"Thưa tôn thượng,ngài làm vậy sẽ khiến các các ma sư khác không phục.
Ngài không thể giữ con tin kia lại được.
"
Một ma quân quỳ xuống,trong buổi hội họp của các ma quân với Liễm Thâm-ma tôn.
Liễm Thâm ngồi trên cao,nhìn ma quân kia.
"Ta cần ngươi dạy ta?Các ngươi muốn tạo phản?"
"Không,thần!.
.
Ức!"
Ma quân kia liền bị một khí tức chèn ép đến ngạt thở,liền đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Liễm Thâm trên cao.
Liễm Thâm cười càng ma mị.
"Ta tuyên bố,nàng ấy là là bạn đời của ta,cộng sinh cộng tử,không chia không lìa.
Nếu ai phản đối! liền phế trúc tu vi mãi mãi.
"
Khi Liễm Thâm đi,ma quân kia mới thở được.
Các ma quân khác thì sợ hãi,không dám lên tiếng.
************
Liễm Thâm liền đi tới chỗ của Ân Ly,khuôn mặt thêm mấy phần âm trầm.
Mở ảo ảnh ra,Liễm Thâm trực tiếp đi vào,nhưng lại không thấy Ân Ly đâu.
Chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh ở đâu đó.
Liễm Thâm nhíu mày,liền vòng qua giường đá,thì thấy Ân Ly đang nhắm mắt thở hổn hển,vẫn còn đọng lại vết máu trên cằm.
Ân Ly cười.
"Ngươi vừa lòng chưa?"
Liễm Thâm thì cũng không mấy ngạc nhiên,tự nhiên mà bế Ân Ly lên giường.
Ân Ly cũng không quá cự tuyệt,đôi mắt nhìn theo khuôn mặt Liễm Thâm.
Ngươi muốn nhốt ta à?Thẻ bình an?
Liễm Thâm trầm ngâm nhìn Ân Ly đang cười.
Trong lòng hiện lên một nỗi chua xót.
Ân Ly,nàng biết ta yêu nàng như thế nào mà.
Đừng như vậy với ta.
Ta!.
Liễm Thâm đè lên vai Ân Ly,kìm nén.
"Sao nàng lại làm vậy?"
Liễm Thâm đã nghe hết mọi chuyện từ Liễu Như trước khi thả cô ta đi.
Vết hoa văn trên tay là khế ước cổ ước.
Mặc kệ mọi bệnh gì,mọi điều gì,đau đớn nào,đều chuyển từ vật chủ cho người khai triển khế ước.
Nhưng,hậu quả, người khai triển khế ước phải chịu mọi đau đớn,đến gần như mất hết tu vi,mà mỗi tháng đều phải chịu thêm sự đau khổ đến tận xương,tận tụy một lần nữa.
Thời gian không nhất định,có sớm có muộn.
Nhưng người chịu lúc nào cũng yếu hơn người bình thường.
Kể cả khi người hay vật chủ mất,thì người khai triển vẫn phải chịu đựng nó đến chết.
Mặc dù không muốn tin lời Liễu Như,nhưng anh đã nhìn thấy hoa văn này trên tay Ân Ly.
Và đúng lúc,nhìn thấy cô bị thổ huyết.
"Thương hại ngươi.
"
Ân Ly điềm tĩnh trả lời,khiến Liễm Thâm bật cười.
Ân Ly cũng chả thèm để ý,mà đang chửi thầm.
Chó má!Mục đích cô lên núi là để nấu thuốc cho tiện,thế nhưng giờ thì sao?
Tất cả mọi tội lỗi là thẻ bình an.
[! !.
].
Tỷ nói vậy sẽ bị trời đánh đấy.
Liễm Thâm liền thấy trong lòng có chút tức giận.
"Ta cần nàng làm vậy sao?Nàng chỉ cần bên cạnh ta,nhìn ta,trong mắt có ta.
Ta không cần nàng giúp ta!"
Ân Ly muốn mở miệng ra,nhưng thân thể này gọi là hơi yếu yếu đi.
Thế là,thẻ bình an muốn gạt công ơn ta sao?
Liễm Thâm tay cầm chắc vai Ân Ly thật mạnh khiến cô hơi đau mà nhìn thẳng mặt Liễm Thâm.
Đôi mắt Liễm Thâm dày đặc màu đỏ.
"Nàng,có yêu ta không?"
Ân Ly càng nghe càng muốn nở một nụ cười rực rỡ.
Ngươi muốn nhốt ta,còn muốn ta yêu ngươi?
Đây là cái qq gì!
"Yêu ngươi?Tức cười,thà ta yêu nữ nhân còn hơn.
"
[Tỷ tỷ,xin lỗi.
]
Ân Ly chưa hiểu hệ thống muốn nói gì,liền cảm nhận được một cỗ khí lực lượng ngang tàng hung hăng chiếm lấy cô.
"Nàng còn phân biệt được nữ nhân?Ta sẽ cho nàng biết nữ nhân hai từ này.
"
Liễm Thâm liền nhấn mạnh môi ép cậy môi cô.
Ân Ly liền thấy đau,nhưng thân thể này lại chẳng làm được gì.
Nhưng cô cảm nhận được,lần này khác với lần trước vì!.
Liễm Thâm từ lúc nào đã bắt cô uống một viên thuốc gì đó từ lúc trước,do Mạc Phí đưa tới.
Cô cũng nghi ngờ,nhưng hệ thống bắt uống.
Và giờ,cô không nói được, người thì mềm nhũn,không cử động mạnh được.
Cẩu hệ thống!Chó chết nhà mi!
Liễm Thâm nhân lúc Ân Ly không để ý,liền gặm nhắm cơ thể cô,mỗi nơi anh đi qua đều có vết đỏ,anh tham lam ngặm nhắm cơ thể cô ,hưởng thụ mùi hương của cô.
Chỉ của riêng cô mà thôi.
Ân Ly dù có mê man,nhưng vẫn cảm nhận được dư vị của người kia mang tới.
Hắn ta,như muốn cùng cô triền miên đến chết đi sống lại,không ngừng đòi hỏi,mà cũng không dừng lại.
Một tấc cũng không.
Đến khi cô ngất đi,không.
Đến rạng sáng mới thôi.
Liễm Thâm hôn nhiệt ý lên trán Ân Ly,mồ hôi thấm đầy.
Khẽ cười.
Nàng,thuộc về ta.