừa giáo huấn bọn chúng xong, theo lý mà nói thì trừ khi chúng tìm ra biện pháp ngăn chặn mình, hoặc là có viện quân đến, bằng không bọn chúng không thể dễ dàng trêu chọc mình. Lại nói, nếu thực sự là sát thủ Hắc Long hội, sao có thể là loại nhu nhược như vậy? Cho nên sau khi Vu Thiên nói xong câu này, tay hắn lại điểm vào một huyệt trên tay tay súng bắn tỉa, lập tức máu lại bắt đầu chảy nhanh hơn.

- Đừng đừng, tôi nói, tôi nói. Tôi là người của Yamaguchi Group, là Tá Mộc Tam Lang phái tôi tới giết anh. Hắn nói anh vừa kết hận thù với Hắc Long hội, mặc kệ có giết được anh hay không, Hắc Long hội và anh đều có tổn thất, cho nên tôi mới ở chỗ này chờ anh.

Dường như sợ để quá lâu sẽ khiến máu mình chảy hết, tên này nói vô cùng nhanh.

Nhưng Vu Thiên vẫn nghe hiểu được.

- Tá Mộc Tam Lang, trước đây ở Thanh Thủy Viên đã tha cho hắn một lần, thật không ngờ hắn vẫn không biết sống chết, chủ động trêu chọc tao, được rồi, nếu không tiếp đãi hắn thật tốt, thì tao không phải Vu Thiên nữa.

Vu Thiên cười nhạt, sau đó đánh một quyền lên mặt tay súng bắn tỉa kia.

Ngay tức thì một quyền này đánh vỡ mặt tay súng bắn tỉa, kết thúc sinh mạng của hắn.

- Bởi vì mày nói thật, cho nên mới ày một cái chết thống khoái.

Vu Thiên nhìn tay súng bắn tỉa đã chết, lắc đầu nói.

Sau đó Vu Thiên đi về phía một chiếc taxi gần đó. Nếu tên Tá Mộc Tam Lang này đã muốn giết mình, thì mình cứ tự tới cửa, xem hắn có bản lĩnh lưu mình lại hay không.

Tá Mộc Tam Lang, lúc này đang đi dạo trên sân trường đại học Trung Hoa. Từ khi thủ hạ dưới tay gã cho gã biết có người ở tiệm cơm muốn gây bất lợi cho bạn bè Vu Thiên, Vu Thiên còn tìm thấy trên người mấy kẻ này lệnh bài long tự, gã biết cơ hội của gã đã tới.

Hắc Long hội kết hận với Vu Thiên, điều này có lợi cho gã. Vì thế, gã ngay lập tức gọi cho tay súng bắn tỉa dưới tay mình, mai phục ở địa phương cách hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ không xa, gã tin rằng Vu Thiên nhất định sẽ vào trong đó. Cho nên gã cố ý an bài trước, chỉ cần Vu Thiên đi từ hộp đêm ra, chắc chắn khó thoát khỏi tay súng bắn tỉa. Trong suy nghĩ của Tá Mộc Tam Lang, Vu Thiên quá lợi hại, cho nên trừ dùng súng, gã không biết có thể dùng cách gì khác.

Thế nhưng khiến Tá Mộc Tam Lang thật không ngờ chính là, tay súng bắn tỉa kia để đảm bảo không thất bại, không dám trực tiếp nổ súng ngay lúc đó, mà lại đợi tới lúc Vu Thiên lên xe taxi, mới bắn vào đầu tài xế, định dựa vào tai nạn giải quyết Vu Thiên.

Cuối cùng Vu Thiên lại bình an vô sự, mà tay súng bắn tỉa lại bán đứng gã. Tất nhiên mấy chuyện này, Tá Mộc Tam Lang còn chưa biết, gã lúc này còn đang chờ thủ hạ báo tin tốt. Chỉ cần Vu Thiên chết, gã có thể nghĩ biện pháp đi bắt Hạ Hạ - nữ nhân cực phẩm Thái Lan.

Tá Mộc Tam Lang nghêu ngao hát một bài hát Nhật Bản, đi dạo trong sân trường, thỉnh thoảng thấy một hai nữ bạn học xinh đẹp, lại huýt sáo một cái, nhìn qua cực kì hèn mọn. Đến giờ gã vẫn không biết, thần chết đã để ý tới gã, bởi Vu Thiên đã đi tới đằng sau lưng gã.

Lần trước từ miệng Hạ Hạ, Vu Thiên đã biết Tá Mộc Tam Lang là người của Đông Dương Yamaguchi Group, vừa rồi biết được tay súng bắn tỉa kia là người của Yamaguchi Group, Vu Thiên quyết định trả thù. Trong lòng hắn, bất kể là ai, nếu đã muốn bắt nạt hắn, hắn sẽ đáp trả đối phương, khiến đối phương biết Vu Thiên hắn không phải là người dễ bắt nạt, muốn động thủ, các ngươi cứ thử xem, xin lỗi nhé, tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị sẵn cho cái chết của mình đi.

Nhẹ nhàng vươn tay, Vu Thiên lấy tay vỗ vỗ vào vai Tá Mộc Tam Lang.

- A!

Không ngờ có người vỗ vào vai mình, Tá Mộc Tam Lang tức giận quay đầu nhìn lại đằng sau. Không ngờ lại là Vu Thiên, khoảnh khắc đó, khiến Tá Mộc Tam Lang hoảng sợ kêu to.

