"Người có thể đút cho con không?"
Liễu Như liền mạn phép mà hỏi Thiên Thành,khuôn mặt thể hiện ra sự ngại ngùng.
"Khụ,khụ"
Tiếng ho của Liễu Như làm Thiên Thành tỉnh lại.
Không biết lúc nào, mà anh đã cầm bát đút cho Liễu Như đến nỗi sặc luôn
Liễu Như liền gượng ép cười,khiến Thiên Thành cảm thấy có lỗi trong lòng.
Khung cảnh đẹp đến nỗi loé cả con mắt của độc giả.
****************
"Ma tôn,ngài đã trở lại.
"
Liễm Thâm bước lên đỉnh,ngồi lên chiếc ghế cao nhất,nhìn đám người kia cúi xuống.
"Thưa ngài,mọi chuyện đã hoàn tất.
Mật thám bên kia đã xác định,chúng ta sẽ có cơ hội tấn công vào sáng mai.
"
"Chuẩn bị đầy đủ.
"
Liễm Thâm chỉ chờ có vậy,liền cười một nụ cười cổ quái.
Ân Ly,nàng chờ ta.
************
Ân Ly ngồi ngoài u động,nhìn ngắm nắng mai,tiện thể hấp thu linh khí để giúp cho cơ thể thoải mái lên một chút.
[Tỷ tỷ,nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tỷ sẽ bị trừ điểm đấy.
].
"Mi có biết đạo đức là gì không?"
[Là một môn để che dấu đi cảm xúc thật?]
Ân Ly nghe thấy,liền cười khoái trá.
"Chúng ta tìm hiểu một chút về đạo đức nhé?"
[! !.
].
Oa!Nam sủng kìa!
Chạy mất dép.
************
"Ta cảm nhận phong ấn đang bị vỡ,chúng ta cần nhanh chóng tiến công.
"
Thiên Thành bàng bạc với Yên Cửu, chỉ có mình Thiên Thành cảm nhận được ma khí vì đã là sư tôn.
Thì bỗng một đồ đệ chạy tới,khuôn mặt hớt hả đầy lo sợ.
"Sư tôn! ma tộc đã tiến tới tấn công!"
Thiên Thành cùng Yên Cửu lập tức phi tới đầu cổng Lâm Viên Môn.
Bầu trời đầy đặc người,không khí tối sầm lại, chỉ thiếu có mỗi sấm sét thôi,nhưng cũng hừng hực khí thế.
Liễm Thâm đứng ở giữa đội hình,bay xuống cửa nhìn Thiên Thành cùng các sư đệ tông môn kia.
"Ngươi không ngờ ta sẽ tấn công phải không?Đưa ta chìa khoá phong ấn,ta tha cho ngươi một mạng.
"
"Ngươi nằm mơ đi,chúng ta sẽ không đưa cho ngươi để làm hại dân chúng!"
"Đúng,đồ ma tộc đê tiện!"
"Đúng!Đúng!"
Các đồ đệ liền xúm quanh,nói to lên tư tưởng chính nghĩa.
Liễm Thâm lại càng không để ý, chỉ nhìn mình Thiên Thành.
Liễu Như lúc ấy cũng chạy ra,liền chạy thật nhanh đến chỗ Thiên Thành.
"Ngươi mau thả sư phụ Ân Ly ra đã!"
Thiên Thành ngạc nhiên nhìn Liễu Như,trong hoàn cảnh này,mà cô ấy vẫn còn suy nghĩ cho người khác.
Liễm Thâm nghe vậy liền nói to.
"Nàng ấy là người của ta,tại sao phải thả?"
Thiên Thành cùng Yên Cửu nghe vậy,liền hiểu theo nghĩa là Ân Ly đã phản bội họ,cộng thêm tiếng lẩm bẩm ngạc nhiên của Liễu Như.
"Không phải,sư phụ Ân Ly sẽ không làm vậy! "
Các sư đệ khác liền ân oán,hận Ân Ly.
"Tấn công!!!!"
Một đồ đệ tiến lên,bắt đầu khơi màn cho cuộc chiến đẫm máu.
Liễu Như chiến đấu với mấy tên ma tộc,màu tối giăng mù.
Thiên Thành một mình chiến đấu với Liễm Thâm,nhưng dường như thiên đạo hướng về phía chính nghĩa.
Dù Liễm Thâm có mạnh thì vẫn bị thương khá nặng khi chiến đấu với Thiên Thành.
Bỗng từ sau Thiên Thành,có một bóng đen xuất hiện.
"Thiên Thành,cẩn thận!!"
Nghe thấy tiếng Liễu Như kêu,Thiên Thành liền quay lại,thấy kiếm ngay trước bụng mình sắp phi tới,liền né ra,tránh được một kiếp nạn.
Thiên Thành như không thể tin được,mà nhìn về người phi con dao kiếm vào anh.
Là Yên Cửu.
Yên Cửu cười.
"Tôi đến là vì trả thù cho cha mẹ tôi.
Chính anh,đã giết họ.
"
Chuyện là nam chính cứu cha nữ chính khỏi mấy tên đòi nợ.
Thiên Thành đã giết những tên đòi nợ đó,trong đó có cha anh.
Nghe tin cha anh mất,mẹ anh cũng không sống nổi.
Anh hận,cha và mẹ đã có lỗi gì!
Đòi nợ không trả nợ sao?
Liễm Thâm cười ra mắt,nhìn khuôn mặt Thiên Thành.
Bỗng thiên đạo kéo xuống,độ mạnh và độ mảnh lớn.
Ai đó đang thăng quân.
Liễu Như liền bay lên,tiếp nhận lực lượng.
Yên Cửu thấy vậy,liền đi ngăn cản,nhưng Thiên Thành lại chặn lại.
Còn một đám đồ đệ cũng bảo vệ xung quanh.
Một mình anh đấu với cả Liễm Thâm và Yên Cửu.
Nữ chính xong khi tiếp nhận lực lượng,chả bị sao,mà còn mạnh hơn người cũng năng lượng.
Đúng là hào quang nữ chính.