Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 111: Giết người - Trả thù
Yết hầu là một trong những bộ vị yếu nhất của cơ thể.
Nếu nơi này bị người khác đánh trúng thì sẽ nguy hiểm vô cùng, thậm chí nếu khí lực quá lớn, có thể một chiêu đem người bị đánh giết chết. Mà Vu Thiên lựa chọn bộ vị này hiển nhiên muốn một kích đem đối thủ giết chết.
Tên áo đen Nhật Bản mắt nhìn thấy đối phương đến sau là một thanh niên liền một quyền đánh úp về phía yết hầu của mình, nhịn không ha ha cười. Thanh niên này cũng quá khinh thường người không để ai trong mắt, muốn đánh vào yết hầu ta, lẽ nào ta là người chết, không biết tránh sao?
Nghĩ thầm như vậy, chân tên Nhật Bản này cũng không nhàn rỗi, vội vã muốn dịch một bước tránh thoát một quyền của Vu Thiên. Nhưng cước bộ của y còn chưa kịp động, y đã cảm giác được yết hầu của mình bị bóp chặt, sau đó y thậm chí còn cảm giác được yết hầu của mình bị nghiền nát, tiếp theo đầu y hơi ngả ra sau, ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Tất cả đều do tốc độ của Vu Thiên quá nhanh, nhanh đến nỗi đối thủ có phòng bị cũng căn bản không có biện pháp né tránh. Cho nên một quyền này của Vu Thiên đã đánh trúng, hơn nữa còn là một kích trí mạng.
Sau khi một quyền đánh nát yết hầu của một tên Nhật Bản, tay Vu Thiên ngừng lại, nhưng chân rõ ràng không rảnh rang, cũng chính lúc xuất quyền thì chân cũng đồng thời xuất động. Một chiêu Cuồn Long Bãi Vĩ rõ ràng đã đi tới tên Nhật Bản còn lại đứng bên cạnh, chân sau bật lên đánh vào chính giữa lưng của tên đó.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng tên Nhật Bản phun ra, sau đó tên Nhật Bản kia ngay cả khí lực để quay lại nhìn xem mình bị ai giết cũng không có, cứ như vậy ngã sấp xuống đất, tắt thở. Đến lúc này, bao gồm cả hai tên Nhật Bản ở bên trong, tổng cộng có sáu gã hán tử áo đen toàn bộ đều bị giết chết ở giữa quán cơm. Mà tất cả chuyện này xảy ra bất quá cũng chỉ chưa đầy một phút đồng hồ.
Giải quyết toàn bộ bọn người Nhật Bản xong, Vu Thiên vội vàng lại bên Tần Thư Nhã.
- Cô thế nào rồi? Không sao chứ?
- Em, em không sao. Nhưng anh sao lại giết chết hết bọn họ.
Tần Thư Nhã đến tận lúc này mới nhìn ra, lúc đầu cô cũng không có nhìn thấy Vu Thiên dùng sức, nhưng trên thực tế toàn bộ người nào bị Vu Thiên chạm qua đều chết. Một người sống cũng không có. Nghĩ đến chỉ có mấy chục giây công phu, Vu Thiên đã giết chết tất cả sáu người, Tần Thư Nhã có hơi sợ. Nhưng đồng thời cô cũng rất cảm động, phải biết rằng Vu Thiên sở dĩ ra tay ác độc như vậy, toàn bộ đều do mình a, xem ra Vu Thiên rất quan tâm đến an nguy của mình a.
- Anh là ai? Vì sao thoáng cái đã giết chết toàn bộ bọn họ.
Tiểu Hổ phản ứng cũng rất nhanh, hắn đột nhiên phát hiện toàn bộ đối thủ của mình đều nằm trên mặt đất, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Thiên, đồng thời cũng tỏ ra bộ dạng chất vấn Vu Thiên.
- Anh là ai? Tại sao tôi phải trả lời anh.
Đối mặt với ánh mắt của Tiểu Hổ, Vu Thiên không một chút tránh né, thậm chí còn cố ý nghênh đón, lộ ra ánh mắt tàn nhẫn. Trước đây ở trong sơn lâm, hắn đã từng bị dã thú nhìn chằm chằm vào, nhưng dã thú cũng phải nhận lấy ánh mắt tương tự từ phía hắn, trong một thời gian dài, đều là dã thú không chịu được ánh mắt của Vu Thiên mà cúi đầu trước.