- A! Anh, làm sao anh lại tới đây?

Trong lòng Tá Mộc Tam Lang nghĩ, không phải tay súng bắn tỉa của mình đã giết chết Vu Thiên rồi sao?

Kỳ thực tay súng bắn tỉa kia là do Tá Mộc Tam Lang phái tới. Gã sau khi biết được chuyện giữa Vu Thiên và Hắc Long hội, đã cho rằng đây là cơ hội, nên gã mới phái ra tay súng kia. Gã còn đang suy nghĩ, chắc tay súng kia đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ít nhất cũng có thể đánh lạc hướng ánh mắt Vu Thiên sang bên Hắc Long hội, như vậy bất kể là Vu Thiên hay Hắc Long hội thương tổn đều có lợi với mình. Thế nhưng gã thật không ngờ rằng, người gã phái ra không những không giết được Vu Thiên, mà còn bán đứng gã.

Vì thế, sau khi thấy Vu Thiên xuất hiện đằng sau mình, dù Tá Mộc Tam Lang có là thằng ngu, cũng biết có chuyện gì xảy ra.

- Anh, anh muốn làm gì?

Sau khi kinh ngạc một phen, Tá Mộc Tam Lang đã trấn định lại, hỏi Vu Thiên.

- Tại sao mày lại phái người giết tao? Nói mau?

Vu Thiên trừng mắt thật lớn, tàn bạo nhìn chằm chằm Tá Mộc Tam Lang hỏi.

- Tôi, tôi không có phái người giết anh, anh có phải hiểu lầm hay không…

Tá Mộc Tam Lang vừa nói tới đây, bỗng nhiên thấy “Bá” một tiếng, sau đó răng cửa trong miệng gã đã gãy ra, ngay lập tức từ miệng truyền đến cảm giác đau đớn không thôi. Vu Thiên vừa thấy gã phủ nhận, không thèm nói gì, trực tiếp tát gã một cái trước.

Tuy một tát này Vu Thiên không dùng nhiều lực, thế nhưng Tá Mộc Tam Lang như cũ không thể chịu được.

- Đi, mày đi theo tao.

Nhìn Tá Mộc Tam Lang miệng đầy máu, Vu Thiên khẽ vươn tay kéo gã tới Thanh Thủy Viên. Hiện giờ Vu Thiên và Tá Mộc Tam Lang đang ở khu náo nhiệt nhất sân trường, ở đây có quá nhiều học sinh đi lại, nếu họ thấy mình ra tay đánh Tá Mộc Tam Lang độc ác như vậy, sẽ bất lợi cho hắn.

Vu Thiên kéo Tá Mộc Tam Lang tới Thanh Thủy Viên, bởi nơi đó rất yên tĩnh. Mà Tá Mộc Tam Lang sao lại không rõ ý của hắn. Thấy thân thể mình bị Vu Thiên kéo đi, không cho gã chạy trốn, gã muốn ngăn lại, thậm chí còn muốn nằm ra đất không đi, rồi khiến mọi người xung quanh chú ý, sau đó thủ hạ sẽ tới cứu gã, như vậy gã sẽ có hi vọng sống.

Nhưng dưới áp lực tay Vu Thiên mang lại, Tá Mộc Tam Lang phát hiện chuyện gã nghĩ căn bản không thể thực hiện. Bởi mặc kệ gã phản kháng thế nào, nỗ lực của gã trong mắt Vu Thiên chịu không nổi một kích, dù gã giãy dụa ra sao, thân thể vẫn không hề dừng lại, vẫn bị Vu Thiên kéo theo tới Thanh Thủy Viên. nguồn (.)

Chỉ một lát sau, Vu Thiên đã kéo Tá Mộc Tam Lang tới Thanh Thủy Viên. Hôm nay cũng vẫn như mọi khi, không ai tới đây. Vu Thiên lúc này mới buông tay ra, ném Tá Mộc Tam Lang xuống đất.

- Nói, tại sao mày muốn giết tao? Đừng cố phản kháng hay phủ nhận gì, như thế chỉ khiến mày càng sớm chết hơn thôi.

Vu Thiên ném Tá Mộc Tam Lang xuống đất, sau đó lạnh lùng hỏi.

- Nậu từng liết tôi, anh gôi nà ngời cóa nịa sị bất tao xong ý ố mà gờ tốp, enh nấy bẽ ngông nha xo đậu bâu (Cậu đừng giết tôi, anh tôi là người có địa vị rất cao trong Yamaguchi Group, anh ấy sẽ không tha cho cậu đâu.)

Vu Thiên không hiểu Tá Mộc Tam Lang đang nói gì, chỉ là nhìn ánh mắt gã còn có vẻ không phục. Vu Thiên còn không biết, bởi cái tát vừa rồi của hắn, làm cho hàm răng tên kia rơi gần hết, vì thế gã không nói rõ ràng được là chuyện đương nhiên.

- Đừng lắm lời vô ích như vậy, nói rõ ràng cho tao mau.

Vừa nói, Vu Thiên lại tát vào má trái của Tá Mộc Tam Lang.

Lần này tốt rồi, Vu Thiên nghĩ, tát xong cái này, hai bên đều cân đối, hẳn là tên Tá Mộc Tam Lang có thể nói bình thường.

Thế nhưng thật không ngờ cái tát này của hắn quá mạnh, trực tiếp tát chết Tá Mộc Tam Lang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play