Cố Tỉnh Thần lại nén cười một lúc, nước mắt cũng sắp chảy ra, thật gian nan mở miệng nói: "Ha ha đây là đồ ngốc nhà ai ha ha ha, ai lấy phải cậu ta khẳng định là rất xui xẻo!"

Hắn tiếp nhận ly rượu từ tay Diệp Dật Viễn, một hơi uống cạn, lúc này mới ngưng cười.

Lại nói, hắn không phải người ít cười, chỉ là muốn giữ vững hình tượng băng sơn cao lãnh. Bất quá tối nay, cái người gọi là Trần Túy kia thật sự đã chọc đến điểm cười của hắn.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Hắn không biết bên cạnh một người đứng đắn nghiêm túc như Lâm Kiêu Lam lại còn có người bằng hữu hài hước như vậy.

Tầm mắt của Cố Tỉnh Thần dần mờ đi, có lẽ đêm nay hắn đã uống nhiều, chậm rãi ngẩng đầu. Diệp Dật Viễn liền đề nghị dìu hắn lên phòng nghỉ ngơi.

Chợt Hàn Giản Chi ở một đầu khác lên tiếng gọi: "Dật Viễn, lại đây một chút!"

Diệp Dật Viễn quay đầu: "Thầy..."

Cố Tỉnh Thần cũng nghe thấy, nhẹ nhàng đẩy tay y ra: "Thầy em gọi em kìa, mau đi đi, anh có thể tự mình quay về."

Diệp Dật Viễn có phần lo lắng, nhưng lại không thể không đi, đành phải lấy thẻ phòng ra nhét vào tay Cố Tỉnh Thần: "Anh, anh nhớ đừng có đi nhầm phòng đó, số phòng là 1016, lát nữa em lên tìm anh sau."

Bữa tiệc này vốn dĩ là tiệc thâu đêm, bên ngoài mở party, bên trong là khách phòng xa hoa để khách khứa nghỉ ngơi.

Hiện tại đã là rạng sáng, lái xe về nhà quả thật không tiện cho lắm.

Tiếu Tiêu vác tiểu thiếu gia quay về khách phòng, xong xuôi liền gọi điện thoại cho anh trai Trần Chước của cậu báo cáo.

Trần Túy lúc này người cũng như tên, thật sự rất say, say đến hồ đồ, vùi mình trên giường ngủ khò, thỉnh thoảng còn lảm nhảm vài câu không rõ đầu đuôi.

Tiếu Tiêu thở dài, tự hỏi bản thân đem chuyện Lâm Kiêu Lam kết hôn nói cho cậu biết rốt cục là đúng hay sai.

Trần Túy cái người này, luôn luôn vô tâm vô phế, không ngờ được lại có ngày vì tình mà tổn thương.

Tiếu Tiêu giúp cậu đắp chăn ngay ngắn, mở máy tạo độ ẩm trong phòng, vắt khăn mặt đắp lên trán Trần Túy.

Tuy rằng Trần gia bán rượu lập nghiệp, nhưng lại sinh ra đứa con có tửu lượng kém đến kinh ngạc, cơ bản không quá ba ly.

Lúc này cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, Tiếu Tiêu chỉ cho rằng Trần Túy là làm đổ rượu trên người, cũng không nghĩ nhiều, thu xếp ổn thỏa rồi đi ra ngoài.

Tiếu Tiêu là một bằng hữu chu đáo, vì sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của người đang thập phần thương tâm kia, ngay cả động tác đóng cửa cũng hết sức nhẹ nhàng.

Chính là cậu đóng quá nhẹ nhàng, thế nên khóa điện tử không cảm ứng được động tác đóng cửa, nhìn như là đã đóng nhưng thật ra chỉ khép hờ mà thôi.

Thời điểm đi tới thang máy, cậu đụng mặt một nam nhân có vóc dáng thật cao, đường nét khuôn mặt cũng sắc bén, Tiếu Tiêu mới vừa về nước, đối với các mối quan hệ xã giao trong nước còn chưa kịp hòa nhập, hiển nhiên không biết người kia là ai, bất quá có thể xuất hiện ở đây, thân phận khẳng định là không tầm thường.

Dựa trên thang điểm đánh giá của một nhà thiết kế, Tiếu Tiêu ở trong lòng âm thầm chấm cho ngoại hình cùng khí chất này chín điểm, nếu chấm cao hơn chỉ sợ sẽ khiến hắn tự mãn.

Đối phương là alpha, cửa thang máy vừa mở đã lịch sự nghiêng người ý bảo omega tiến vào trước, sau đó hắn mới ra khỏi thang máy.

Đây là một quý ông alpha đích thực, Tiếu Tiêu nghĩ, trong lòng lại âm thầm cho luôn một điểm cuối cùng, một con mười tròn, không sợ hắn tự mãn.

Cố Tỉnh Thần cũng không biết omega ở trước mặt hắn lại có những suy nghĩ phức tạp như vậy, hành động của hắn vốn dĩ chỉ là xuất phát từ bản năng, sau khi ra khỏi thang máy liền bắt đầu đi tìm phòng.

Tửu lượng của hắn không tồi, thế nhưng đêm nay lại say đến khó hiểu.

Pheromone trên người điên cuồng phát tán, ban đầu chỉ hơi khô nóng, về sau vừa gặp omega, lại như ngọn lửa bùng cháy, hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong thân thể hắn.

Nhưng đây không phải biểu hiện của say rượu, hắn cảm thấy bản thân hôm nay có phần khác thường, trước mắt việc cần làm nhất không phải ngủ, mà chính là xối nước lạnh.

Cố Tỉnh Thần lắc lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt nhìn số phòng, thẻ phòng trên tay còn chưa cắm vào ổ khóa, tay nắm cửa đã bị hắn đẩy mở.

Còn không để hắn kịp nảy sinh nghi ngờ, một mùi rượu nồng đậm say người đã ập thẳng vào mặt, triệt để phá vỡ chút lý trí còn sót lại trong hắn.

Cơ hồ là thời điểm vừa bước vào cửa, thân dưới của hắn lập tức có phản ứng.

Đóng cửa lại, mở đèn, liền thấy có một người đang nằm trên giường lớn.

Mùi pheromone thật thơm lại ngọt ngào như vậy chỉ có thể là của omega mà thôi.

Người ở trên giường, hai mắt mơ màng, gò má ửng hồng, tấm chăn ban đầu đắp ngay ngắn trên người lúc này đã bị đôi chân không yên phận của cậu đạp xuống cuối giường, một nửa đặt ở dưới chân, một nửa rơi xuống thảm.

Những ngón chân trắng muốt uốn cong rồi lại thả lỏng, như thể đang phát ra một lời mời gọi không rõ ràng, gân xanh trên mu bàn chân kéo dài lên bắp chân tạo thành một hình vòng cung đẹp mắt.

Chiếc áo sơ mi trắng với phần ren màu đen ở cổ áo lúc này đã tháo mở ba cúc, để lộ da thịt trắng như ngọc.

Mồ hôi lăn dài so với rượu còn thơm hơn.

Toàn bộ cảnh tượng trước mắt không ngừng tác động đến tâm trí cùng lý trí của hắn, hắn biết kia là một omega đang tới kỳ phát tình, việc hắn cần làm chính là giúp cậu tìm thuốc ức chế hoặc đi tìm bạn bè người thân của cậu đến giúp đỡ.

Nhưng mà lý trí của hắn đã sớm bị rượu rửa trôi, Cố Tỉnh Thần hiện tại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chiếm hữu!

Khi một alpha bùng cháy dục vọng gặp phải một omega đang trong kỳ phát tình, những xung động thôi thúc chiếm giữ vĩnh viễn đi đầu.

Tuy là vậy, Cố Tỉnh Thần như cũ tận lực kiềm chế, xoay người muốn ra ngoài, rời khỏi cái tổ ấm nóng mê người này.

"Ư a...Khó chịu...Cứu tôi..."

Phía sau truyền đến một trận rên rỉ, omega mở mắt, liều lĩnh buông bỏ tự tôn để giữ lại alpha duy nhất trước mắt.

Pheromone giống như tiểu yêu tinh có cánh bay đến bên người alpha, túm được áo của hắn, túm được lý trí của hắn, giữ lấy hắn, khẩn cầu hắn: "...Đừng đi...Ư a...Giúp tôi...Xin anh..."

Lời cầu xin này nói ra thậm chí còn mang theo tia nức nở, tưởng chừng như đang bị lửa tình giày vò đến không thể chịu nổi.

Sau khi đại chiến giữa người và thần diễn ra ác liệt trong đầu, Cố Tỉnh Thần dứt khoát buông tay nắm cửa ra, vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đầu dội xuống, rốt cục lấy lại được chút lý trí.

Hắn trở về trước giường, vỗ vỗ mặt omega, lúc này mới phát hiện, đây là một omega mỹ lệ mê người.

Hừm, còn có chút quen mặt.

Cố Tỉnh Thần hỏi: "Có mang thuốc ức chế theo không?"

Omega mở to hai mắt mờ sương, như thể nghe không hiểu hắn nói gì, Cố Tỉnh Thần đành phải cúi đầu tiến tới gần một chút, lần này, lời còn chưa kịp thoát ra, đã bị omega dùng miệng ngăn chặn.

Tay và chân gần như bấu chặt lấy thân thể Cố Tỉnh Thần.

Nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt, dục vọng Cố Tỉnh Thần thật vất vả đè nén lần nữa trổi dậy, so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt, càng thêm điên cuồng.

Đợi cho đến khi omega hôn đến sức cùng lực kiệt muốn buông ra, alpha bị chi phối bởi những xung động nguyên thủy liền giành lấy quyền chủ động.

Một đống củi khô bị đè nén, rốt cục bị bó đuốc châm lửa, bùng cháy! Sục sôi! Trầm luân! Hoàn toàn trầm luân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play