Ân Ly đang đi lên tầng,thì nghe thấy tiếng xì xào xung quanh,vây quanh một người nào đó rất quen mắt.

Ài,nữ chính xinh đẹp,đáng yêu của chúng ta đây mà.

Sao lại đeo cái mặt nạ zởm mốc xì meo kia?
Nữ chính giàu kinh lắm cơ mà.

[Tỷ tỷ,không phải ai cũng có một hệ thống siêu siêu tốt như tỷ đâu.

]
Tỷ thì giàu rồi,giàu đến nỗi mà vừa mở miệng là thấy hơi tiền.

"Mi lại cáu cái gì!"
Ân Ly bị hệ thống phá hỏng tâm trạng,cũng không quan tâm lắm đến nữ chính nữa.

Kệ cô ta làm giàu,còn mình!.

Đi phá gia chi tử nào!
Ân Ly đi mua một đống tạp ngũ phẩm thất dị,rồi lại nếm lổng lêu về chỗ nữ chính.

Còn cô thì yên giấc mà ngủ.

**************
"Cung Tịch,ta nghe nói muội đã làm ra một sản phẩm làm trắng da mịn,sao trước giờ ta chưa nghe đến?"
"Tỷ tỷ,là do muội ngu dốt,học được có một chút của người khác.

Muội nghĩ nên làm cho tỷ cái tốt nhất,nên!.

"
Cung Thu ngồi uống trà thảnh thơi,dù sao cũng vừa ý hậu.

Còn Cung Tịch quỳ xuống,quỳ hơi khụy lụy khiến người nhìn vào có chút tội nghiệp.

Nhưng nếu tinh mắt,sẽ nhìn thấy nụ cười đang được che dấu.

Cung Thu đắc ý cười,lại bảo nha hoàn đỡ Cung Tịch lên.

Nha hoàn kia cũng không phải dạng vừa,trong lúc đỡ Cung Tịch còn cố ý ngáng đường Cung Tịch.

Trong nháy mắt,tưởng như Cung Tịch sẽ ngã nhào xuống đất,thì lại thoắt cái,nước từ trong cốc trà bị đồ lên Cung Thu.

Đúng vậy,Cung Tịch nhanh nhẹn tránh được cú kia,mà còn trả thù lại Cung Thu.

"Cô!"
Cung Thu bị đổ nước trà lên y phục,ánh mắt căm giận nhìn Cung Tịch.

Trái lại,Cung Tịch lại nở một nụ cười ngọt ngào,tay vẫy chào.

"Tỷ tỷ,chúc tỷ sớm ngày xinh đẹp.

"
Ở trên mái nhà,có một bóng dáng mặc đồ che kín đang nhìn xuống dưới,ánh mắt có chút thú vị nhìn cô nương vừa rời đi kia.

Thoắt cái,cái bóng ấy cũng biến mất.

*****************
"Năm nay tình trạng đói kém bên phía gần biên giới đang rất nguy khốn! "
"Quan thượng thư,ông biết quốc khố biến đi đâu không?"
Thượng thư đang báo cáo với Cung hậu,thì Ân Ly cầm quả táo bước vào.

Mọi người liền sửng sốt không thôi.

Đây chính là!.

vị đại công chúa kia sao?
Ân Ly bị mọi người nhìn chỉ thận trọng chút chút,rồi tiến về phía trước.

Nở một nụ cười đắc ý.

****************
Mấy tháng sau.

"Ly tướng quân, người cũng nên về rồi.

"
Ân Ly ngồi trên ghế,nhìn làng mạc xung quanh,khẽ cười.

"Cảnh đẹp thế này,không về không được sao?"
Thuộc hạ đứng sau vẫn đứng im,như muốn nói lên sự kiên trì của mình.

Ân Ly nào dám làm khó người ta,cứ để người ta nằm đây thôi.

Cô đã ở đây mấy tháng rồi,cần mua chuộc có mua chuộc.

Cần đức có đức,cần tin tưởng có tin tưởng.

Nên trong vòng mấy tháng,cô đã thăng chức thành tướng quân ở biên giới.

Về chắc là lên cao đây.

"Tướng quân Ân Ly!"
Ân Ly ngẩng mặt quay lại,thấy một ông thượng thư cưỡi ngựa đến,tay cầm chiếu.

Ân Ly vẫn đứng đấy,nhận chiếu.

Dù sao,đây cũng là ông cô bỏ tiền ra mua.

Ông ta dường như không để ý đến hành động đó của Ân Ly, chỉ vội mở chiếu ra nói.

"Trong mấy tháng vừa qua,vùng biên giới có những khó khăn do có chiến sự,mùa màng bị lũ lụt cuốn.

Tướng quân Ân Ly đã xung phong ra biên giới,giúp đỡ dân thứ mùa màng ấm no,yên ổn binh quân.

Nay,nữ hoàng khen thưởng,phong cho tướng quân làm Nhiếp chính quân,cai quản binh lực của đất nước.

Mong tướng quân mau về hoàng thành!"
Ân Ly nghe vậy,liếc ông thượng thư một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play