Tiểu Hổ lần này cũng không ngoại lệ, hắn thật không ngờ Vu Thiên nhìn như một người còn khá trẻ, xem ra còn không đầy 18 tuổi, nhưng thân thủ của hắn, nhất là ánh mắt của hắn đều khiến cho người khác có cảm giác rung động không thôi, Tiểu Hổ không khỏi đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác, bởi vì hắn cảm giác mình ở dưới ánh mắt của Vu Thiên tựa hồ cả người đều không đứng vững.
- Bọn họ là thủ hạ của tôi.
Những lời này là của Triệu Đan Đan đứng cách Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã không xa.
- Tôi mới vừa thấy có người muốn gây bất lợi với Tần Thư Nhã nên đã gọi những thủ hạ của mình đến. Bằng không đợi đến lúc anh đến, khả năng lúc đó Thư Nhã muội muội đã bị bọn dị nhân Nhật Bản kia mang đi rồi.
Triệu Đan Đan quá hiểu thân thủ của Vu Thiên, nhất là lần này, Vu Thiên càng gây cho cô cảm giác chấn động, chỉ đảo mắt trong một phút đồng hồ, Vu Thiên liền giải quyết sáu người Nhật Bản nhìn như rất có thực lực. Điều này càng làm cho Triệu Đan Đan quyết tâm, người như Vu Thiên nhất định phải để cho cô sở dụng. Cho nên trong lúc cùng Vu Thiên nói chuyện, cô cũng đồng thời ném ánh mắt cho bọn Tiểu Hổ, ý là không nên nói chuyện như vậy.
- Ah, là người của cô sao.
Vu Thiên quay đầu nhìn về phía Triệu Đan Đan. Dựa vào ngày hôm qua thấy Triệu Đan Đan có can đảm trong nhà ăn của trường gây sự, Vu Thiên cũng biết cô ta không phải một người bình thường, bây giờ lại thấy bên người cô lúc nào cũng mang theo vệ sĩ, hắn lập tức hiểu rằng suy đoán của mình không sai, Triệu Đan Đan nhất định là người có thân phận.
- Đúng rồi, nếu không có vệ sĩ của Đan Đan tỷ tỷ đến đúng lúc, em bây giờ sợ rằng đã bị những tên Nhật Bản này mang đi rồi.
Tần Thư Nhã vừa nghe Triệu Đan Đan nói như thế, liền vội vàng đỡ lời giúp cô ta. Tần Thư Nhã không biết Vu Thiên có biết Triệu Đan Đan hay không, nhưng cô rõ ràng công phu của Vu Thiên cao thế nào, vạn nhất Vu Thiên tức giận, hoặc bọn Tiểu Hổ nói lời đắc tội với Vu Thiên, khó mà nói Vu Thiên sẽ không trong nháy mắt lại giết bọn Tiểu Hổ, nếu mà như vậy thì thật là không tốt.
- Tôi biết rồi.
Nghe Tần Thư Nhã cũng nói như vậy, Vu Thiên tin lời Triệu Đan Đan nói.
- Phải rồi, cô vừa nói những tên áo đen này là người Nhật Bản?
Vu Thiên liên tục nghe được Tần Thư Nhã cùng Triệu Đan Đan nói những tên áo đen này là người Nhật Bản, cho nên Vu Thiên lập tức nghĩ tới những tên này liệu có phải là người của Hắc Long Hội hay không.
- Không sai, bọn hắn trong khi tức giận nói chuyện lộ ra ngôn ngữ của người Nhật Bản.
Không đợi Tần Thư Nhã mở miệng, Triệu Đan Đan liền cướp lời.
Vu Thiên nghe Triệu Đan Đan nói vậy, lập tức cúi người ngồi xuống bên cạnh một tên áo đen, sau đó tay sờ vào ngực, rất nhanh lôi ra một tấm lệnh bài màu đen có nhiều kí tự. Vừa nhìn thấy lệnh bài này, Vu Thiên lập tức biết suy đoán của Tần Thư Nhã và Triệu Đan Đan quả không sai. Long tự lệnh bài này, Vu Thiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhớ ngày ấy chính mình mang theo Đại Cá Tử trong lúc vô tình ở quán vịt nướng cứu Trịnh Tử Hào cùng Trịnh Khả Tâm thì hắn đã thấy Trịnh Thiết cũng lấy từ trên người một tên Ninja bị chết ra một tấm lệnh bài tương tự thế này. Xem ra chuyện này rõ ràng do Hắc Long Hội gây ra. Nghĩ đến Hắc Long Hội vẫn còn dám hướng về bạn bè của mình hạ thủ, trong lòng Vu Thiên không khỏi bốc lên lửa giận.
- Triệu tiểu thư, phiền cô đưa Thư Nhã quay về trường học.
