"Dù ta từng rất ghét ngươi, cũng từng mắng ngươi là không mẹ! Nhưng hôm nay, ta chỉ muốn nói là.. Ta xin lỗi, Lam Tuyên Cơ!" - Lý Tiểu Mai tránh mặt, giọng lại rất ư là miễn cưỡng
Lam Tuyên Cơ nghe lời này tuy bất ngờ lại cũng không kém phần ưng ý
"Bị ép nói ra lời không muốn nói, chắc ngươi lại thêm ghét ta rồi nhỉ?" - Lam Tuyên Cơ
"Ai bảo?" - Lý Tiểu Mai
"Đấy đấy, ngươi rất bất mãn chứ còn gì nữa, lời bị ép phải nói, ta cũng không muốn nhận!" - Lam Tuyên Cơ
Thấy Lam Tuyên Cơ lại còn giở giọng khiêu khích như thế, Lý Tiểu Mai mím môi, quay mặt đi ngượng ngùng nói
"Vì ngươi, giống tỷ tỷ của ta.."
Lam Tuyên Cơ khẽ ngước mặt nhìn Lý Tiểu Mai, nàng thật không hiểu bản thân thế quái nào lại khiến Lý Tiểu Mai nhận thấy giống với Lý Như Lan vậy chứ nhỉ
"Lúc nhỏ ta cũng hay vụng về làm mình bị thương lắm, nên tỷ tỷ của ta lúc nào cũng nổi giận với ta vì ta quá bất cẩn!" - Lý Tiểu Mai
"Nhưng tỷ ấy lại rất ân cần chăm sốc bôi thuốc cho ta, còn luôn cõng ta trên lưng mỗi khi ta bị ngã nữa!" - Lý Tiểu Mai
"Nên khi thấy tỷ ấy cũng quan tâm đến ngươi, nên ta chỉ đâm ra ganh tị nên mới có những lời khó nghe, ta xin lỗi!" - Lý Tiểu Mai
Nghe những lời này của Lý Tiểu Mai, Lam Tuyên Cơ lại chỉ khẽ mỉm cười, bèn cất tiếng làm dịu đi sự nặng nề của Lý Tiểu Mai
"Ha, con mắt nào của ngươi thấy tỷ tỷ của ngươi quan tâm đến ta vậy? Tỷ ấy chuyên môn làm khó ta, người ở Lục Nghệ Thất ai cũng thấy cả nha!" - Lam Tuyên Cơ
Lý Tiểu Mai thật sự đúng là tức không biết nói gì, cái con người này, rốt cuộc có rõ là người ta đang muốn tỏ lòng không vậy chứ
"Tại ngươi không biết đó, tỷ tỷ của ta một là lôi hẳn ra từ đường luôn, hai là không thèm nhìn đến! Nhưng tỷ tỷ ta để mắt đến ngươi nên mới thường gây chuyện với ngươi đó!" - Lý Tiểu Mai
"Cơ mà vì sao tỷ tỷ để mắt đến ngươi thì ta không rõ là ý nào nữa! Nhưng nói chung là do ngươi không có tỷ tỷ nên không hiểu thôi!" - Lý Tiểu Mai
Nói một tràn, này chính là đang bênh vực tỷ tỷ của mình hay sao? Được được ai mà thèm nói xấu tỷ tỷ của ngươi chứ
Cơ mà, sắc mặt của Lam Tuyên Cơ bỗng chốc lại chứa đầy tâm sự, tựa như đang vô tình gợi lại chuyện gì đó của nàng
"Thật ra.. trước đây, ta cũng từng có một tỷ tỷ ân cần yêu thương ta như thế đó!" - Lam Tuyên Cơ giọng nói lại chút u sầu
"Ngươi có tỷ tỷ? Sao ta nghe ngươi chỉ có hai tên đệ đệ là Tiêu Vương và Triệu Lẫm thôi mà?" - Lý Tiểu Mai hơi bất ngờ liền hỏi
Lý Tiểu Mai này cũng thật là, sao lại không nhìn rõ thần sắc của người trước mặt thật sự là đang thập phần sầu thảm vậy chứ, cứ thế là hỏi sâu thêm không thôi
"Tỷ tỷ của ta.. đoản mệnh!"
