Tiêu Vương vẫn đang say giấc nồng trên khung giường êm ái của mình. Dạo gần đây hắn phải nói chính là bị ngải heo nhập
Không luyện kiếm là bao nhiêu, cũng không chịu đọc kinh văn, là đệ tử mới nhập môn nên càng không có nhiệm vụ
Thành ra hắn dần trở nên lười biếng hẳn đi, ngày nào cũng nhue ngày nấy. Cứ ăn rồi ngủ, quyết không lết nổi khổ phòng
"Ưm!"
Tiêu Vương đang êm say giấc nồng, bỗng chợt truyền đến một tiếng cửa rồi đến tiếng kéo rèm, chợt vụt đến một luồng sáng lóa cả mắt hắn
Tiêu Vương bèn cựa quậy đôi chút, đưa tay kéo chăn lên trùm kín người rồi lại tiếp tục ngủ
"Tiểu Vương!"
"Z.. z.. z.."
"Tiểu Vương!"
"Z.. z.. z.."
* * *
Một tiếng gọi, hai tiếng rồi đến ba tiếng. Mạc Tử Quân bất lực đứng cạnh giường nhìn Tiêu Vương vẫn say giấc nồng không nghe thấy gì
Liệu có phải giọng điệu y dành cho hắn quá dỗi nhẹ nhàng chăng?
Liệu có phải y đối với hắn đã quản giáo hắn không quá nghiêm khắc?
"Tiểu Vương, dậy ngay cho vi sư!"
Tiêu Vương khẽ nhíu mày ngọ nguậy, cánh tay khẽ luồng khỏi chăn với lấy cái gối của mình và..
Một phát ném luôn gối của mình về hướng người gọi. Mạc Tử Quân khẽ lắc đầu nhìn hắn
Tiểu tử này đúng là không nghiêm với hắn thì không được a
Mạc Tử Quân khẽ lẩm nhẩm đọc chú lệnh gì đó
"Yah!"
Tiêu Vương đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ngồi bật cả người dậy
"Chịu dậy rồi à?"
"Đau đau, sư tôn tha cho đồ nhi a! Đau đau!"
Tiêu Vương vẫy vẫy tay cánh tay mình, hai chiếc vòng Kim Quang kia vì chú lệnh của y mà bất ngờ siết chặt hai cổ tay của Tiêu Vương đến phát đau cả lên
Mạc Tử Quân giải chú lệnh của hắn, hai chiếc vòng Kim Quang bèn nới lỏng ra, Tiêu Vương lập tức thổi thổi lấy hai cổ tay của mình
Ây dô, cả hai cổ tay bị siết đến phát đỏ rồi a
Xoa xoa hai cổ tay của mình, Tiêu Vương bèn đưa mắt nhìn Mạc Tử Quân, hai má phồng lên như hờn cả thế giới ấy
"Sư tôn a.."
"Hôm nay đâu có tiết học nào đâu a!"
"Đã 7 ngày con không luyện tập gì cả! Hôm nay bù lại!" - Mạc Tử Quân
"Ơ? Sư tôn vậy chẳng lẽ con.."
Nhìn ánh mắt của y khiến Tiêu Vương đang nói nửa chừng cũng bèn câm nín. Không phải ánh mắt giận dữ gì nhưng cứ toát ra cảm giác lạnh lẽo thế nào ấy
"Con tập! Đồ nhi tập là được a! Đi ngay đây!"
* * *
Võ đường..
"Lam Tuyên Cơ? Triệu Lẫm? Sao hai ngươi cũng ở đây?"
"Ta luyện tập thêm, ngoài lập pháp ra thì ta lại không giỏi gì nữa nên đến đây luyện thêm ấy! Với lại tuy hôm nay là ngày nghỉ nhưng cũng không ít đệ tử đến đây luyện tập thêm mà!" - Triệu Lẫm
"Còn ngươi chắc chắn không phải vậy đâu đúng chứ!"
Tiêu Vương bèn nhìn Lam Tuyên Cơ ánh mắt nghi ngờ, nàng ta làm gì có chuyện chăm chỉ luyện tập chứ
"Thì chuyện là.. sáng nay á!"
* * *
"LAM TUYÊN CƠ! MUỘI DẬY NGAY CHO TA!"
"ĐỂ BỔN CÔ NƯƠNG NGỦ!"
"MUỘI BỊ TRÚNG NGẢI HEO À! MAU ĐẾN VÕ ĐƯỜNG LUYỆN VÕ CHO TA!"
"KHÔNG BAO GIỜ! HIẾM LẮM MỚI CÓ MỘT NGÀY NGHỈ! ĐỂ MUỘI NGỦ A!"
Cãi nhau ầm ĩ không trận cả lên, cuối cùng thì Mạc Lang cũng không thể chịu nổi nàng ta
"Đừng có trách ta!"
Lam Tuyên Cơ vẫn nằm nhắm mắt ngủ ngon lành, đột nhiên nàng ra có chút dự cảm chẳng lành
Vừa mở mắt nhìn ngước lên đã nhìn thấy Mạc Lang nhìn nàng ta cười cười bí hiểm
Hình như trên tay đang cầm thứ gì đó nữa mà Lam Tuyên Cơ chỉ vừa mở miệng nên cũng chẳng nhìn rõ
"Huynh.."
Chưa nói được câu nào, Mạc Lang cứ thế cầm có chậu nước đổ ào một cái lên Lam Tuyên Cơ khiến nàng ta sặc sụa ngồi bật dậy
"Lỡ dậy rồi thì đến Võ Đường luyện tập đi!" - Mạc Lang vẫn thản nhiên tiếp lời
Lam Tuyên Cơ cả người ướt sũng, ho sặc sụa đưa mắt nhìn hắn. Đúng là tức chết đi được mà
"MẠC LANG CA CA!"
* * *
"Chuyện là vậy đó!" - Lam Tuyên Cơ
"Chà, chiến công dữ dội luôn!" - Tiêu Vương
"Ngươi cũng có khá hơn bao nhiêu đâu!" - Triệu Lẫm
"Người ta biết cái gì mà nói! Lão tử cũng là vì chăm chỉ luyện tập nên mới đến a!" - Tiêu Vương
"Hơ hơ!" - Triệu Lẫm
"Điệu cười đó của ngươi là ý gì a!" - Tiêu Vương
"Vậy cho ta hỏi lý do vì sao Thượng Tiên lại đính thân đến đây kiểm tra ngươi vậy?" - Lam Tuyên Cơ
Nghe Lam Tuyên Cơ nói thế, Tiêu Vương bèn nhìn theo ánh mắt của nàng ta hướng về sau lưng mình. Tiêu Vương giật mình xuống ngã ngửa
*Trời ạ! Sư tôn ơi là sư tôn! Kiếp trước ta tu ma bị y hạ sát thôi đi! Rốt cuộc kiếp này ta lại đắt tội gì đến y cũng vậy a? *
"Rốt cuộc là muốn đứng đây tán gẫu đến bao giờ? Còn không mau về vị trí!" - Lý Như Lan từ đâu bèn bước đến, nghiêm giọng nhìn cả ba
"Vâng, sư tỷ!" - cả ba bèn vâng theo ngay
Lý Như Lan nhắc nhở cả ba xong liền bước tới sảnh điện, chuẩn bị chỉ đạo
"Này, hôm nay là Như Lan sư tỷ quản giáo sao?" - Tiêu Vương
"Ta cũng đâu có biết chứ! Ta còn nghĩ là Mạc Lang ca ca sẽ đến!" - Lam Tuyên Cơ
"Hai người các ngươi ngủ trong tiết à?" - Triệu Lẫm
"Ùm!" - cả hai cứ thế gật gật đầu, Triệu Lẫm thật sự là hết còn gì để nói mà
"Từ bây giờ cho đến một tháng sau, chính là Như Lan sư tỷ chỉ đạo tất cả đệ tử chúng ta đó a! Võ sư hình như bận chuyện gì đó!" - Triệu Lẫm
"Hơn nữa tỷ ấy cũng là một đệ tử tâm đắc nhất của Gia Yên thánh chủ! Chỉ dạy chúng ta thì tốt còn gì!" - Tiêu Vương
"Ta cũng không ý kiến! Chỉ là.. ta cứ thấy tỷ ấy hình như không ưa lắm thì phải a!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi nói đúng! Đến ta và Triệu Lẫm cũng không ưa nổi ngươi đâu!" - Tiêu Vương
"Hai người các ngươi! Luyện tập xong ta sẽ không tha cho hai ngươi!"
* * *
"Được rồi, bây giờ là ngoại khóa! Sẽ là ta chỉ đạo!"
Lý Như Lan bước lên, một chiếc kệ gác rất nhiều thanh kiếm gỗ không ra gỗ mà sắt cũng không ra sắt
"Đây là kiếm được làm từ gỗ Tạ Cương! Từ giờ tất cả phải luyện tập với những thanh kiếm này! Không được dùng kiếm của mình, cho dù là kiếm linh!" - Lý Như Lan
"Sư tỷ!" - Lam Tuyên Cơ bỗng nhiên giơ tay lên
"Muội có ý kiến gì?" - Lý Như Lan
"Sư tỷ, muội không biết dùng kiếm! Liệu muội có thể dùng qu.."