Nói xong, Vu Thiên lập tức đứng lên, cất bước đi ra ngoài cửa quán. Hắn không lo lắng khi giết vài người này sẽ bị cảnh sát nói cái gì. Hắn cảm giác thân phận của Triệu Đan Đan không đơn giản, việc nhỏ này nhất định cô ta có thể lo liệu được. Nói hai người đánh nhau, nếu không phải ngươi chết thì ta vong, không trách được ai cái gì.
- Anh muốn đi đâu?
Triệu Đan Đan vừa nhìn thấy Vu Thiên muốn đi, nhưng lại đem Tần Thư Nhã giao ình, cô vội vàng khẩn trương hỏi, cô cảm giác được, Vu Thiên nhất định muốn đi tìm người của Hắc Long hội tính sổ.
- Tôi đi tìm hung thủ đòi công đạo.
Quả nhiên vừa nghe Vu Thiên nói xong câu đó thì hắn đã biến mất trước cửa quán.
Vốn Triệu Đan Đan rất muốn đi cùng Vu Thiên, muốn nhìn một chút Vu Thiên như thế nào thu thập Hắc Long hội. Nhưng thật sự Vu Thiên đi quá nhanh, nhanh đến nỗi lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã không thấy người đâu nữa. Nghĩ đến mình còn phải bảo vệ Tần Thư Nhã, cô cũng chỉ còn biết thở dài một hơi, không đuổi theo Vu Thiên.
Vu Thiên xoay người ra khỏi quán cơm, trông thấy có mấy xe cảnh sát đang hướng phía này mà đến. Hắn cười nhạt:
- Cảnh sát vốn là như vậy, chờ người tốt đem người xấu giết xong sau đó mới xuất hiện.
Lẩm nhẩm một câu như vậy xong, Vu Thiên lập tức bước nhanh tới một chiếc taxi ở phía trước
- Đi hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ.
Với Vu Thiên mà nói, hắn cũng không biết phân bộ của Hắc Long hội đóng quân ở chỗ nào trong thành phố Trung Sơn, cho nên hắn bất đắc dĩ phải đi hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ tìm kiếm.
Xe taxi rất nhanh đã dừng ở cửa sau hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, Vu Thiên trả tiền rồi xuống xe. Ngẩng đầu nhìn hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, có lẽ bây giờ đang là ban ngày nên cửa lớn hộp đêm chỉ hơi hé mở, rõ ràng bây giờ không phải thời gian buôn bán. Nhưng Vu Thiên làm sao quản nhiều chuyện như vậy, nện bước đi nhanh đến cửa lớn hộp đêm.
Bảng hiệu hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ sớm đã đổi thành một tấm mới, nhưng Vu Thiên đâu thèm quản nhiều như vậy, tất nhiên các ngươi có thời gian đi thay bảng hiệu mới, còn ta đây gặp một lần đá một lần.
Đi đến cửa lớn, Vu Thiên khẽ ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, thân hình nhẹ nhàng tung lên, cả người bay thẳng lên không trung khoảng 5 – 6 mét, dùng một chiêu Lực Phách Hoa Sơn phóng thẳng vào tấm biển.
“Oanh” một tiếng, bảng hiệu không chịu nổi lực lượng quá lớn, trong nháy mắt biến thành hai nửa rơi xuống đất.
Động tác của Vu Thiên so với bảng hiệu đang rơi xuống còn muốn nhanh hơn rất nhiều. Ngay sau khi đá ra một cước hắn lập tức đáp xuống đất bước vào đại sảnh hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ. Tận đến lúc Vu Thiên đi vào trong phòng khách Nhật Bất Lạc Dạ thì bảng hiệu ở ngoài cửa mới từ trên không trung rơi xuống.
Oanh một tiếng, lập tức làm cho rất nhiều nhân viên đang làm việc bên trong giật mình, cùng lúc có mấy tên bảo an sau khi nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng hướng cửa lớn phóng đi. Bọn họ cũng không biết đây là do Vu Thiên làm ra, cho nên khi bọn họ chạy ra cửa cũng không có để ý tới Vu Thiên mà cứ thế phóng qua.
Bởi vì Hắc Long hội dám chủ động đi tìm Tần Thư Nhã gây phiền phức, cho nên đối với người Nhật Bản thì Vu Thiên lúc này hận thấu xương. Bây giờ nhìn thấy mấy tên nhân viên an ninh từ bên trong chạy qua mình, hắn cũng không khách khí duỗi chân ra quyền, lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía mấy tên bảo an Nhật Bản đang không phòng bị.