Lam Tuyên Cơ hạ giọng, âm nhẹ như gió thoảng, tỉ như nói ra nhưng lại chẳng muốn bị nghe thấy vậy
Trương Trác Tử khoanh tay đứng sau đó, áng mắt hướng đối diện Lý Tiểu Mai nhìn rồi khẽ lắc nhẹ đầu
Lý Tiểu Mai lúc này nói hiểu rõ bản thân có những lời đã đi quá xa, dù không rõ sự tỉnh nhưng chuyện cũ đã qua chớ nên khơi lại
"Ta.."
"Mà ta nói ngươi đấy, có ai mới làm thân là gợi chuyện buồn cho người ta rồi, kì cục!"
Lam Tuyên Cơ giở giọng hờn dỗi chen ngang lời của Lý Tiểu Mai, trong khi Lý Tiểu Mai còn ngỡ mình vừa khơi lại u phiền của Lam Tuyên Cơ nên có chút áy náy
Cơ mà giọng điệu thoắt cái đã thay đổi sang vui tươi hờn dỗi của nàng ta xem như có vẻ là chuyện cũ sớm đã quên, không phải kiểu người sẽ để mãi trong lòng mà u sầu như Lý Tiểu Mai đã nghĩ
Tuy vậy, Lý Tiểu Mai vẫn vài phần tự thấy có lỗi, bèn khơi chuyện như đánh trống lảng một chút
"Đằng nào thì cũng là ta sai trước, xin lỗi cũng đã rồi, cơ mà vẫn chưa đủ ý ngươi đâu nhỉ, còn muốn có điều kiện gì không đây?"
Lam Tuyên Cơ vừa nghe liền sáng mắt, không chút hoài nghĩ lập tức nắm bắt cơ hội này ngay
"Đương nhiên là có điều kiện chứ, để ta nghĩ xem.."
"Ha, nói đi ngươi muốn thứ gì, nói về điều kiện của cải thì bổn tiểu thư ta không thiếu, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói!" - Lý Tiểu Mai đắc ý
Lam Tuyên Cơ suy suy nghĩ nghĩ lâu thật lâu, vốn dĩ trong đầu cũng chỉ luẩn quẩn toàn những bánh này kẹo nọ mà thôi, đến cuối cùng chỉ bèn đáp lời Lý Tiểu Mai một điều kiện không có trong thực đơn của nàng
"A, ngươi còn nợ đệ đệ Tiêu Vương của ta một câu xin lỗi, lần sau gặp phải trực tiếp xin lỗi đệ ấy cho ta!"
Nghe cái điều kiện không liên quan này Lý Tiểu Mai lại ương bướng
"Dựa vào đâu chứ?" - Lý Tiểu Mai
"Ban nãy ngươi vừa bảo điều kiện gì cũng được mà!" - Lam Tuyên Cơ
Lam Tuyên Cơ nhướng mày, cả hai cứ thế đấu mắt một lúc lâu cuối cùng Lý Tiểu Mai đành miễn cưỡng đồng ý vậy
"Tính cách cộc cằn như vậy mà cũng chịu được?" - Trương Trác Tử dường như hoàn toàn rất ngứa mắt đối với Lý Tiểu Mai kia
"Có gì mà không chịu được chứ? Nói cho huynh biết, một mình muội là chính tay nuôi ra hai tên nam tử hán còn chịu được đó nha!" - Lam Tuyên Cơ bèn bênh vực
Thuật nước đẩy tới, vừa nhắc đến hai đệ đệ của mình thì Lam Tuyên Cơ hiển nhiên là tranh thủ đem khoe nữa rồi
"Ha, kể ra đanh đá cộc cằn như ngươi đây á, có là gì so với đệ đệ nhà ta chứ!"
"Hai tiểu đệ này của ta tính cách coi vậy mà trái ngược hoàn toàn luôn!"
Lam Tuyên Cơ vốn không lắm lời nói nhiều, nhưng một kia động chạm vào hai chủ đệ sau đây thì nàng ta sẽ luyên thuyên không ngừng. Thứ nhất là về đồ ăn, còn thứ hai thì chính là hai chữ "đệ đệ"
"Tiêu Vương là tên nhóc dễ nuôi nhất vì đệ ấy ngoan nhất, nói cái gì đệ ấy cũng nghe lời, thành ra nhiều lúc hơi ngốc một tí, nhưng rất dễ thương nha!"
"Còn cái tên nhóc Triệu Lẫm kia thì, hây.. Có khác gì nuôi một đứa muội muội đâu chứ!"
Lam Tuyên Cơ lại ngao ngán thở dài mà lắc đầu
"Tính tình cộc cằn, hở tí liền mở miệng mắng người, lúc mào cũng đanh đá khó ở! Thế nên lúc mới đến Kim Quang Mạc Thị bọn ta còn giao kèo bắt đệ ấy phải ngoan một tí, thư sinh một tí!"
"Giờ thì sao? Tôn đại sư huynh gì đó của đệ ấy cũng sắp bị đệ ấy nhai đầu đến nơi rồi kia kìa!"
Vừa dứt lời, đột nhiên khắp nơi cốc khẩu trong Tiên Minh Quan bỗng vang lên một tiếng chuông inh ỏi truyền đến tai
"Kết giới mở rồi, mau đi thôi!" - Trương Trác Tử kiêu ngạo nói vài câu liền cứ thế mà bước đi không chút quay đầu
"Ơ kìa, huynh có phải là nam nhân không đấy?"
Lam Tuyên Cơ trách cứ, Lý Tiểu Mai bây giờ chân không đi đứng được, một nam tử hán đại trượng phu như hắn cứ thế mà bỏ mặt
"Cô ta sống chết liên quan gì ta, là muội chọn cứu trước mà!" - Trương Trác Tử
Thật là tức chết mà, Trương Trác Tử còn nghĩ Lam Tuyên Cơ sẽ lần nữa nhờ giúp đỡ chắc
Rất tiếc, chớ có quên ai đã một mình tay không đấm cho một đám yêu linh phải nát mặt vỡ mồm đấy nha
Lam Tuyên Cơ khẽ cúi người, cứ thế lại rất nhẹ nhàng cõng luôn Lý Tiểu Mai lên lưng của mình
Lý Tiểu Mai kì thật còn lo lắng liệu tên nam nhân kia có phải sẽ cõng mình không, đằng nào bản thân là nữ nhân như thế sẽ rất phi lễ
Nhưng nào ngờ Lam Tuyên Cơ lại trực tiếp cõng mình trên lưng như vậy, không sao, may rằng nàng ta là nữ nhân đấy
Thân thể bị tiếp xúc đến thế cũng chẳng có gì bị xem là phi lễ lắm. Nhưng mà hình như Lam Tuyên Cơ lại không nghĩ như vậy lắm thì phải
"Ngươi làm sao thế? Cõng không nổi? Chi bằng thả ta x.."
"Không không, chỉ là.. cõng nam nhân và nữ nhân rất khác biệt, có chút không quen!"
Không quen? Đúng vậy, Lam Tuyên Cơ không ngại bị nặng trên lưng, chỉ là có "hai quả bóng" chạm vào lưng cảm giác chẳng phải rất lạ sao
Vừa đi, Lam Tuyên Cơ lại vừa thầm nghĩ trong đầu
*Xem như ta hiểu cảm giác của Mạc Lang ca ca rồi! *
Lam Tuyên Cơ khẽ đỏ mặt ngại ngùng, lại nhớ đến chuyện trước đây lúc bị đi bắt Ngao linh trở về luôn được Mạc Lang cõng trên lưng, thế chẳng phải là đã.. bị chạm trúng rồi sao
*Ây, xấu hổ chết mất thôi! *
Đi ngang qua một hòn sơn thạch lớn, bên tai đột nhiên vang vang vọng vọng vài tiếng nói, à không, nó gần giống tiếng mắng chửi hơn, mà cái chất giọng thì không lẫn vào đâu được nữa rồi
Lam Tuyên Cơ tò mò ngó đầu đến, đúng là ngoài dự đoán, tên tiểu đệ đệ của nàng đang bắt nạt sư huynh của cậu ta luôn kia
"Triệu Lẫm à, buông tay coi!"
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của tỷ tỷ mình, Triệu Lẫm cả người có vài phần ướt sũng đang một tay túm áo Tôn Tự, một tay còn đang véo tai Tôn Tự cũng bèn buông tha
"Tỷ còn sống hả?"
"Ờ, sống nhăn răng luôn nè!"
Nghĩ coi có tức không chứ, có tên đệ đệ nào gặp lại tỷ tỷ của mình mà hỏi kiểu như Triệu Lẫm không kia chứ
Xem ra dù là đặt Lý Tiểu Mai lên bàn cân cùng cậu ta cũng khó mà so nổi cái độ ngang ngược đanh đá với Triệu Lẫm đâu
Nhìn Tôn Tự thê thảm vừa được Lam Tuyên Cơ "cứu" thì cũng đủ để tự hiểu rồi ha
Tôn Tự y phục thì lấm lem bụi, bên má bầm nhẹ một chút, hai bên vành tai thì bị véo đỏ hết cả lên
"Đệ thảm quá!"
Đến cả Trương Trác Tử nhìn Tôn Tự xong thì cũng không nhịn nổi là cảm thán
Lam Tuyên Cơ thì đúng là không biết nên chui đầu vào đâu để giấu mặt nữa rồi
"Xin lỗi Tôn sư huynh, đệ đệ của muội lại ngỗ nghịch rồi!"
"Không sao, cũng chẳng phải lần đầu!" - Tôn Tự lại rất rộng lượng bỏ qua, nhưng Lam Tuyên Cơ có lẻ là không rồi
Lam Tuyên Cơ quay sang Triệu Lẫm, bèn hùng hổ quơ chân đá một cú vào mông Triệu Lẫm
"Này!"
"Còn dám kêu? Còn không phải lần đầu nữa kìa, đệ hung hăng đánh người ta bao nhiêu lần mới đủ hả tên nhóc này!"
Bị Lam Tuyên Cơ đá cho một cú, Triệu Lẫm xoa xoa cái mông mình, lại bất mãn lườm Tôn Tự một phát
"Còn dám lườm?"
Cú đá tiếp theo của Lam Tuyên Cơ lại được Triệu Lẫm lường trước vội né đi
"Đệ còn dám né? Tỷ mà không bận cõng người thì đệ no đòn rồi đấy!"
Quay sang Tôn Tự, vừa bị túm áo, vừa bị ăn đánh, còn được tặng thêm một cái lườm vậy mà lại không nói lời nào, trái lại còn muốn giải vây cho Triệu Lẫm
"Đừng như vậy, cái này là ta sai trước, không trách đệ ấy!" - Tôn Tự lựa lời giải vây cho Triệu Lẫm
"Thấy chưa, đệ đâu có sai!" - Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ nhìn người bị đánh còn bênh vực người đánh mình, thành ra bèn gây nên sự tò mò
"Vậy kể xem, tại sao người bị đánh lại là người có lỗi chứ?" - Trương Trác Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT