Chờ Trần Túy xong xuôi bước xuống đại sảnh, đập vào mắt chính là Lâm Kiêu Lam cùng Hàn Giản Chi có đôi có cặp đứng tiễn khách.

Party tối qua cũng không phải phần tất yếu của hôn lễ, những người được mời tham dự đều là bạn bè thân thiết của bọn họ, ai cũng còn rất trẻ tuổi, vậy nên mới có thừa tinh lực tiệc tùng thâu đêm, thẳng đến thời điểm mặt trời mọc của ngày hôm sau, cả đám người kia mới hai mắt thâm quầng trở về mà lòng còn chưa thỏa mãn.

Vị trí hai người bọn họ đứng đối diện với ánh mặt trời, Trần tiểu thiếu gia vừa nhìn được một lúc đã cảm thấy vô cùng chói mắt, đầu càng thêm đau nhức, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữa.

Bất quá cậu không nhìn người ta, không có nghĩa là người ta không nhìn cậu.

Trần Túy tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cúi đầu muốn đi qua cửa của khách sạn để ra ngoài.

"Tiểu Tửu!" Lâm Kiêu Lam chạy bước nhỏ đến trước mặt Trần Túy.

Trần Túy khựng lại tại chỗ, cảm thấy trên tay bất chợt ấm áp.

Là Lâm Kiêu Lam nhét ly sữa nóng vào tay cậu.

"Uống say rất có hại cho dạ dày, em uống ly sữa nóng trước đi."

Trần Túy cúi đầu nhìn ly sữa trong tay, hơi nóng bốc lên làm mờ hai mắt.

Lâm Kiêu Lam luôn thích lấy sữa nóng để dỗ cậu.

Lâm Kiêu Lam lại chỉ chỉ về phía cửa kính: "Anh gọi cho em chút bánh ngọt, có muốn qua đó ăn không?"

Lâm Kiêu Lam luôn biết rõ khẩu vị của cậu, cũng luôn là một người chu đáo như vậy.

Nếu như là trước đây, Trần Túy sẽ thật vui vẻ, chính là hiện tại, Kiêu Lam học trưởng đã không còn thuộc về một mình cậu nữa rồi.

Trần Túy nén đau thương cự tuyệt nói: "Không cần, em, em phải về rồi, chú Lý đang chờ em ở bên ngoài."

Lâm Kiêu Lam nhìn chiếc Bentley màu đen đậu bên ngoài khách sạn: "Tiểu Tửu đã lớn thật rồi, ngay cả chút thời gian dùng điểm tâm với anh Kiêu Lam cũng không có?"

Trần Túy đầu hàng: "Thôi được."

Hàn Giản Chi ở đầu bên kia đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, tựa hồ rất yên tâm để Lâm Kiêu Lam và cậu ở cùng một chỗ.

"Tối qua ngủ có ngon không?" Lâm Kiêu Lam cắt bánh ngọt chia thành hai phần, đem phần có dâu tây đưa cho Trần Túy.

Lại nói nếu như là trước đây, Trần Túy có lẽ sẽ mặc sức kể khổ với anh, mắng to cái tên alpha nào đó, nhưng hiện tại, Trần Túy chỉ là nở nụ cười nhạt: "Rất ngon." Sau đó hớp một ngụm sữa lớn.

Sữa trong ly thoáng cái chỉ còn lại phân nửa.

Lâm Kiêu Lam cười nói: "Vậy là tốt rồi, Giản Chi còn lo lắng em vừa về nước chưa kịp quen với múi giờ ở đây."

Anh nhắc tới người bạn đời của mình, trong mắt chất chứa ôn nhu.

Quen biết gần mười năm, Trần Túy chưa bao giờ nhìn thấy loại tình cảm này trong mắt Lâm Kiêu Lam.

Lâm Kiêu Lam nói tiếp: "Tiểu Tửu, anh luôn xem em như em trai, tuy rằng em đã có một người anh trai vô cùng bá đạo, thế nhưng, nếu em không chê, anh vẫn sẽ luôn là anh trai Kiêu Lam của em."

"Nếu có thể, anh hy vọng em sẽ chúc phúc cho anh cùng Giản Chi."

Nói đến đây, dụng ý kỳ thật đã quá rõ ràng.

Trần Túy nghĩ muốn dùng nĩa ghim lấy quả dâu tây, kết quả tay chân luống cuống, dâu tây liền văng xuống đất, lăn vài vòng, lưu lại một vệt nước đường màu đỏ trên khăn ăn.

"Kiêu Lam học trưởng, em đương nhiên là chúc phúc cho hai người."

Cậu có thể nhìn ra, Lâm Kiêu Lam rất yêu Hàn Giản Chi.

Trần Túy nói thêm: "Anh vui vẻ, em cũng sẽ vui vẻ."

Cho dù là có bao nhiêu không cam lòng, vậy thì có thể làm gì đây, cậu không chỉ bỏ lỡ cơ hội, hiện giờ, ngay cả lợi thế cơ bản duy nhất cũng đã mất sạch vào một tối hoang đường vừa qua.

Lâm Kiêu Lam, người trước mắt cậu, cũng là người trong lòng, chung quy bởi vì cậu nhu nhược cùng hèn nhát, đã bị người khác đoạt mất.

Đoạn tình cảm này chôn giấu mười năm, Trầm Túy thầm nghĩ, mười năm và cả đời tính ra cũng không mấy khác biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play