"Không được!"
Lam Tuyên Cơ còn chưa nói xong thì Lý Như Lan đã một mực cất tiếng xen ngang vào
"Luyện kiếm thuật, hiển nhiên chỉ có thể dùng kiếm!" - Lý Như Lan
"Nhưng.."
"Không có bất kì ngoại lệ nào!" - Lý Như Lan
"Sư tỷ, nhưng rõ ràng.."
"Tiêu Vương, không cần đâu!"
Tiêu Vương ngỏ lời muốn nói giúp nhưng Lam Tuyên Cơ bèn ngăn hắn lại
"Kiếm thì kiếm! Có gì to tát đâu!" - Lam Tuyên Cơ bèn gập quạt của mình lại rồi cất vào trong áo
"Không ai ý kiến gì nữa! Vậy mỗi người lên lấy một thanh kiếm!" - Lý Như Lan
Mấy đệ tử kia lập tức lên nhận kiếm, tên đệ tử đầu tiên hùng hồn bước lên. Nhưng tay vừa nhấc kiếm đã bất động không nhấc lên được khiến đám đệ tử còn lại không khỏi tò mò
"Kiếm này? Sao lại nặng như thế?"
"Đây là kiếm được làm từ gỗ Tạ Cương, vô cùng nặng! Thế nên từ giờ tất cả phải luyện tập cùng nó!" - Lý Như Lan
Dù có chút khó khăn, nhưng đám đệ tử kia cũng đành chịu mà khó khăn mang kiếm
"Quả thực là nặng lắm a!" - Triệu Lẫm than vãn cầm kiếm nói
Tiêu Vương bước lên, đưa tay nhấc kiếm. Quả thật là rất nặng, nhưng là người tu tiên thì hẳn nên dùng chút nội lực
Chỉ tăng chút nội lực cho cánh tay, Tiêu Vương đã có thể cầm được kiếm. Tuy không quá dễ dàng nhưng vẫn đỡ hơn nhưng đệ tử kia
Tiêu Vương bèn nhìn qua hướng ngự viện, Mạc Tử Quân vẫn ngồi đó quan sát hắn từng chút một
Bèn trưng cái bộ mặt đắt thắng nhìn y như cho y xem thành qua vậy ấy
"Tới ta!"
Lam Tuyên Cơ bước lên, nàng ta lại có điều gì đó khác hẳn với tất cả những đệ tử kia
Nàng ta nhẹ nhàng đưa một tay tới, cứ thế nhấc thanh kiếm ấy lên không chút khó khăn gì cả khiến đám đệ tử và cả Lý Như Lan không khỏi trầm trồ
Duy chỉ có Tiêu Vương và Triệu Lẫm thì lại cảm thấy quá dỗi bình thường, xem riết cũng quen rồi a
"Đúng là có chút nặng á!" - Lam Tuyên Cơ
"Ừ, một chút thôi hen!" - Triệu Lẫm
"Không được nói chuyện riêng! Tất cả trở về vị trí của mình!"
"Vâng!"
Bài luyện tập bắt đầu được ít lâu, phải nói là đám đệ tử ai ai cũng khổ sở luyện kiếm
Nhưng có vẻ bọn họ cũng sớm quen được với trọng lượng của thành kiếm nên cũng khó khăn như lúc đầu là bao
Khổ cho Lam Tuyên Cơ, nàng ta ngay từ đầu việc nhấc kiếm thì dễ mà luyện kiếm thì khó a
Tiêu Vương thì về kiếm pháp hắn là giỏi nhất rồi. Đạt cả thủ môn vòng thi kiếm pháp cả phái cơ mà
Xếp vị trí luyện tập, Tiêu Vương khá gần Lam Tuyên Cơ. Nhìn nàng ta khổ sở như vậy Tiêu Vương bèn khẽ thủ thỉ chỉ bảo
"Nhấc kiếm lên, điều chỉnh tay cầm! Cứ liên tưởng như lúc ngươi dùng quạt của ngươi thôi!"
"Nói thì dễ quá ha! Kiếm thì giống quạt ở chỗ nào?" - Lam Tuyên Cơ
"Đã bảo là ngươi liên tưởng ra đi mà!" - Tiêu Vương
"Bổn cô nương liên tưởng không ra đây này!" - Lam Tuyên Cơ
"È hèm!"
Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương bèn thôi thủ thỉ. Tiêu Vương bèn thẳng người luyện kiếm như thường
Còn Lam Tuyên Cơ, nàng ta bất lực rồi a. Lý Như Lan nhìn nàng ta bèn thấp giọng
"Cầm kiếm lên, tiếp tục cho ta! Không làm được thì đừng hòng muội được ăn cơm tối!" - Lý Như Lan
"Ơ?" - Lam Tuyên Cơ
"Sư tỷ, như vậy chẳng phải hơi quá sao! Cậu ấy.."
"Đệ cứ chú ý luyện cho chính mình đi!"
Triệu Lẫm muốn xen vào nói giúp Lam Tuyên Cơ thỉ Lý Như Lan đã chặn lời
"Như Lan sư tỷ! Muội không phục a!" - Lam Tuyên Cơ bèn cáu
"Muội cứ ở đó mà không phục đi! Hôm nay Mạc sư huynh đi làm nhiệm vụ rồi, đừng hòng ai bệnh vực được muội!"
Lý Như Lan trừng nhìn Lam Tuyên Cơ rồi đi sang hàng khác kiểm tra. Tiêu Vương đứng cạnh mà thấy bất bình thay cho Lam Tuyên Cơ mà
*Gì vậy chứ! Tỷ ấy là muốn trả thay Lý Tiểu Mai muội muội của mình chuyện lần trước sao! *
*Đúng là thiên vị quá mức rồi! *
Tiêu Vương mắt liếc sang nhìn theo, tay luyện kiếm mà lại chẳng nhìn. Lại còn bất bình thay
Tiêu Vương có chút giận dữ đột nhiên triển công một chưởng vào cán kiếm. Thanh kiếm bị Tiêu Vương vô ý phong chưởng bay vụt đi
Tiêu Vương hoàn hồn lại, bèn với tay đến nhưng chẳng nắm kịp chuôi kiếm. Thanh kiếm cứ thế lao thẳng một phát bay ngang qua phía ngự viện đâm ghim lên vách cột
"Thôi xong ta rồi!"
Đám đệ tử kia bị một phe giật mình, vẻ mặt bèn có chút tái đi
Mà người phát hoảng nhất trong lúc này không ai khác chính là Tiêu Vương a
Bởi vì hướng hắn phóng kiếm lại là hướng ngự viện mà Mạc Tử Quân y đang ngồi đấy a
Thanh kiếm vô lễ không biết điều kia cứ thế bay ngang qua mặt y. Lại còn ghim thẳng lên vách cột ngự viện nữa a
Hướng ghim đó chính là trực diện a. Chứng tỏ là y vừa nghiên đầu né đi. Nhưng mà thôi rồi, cái tội này nếu bị phạt thì không nhẹ nổi đâu a
"Thượng Tiên, thứ cho đệ tử quản giáo không nghiêm! Đệ tử lập tức phạt đệ ấy ngay, nhất định phải phạt thật nặng!" - Lý Như Lan bèn quay sang hướng y cúi thấp đầu
"Không cần!" - Mạc Tử Quân chỉ vỏn vẹn hai chữ rồi bèn đứng dậy bước đến
"Chết ta rồi!"
Tiêu Vương có chút lùi lùi bước, bèn quay sang ngoắc ngoắc Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm mà thì thầm
"Cứu ta!"
"Cứu ngươi kiểu gì được chứ?" - Triệu Lẫm thì thào đáp lại
Tiêu Vương bèn quay sang Lam Tuyên Cơ, nàng ta không đáp lại hắn mà tự nhiên lại chắp tay miệng lẩm nhẩm gì đó
"Ngươi làm gì đấy hả?" - Tiêu Vương bèn thì thào hỏi
"Ta đang cầu nguyện bình an của ngươi đó!" - Lam Tuyên Cơ
*Bằng hữu kiểu gì vậy nè? *
Tiêu Vương xem ra hắn không dựa được cái gì vào "hai vị bằng hữu hảo chí" này của mình được rồi. Thôi thì tự tự lực kháng sinh thôi a
"Sư tôn a, đồ nhi thật sự không có cố ý đâu a!"
Mạc Tử Quân không đáp lại hắn, y bước đến nhìn hắn chăm chăm. Nhưng ánh mắt mà y cứ chăm chăm nhìn hắn mới thật sự là thứ khiến hắn sợ đây a
*Chém giết gì thì ít ra một phát nhanh gọn đi a! Cứ im im lặng lặng thế này đáng sợ chết đi được a! *
"Sư tôn.. Đồ nhi chỉ là vô ý! Cũng không thể xem là đồ nhi có ý gì cả! Chớ có phạt a.."
"Về lãnh phạt!"
"Ơ sư tôn, khoan a!"
Mạc Tử Quân bèn đưa tay nắm lấy gáy áo hắn. Cứ thế mang Tiêu Vương hắn trở về Thanh Uy Viện
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm ngay lúc này chỉ mang trong đầu một câu duy nhất
*Tiêu Vương, ngươi đúng là tên số đen mà! *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT