“Ngươi nói cái gì!” Tống Trường Phong không nhịn được siết chặt nắm đấm, hít thở sâu một hơi, tiếp đó uy nghiêm mở miệng nói: “Đứng trước trọng án, ngươi có dám nói bừa nửa câu không?”
“Hoàn toàn chính xác mà đại nhân!” Tên thuộc hạ kia đã bắt đầu khóc nức nở, “Tiểu nhân canh giữ cửa chính, đại nhân ngài đi chưa bao lâu, trời đã tối sầm lại, trong cửa đột nhiên… có… tiếng động, tiểu nhân cả gan mở cửa liền nhìn thấy… xác… chết… xác chết… kia… chốc chốc lại bò! Ruột đều…” Thuộc hạ kia không nói nổi nữa, quỳ dưới mặt đất không ngừng run lên.
Tức khắc, xung quanh tĩnh mịch không có lấy một tiếng động, chỉ có đúng gió núi lọt vào tai.
Tống Trường Phong lạnh run trong lòng, mà thấy thân tín bên mình đều có vẻ sợ hãi, vì vậy liền vững vàng nói: “Người đã chết thành thi thể, làm sao có thể cử động được nữa? Chỉ là quỷ kế của người sống mà thôi, không phải sợ! Mau trở về Lý phủ tìm tòi thực hư đi!” Dứt lời bèn cho người nâng quan binh đang quỳ dậy, quay ngựa, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn thật sâu vào Sở Hành Vân vẫn đang không hề động đậy.
Ánh nhìn này rất có ý nhị, chọc cho Tạ Lưu Thủy giận dỗi kêu lên trong người: “Nhìn ánh mắt này đi, bốn phần kinh ngạc, ba phần tìm tòi, hai phần khẩn cầu, một phần không muốn xa rời! Sở hiệp khách thực sự là độc ác, cứ để cho hắn rời xa ngươi như vậy sao, chậc chậc chậc…”
Sở Hành Vân mặc kệ hắn, y nhìn thấy ánh mắt Tống Trường Phong như vậy cũng hơi hơi hổ thẹn. Xưa nay y luôn có hứng thú đối với những chuyện bí ẩn đó, chắc chắn Tống Trường Phong cũng muốn mình cùng hắn về Lý phủ phá giải bí ẩn thi thể bò, huống hồ hắn mới nhậm chức quan đã gặp phải vụ thảm án diệt môn như vậy, cần nhất có một người đáng tin cùng mình trải qua mưa gió.
Song giờ Sở Hành Vân lại hoàn toàn không thể nào rời đi được, đừng nói bên trong Lý phủ có một bộ xác chết đang bò, dẫu có nói cho y biết toàn bộ thi thể trong Lý phủ đều mẹ nó đang nhảy đi nữa, tối nay y cũng sẽ quyết không đi!
Y nhất định phải biết rõ được, tại sao Tạ Lưu Thủy – tên tội phạm cưỡng gian đáng bị thiến này, hiện giờ lại có thể ở trong cơ thể y, còn không ngừng nói lao xao!
“Ngươi lại giở quỷ kế gì sao?”
Sở Hành Vân rũ mắt nhìn xuống “thi thể” bất động của Tạ Lưu Thủy, lần đầu tiên trong đời sinh ra nghi vấn khổng lồ đối với thế gian.
“Sở hiệp khách, ngươi nói xem ta vứt thân thể mình đi, hồn chạy vào trong cơ thể ngươi, quỷ kế gì? Tuy có thể tranh thủ cùng ăn cùng ở cùng tắm cùng ngủ với ngươi, mà lại không thể làm chuyện phu thê cần làm, có ích lợi gì đâu!”
Sở Hành Vân không muốn chấp nhặt với tên hạ lưu bại hoại này, mà vừa nghe đối phương tuôn nhiều chữ “cùng” như vậy ra khỏi miệng, lại chợt cảm thấy đau đầu.
Gặp phải chuyện kỳ quái hão huyền như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện người phàm có khả năng khống chế, y cũng nhất thời bó tay chịu trận. Thế nhưng nếu như thật sự phải sớm chiều ở cạnh tên tội phạm cưỡng gian chết tiệt này, y không điên mới lạ!
Sở Hành Vân yên lặng liếc nhìn “thi thể” đang nằm ngay đơ của Tạ Lưu Thủy, cưỡng ép kìm nén ngọn lửa phẫn hận dâng lên trong lòng. Khi còn bé sống trong thôn, y từng nghe không ít bà lão kể những câu chuyện ma quái như là sơn quỷ gì đó, mà lại chưa bao giờ nghe về linh hồn đồng thể.
Lúc này, miệng vết thương trên bụng “thi thể” vẫn còn đang chảy máu, nếu như cứ bỏ mặc như vậy, chỉ e sẽ hỏng hẳn. Đến khi đó thân thể hoại tử, Tạ Lưu Thủy sẽ thật sự phải cùng mình nhất thể song hồn, sinh tử cùng chăn! Rơi vào đường cùng, Sở Hành Vân bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, xé ống tay áo của “thi thể” ra thành từng dải, băng bó cho Tạ Lưu Thủy chết tiệt.
“Chậc chậc chậc, cảm thiên động địa! À, ta nghe nói Sở hiệp khách chỉ giúp võ lâm đệ nhất mỹ nữ Triệu Lâm Đình băng bó qua vết thương, sau đó nàng đã xé bỏ hôn ước, không phải ngươi thì không gả? Này, ta đây vừa khéo không có hôn ước, có thể gả luôn cho ngươi, nghe danh Sở hiệp khách anh tuấn lắm tiền đã lâu…”
Sở Hành Vân không để ý, chỉ chăm chú vào vết thương.
Tạ ồn ào cũng không hề nghĩ tới Sở Hành Vân sẽ phản ứng hắn, vẫn cứ tự biên tự diễn nói: “Đương nhiên rồi, khi đó chỉ-có-hai-người Triệu Lâm Đình cùng Sở hiệp khách ngươi ở trong Mịch Tình cốc, Sở hiệp khách chỉ giúp người ta băng bó vết thương, hay lại còn làm chuyện gì khác khiến người ta không ngươi thì không gả cũng đâu ai biết được. Nói đến đây, ngươi và ta cũng đã từng làm chuyện như vậy rồi, đêm qua ngươi đột nhiên nhào lên, như sói đói cắn chặt lấy ta, làm cho ta vừa khóc vừa kêu, mặc ta xin tha thế nào, ngươi cũng chẳng hề để ý đến ta, thật là hung mãnh, làm ta đổ cả máu…”
“…”
Đổi trắng thay đen, Sở Hành Vân không có hơi sức để ý đến hắn, lúc này bốn bề tối om, y lần mò một hồi lâu mới xốc hết được áo Tạ Lưu Thủy lên, nhưng mà vừa duỗi tay vào cả người đã lạnh buốt vì làn da chạm phải, trong lòng cả kinh, tên này ngỏm rồi sao?
Lần mò sang bên cạnh sờ thử, may mà máu vẫn còn đang ấm áp, có lẽ là tên dâm tặc này luyện nội công âm lãnh, cả người quá hàn, dù là thân thể tươi sống cũng chẳng khác nào bộ thi thể. Sở Hành Vân đang chuẩn bị động thủ quấn vải thêm một vòng, lại nghe trong đầu vang lên tiếng cười trêu tức:
“Chậc! Đúng là có phúc được tận mắt trông thấy, Sở hiệp khách, không ngờ ngươi… lại có khẩu vị như vậy, luyến thi thể?”
Lúc này, “thi thể” của Tạ Lưu Thủy đang lẳng lặng nằm ngửa trong ruộng thuỵ hoa, Sở Hành Vân quỳ trên người hắn, xốc áo của hắn, tay còn vói vào trong lần mò, thoạt nhìn cũng thật sự có gì đó giống như vậy.
Mặt Sở Hành Vân thoáng cứng đờ, đang muốn mở miệng phản bác lại nghe thấy đối phương mở miệng yếu ớt nói: “Quả nhiên càng là nhân vật thoạt nhìn đứng đắn, đam mê sẽ càng khó tả, nhưng cũng thỉnh cầu Sở hiệp khách tốt xấu gì cũng băng bó chắc chắn giúp ta trước, sau đó ngài muốn dùng tư thế gì chơi cũng thuận tiện, phải không?”
Sở Hành Vân quét mắt qua vết thương trên người tên này, miễn cưỡng nuốt lời định nói vào, y nghĩ lại tình hình hiện tại, hiện nay hồn hồn của Tạ Lưu Thủy đang ở trong cơ thể mình, thân thể trên tay mình, hà tất phải đấu miệng lưỡi cùng đối phương?
Đối với mình, linh hồn đồng thể chẳng qua chỉ là thêm mấy ngày chịu đựng tên tội phạm cưỡng gian này miệng lưỡi lươn lẹo mà thôi. Song đối với Tạ Lưu Thủy mà nói, đây lại là một hồi kịch biến trời đất xoay vần, mọi kế hoạch của hắn đều trôi theo dòng nước, bị ép dung nhập vào cuộc sống của người khác. Tuy ngoài mặt tên này vẫn làm ra vẻ lưu manh dửng dưng như không, nhưng ai biết được liệu nội tâm hắn có phải là đã hoảng loạn như con kiến trên chảo nóng, lo lắng sắp khóc lên không kia chứ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Hành Vân đảo qua vài ý nghĩ, y trầm ngâm chốc lát, rồi mở miệng hỏi:
“Ngươi… vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đúng không?”
“Hả? Cớ sao Sở hiệp khách lại nói vậy?”
“Mười lăm tháng ba hủy trong sạch của thiên kim nhà người ta, một lần hành động đắc tội Lý gia, quan phủ, mười sáu tháng ba đóng vai gã sai vặt của Tiết gia đại náo Hoa Bích Lâu, một lần hành động này lại đắc tội hai nhà Tiết Tống, thế nhưng mười bảy tháng ba ngươi lại vẫn dám lưu lại nơi này, thậm chí đi loanh quanh khắp thành hỏi hoa mơ, hoặc là ngươi có chuyện quan trọng chưa làm, hoặc là đầu óc ngươi có vấn đề.”
Tạ Lưu Thủy nghe vậy thì hạ giọng cười rộ lên, trả lời: “Nếu nói như vậy, trong số những người ta đã đắc tội, Sở hiệp khách ngươi lại để lọt người quan trọng nhất…”
Nói rồi, hắn bỏ âm điệu lẽo nhẽo lưu manh đi, thay đổi sang âm điệu sáng sủa như thư sinh ngâm thơ, trầm bổng du dương chậm rãi nói: “Không biết các hạ có từng nhớ tới? Đêm mười sáu tháng ba, xuân sắc vượt suối hoang, ta cởi áo trăng của Hành Vân, nhành cây đu đưa theo gió. Trăng nhìn trộm qua song cửa, lan xạ thở dốc không thôi, cúc hoa tam lộng (*) đến rạng sáng, cùng quân uyên ương giao.”
(*) “cúc hoa tam lộng” là tên của một trong mười khúc ca cổ trứ danh của nghệ thuật truyền thống TQ.
Dứt lời, liền tự mình thấp giọng lặp đi lặp lại mấy lần “Ta cởi áo trăng của Hành Vân“, mới dần dần ngậm miệng lại.
Sở Hành Vân lặng lẽ phỉ nhổ hắn trong lòng một lúc, song lại không hề bị bài thơ tục tĩu của hắn chọc giận, tự biết đối phương đã là chim trong lồng thú trong chuồng, hà tất phải không nén được cơn giận, vẫn cứ bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc là vì sao ngươi lại phải tìm hoa mơ?”
“Chậc, Sở hiệp khách quan tâm tới cuộc sống riêng của ta quá nhỉ? Làm sao, chỉ cho Phong Vân nhã hứng hoa lâu, không cho Lưu Thủy hái mơ gửi tình?”
“Không ai lại vào lúc đang phạm vào chuyện lớn, sớm chiều khó giữ còn đi học đòi văn vẻ…”
Sở Hành Vân bỗng nhiên ngừng nói.
Y chợt nhận ra được một chi tiết rất đáng sợ, theo lẽ thường, một kẻ phạm án như Tạ Lưu Thủy còn lang thang khắp thành hẳn phải sớm bị chém, mà sự thực là tên này vẫn hoàn toàn bình an vô sự, nếu như không vướng phải chuyện linh hồn đồng thể, hắn rất có thể đã đêm thăm rừng mơ, bên hoa dưới trăng rồi.
Mà hắn có thể thảnh thơi được như vậy, là bởi vì người hắn đắc tội, thậm chí là cả thành Lâm Thủy đều đã không rảnh bận tâm đến một tên trộm hái hoa nữa.
Như vậy, nghĩ lùi thêm bước nữa… sẽ rõ ràng…
“Ngươi đã biết trước Lý gia sẽ diệt môn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT