Đinh Hương mua một căn hộ thông tầng nhỏ, căn nhà được đại lý bất động sản thống nhất theo mẫu, sau khi nghiệm thu, đợi mùi sơn vơi bớt là có thể dọn vào.
“Ngôi nhà đầu tiên trong đời.” Đinh Hương ký xong, cầm chìa khóa phòng nói.
“Chúc mừng chị.” Mộc Tử dựa vào ban công, khung cảnh từ tầng 18 nhìn rất đẹp.
Đinh Hương vuốt tóc lại, mái tóc cắt ngắn trước đây giờ đã có thể buộc thành bím tóc nhỏ: “Bên này tầm ba tháng sau có thể dọn vào. Chị đã nói với chủ nhà bên kia, cô ấy đồng ý cho mình chấm dứt hợp đồng sớm, thu hai tháng tiền nhà coi như vi phạm hợp đồng. Đến lúc đó chúng ta dọn lại đây.”
Mộc Tử cúi nhìn đôi giày mình” Đến lúc đó em tìm chỗ thuê.”
Đinh Hương ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Em không thể luôn dựa dẫm vào chị.” Mộc Tử nhìn ra xa mỉm cười, “Đến lúc đó em tìm một căn phòng đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách là được.”
“Sao đột nhiên em lại nghĩ vậy?” Đinh Hương nhìn Mộc Tử, “Chị không đồng ý.”
“Đã tới lúc em phải học cách tự lập.”
“Em luôn luôn độc lập. Chúng ta ở cùng nhau, em luôn chăm sóc cho chị, nói đúng ra thì chị dựa dẫm vào em mới phải.”
“Gần đây em cảm thấy ở một độ tuổi nào đó, mọi người sẽ có những hướng đi khác nhau.”
“Em đừng nói với chị những triết lý nhân sinh gì đó. Đến lúc đó cứ dọn qua đây với chị là được.”
“Sau đó thì sao, chị phải kết hôn, hoặc em phải kết hôn, chúng ta vẫn sẽ tách ra.”
“Những chuyện đó đến khi nào xảy ra thì tính.” Tâm trạng Đinh Hương vốn vui vẻ lại bị cảm xúc Mộc Tử ảnh hưởng. “Để mua được căn nhà này, chị gần như đã tiêu hết tiền tiết kiệm từ lúc đi làm tới giờ. Chính vì chị hy vọng sau này cho dù chị kết hôn cũng được, độc thân cũng được, có một chỗ vĩnh viễn thuộc về chị, bất kể tình huống sau này khó khăn thế nào chị cũng không tới nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhà chính là một cảm giác an toàn. Phần cảm giác an toàn này, chị hy vọng cũng có thể mang lại cho em.”
“Em không muốn dựa vào chị nữa.”
“Em sao vậy, Mộc Tử?”
Mộc Tử lắc đầu: “Không sao.”
“Gần đây tâm trạng không tốt?”
“Em chỉ đột nhiên cảm thấy cuộc sống mình càng ngày càng tách rời với mọi người.” Mộc Tử nhìn về phía xa xăm. Vì là nhà ở ngoại ô nên hiếm khi mới nhìn lại được trời xanh mây trắng, “Có người lập gia đình, có con, có người mua xe, có người tậu nhà. Dường như chỉ có em dừng một chỗ, không khác gì khi vừa mới tốt nghiệp.” Mộc Tử nhìn Đinh Hương, “Chị, chị nghĩ mấy năm nay thời gian ngoài việc mang lại cho em những thay đổi về ngoại hình thì còn điều gì khác?”
“Cuộc sống không phải chỉ cân đo bằng vật chất.”
“Nhưng mà thế giới tinh thần của em cũng chẳng phong phú gì.”
“Ít ra thì em vui vẻ, không phải sao?”
“Gần đây em thấy mình không vui.” Mộc Tử nói nhỏ, “Không hề.”
Đinh Hương bỗng thấy áy náy, gần đây cô lại yêu đương, nồng nàn không khác gì hai năm trước. Có lẽ cô đã thực sự bỏ qua những thay đổi của Mộc Tử trong thời gian qua: “Tại sao?”
“Tôn Canh nói em ở bên anh ấy.”
“Tốt quá rồi.”
“Nhưng mà, cuối cùng em nghĩ tốt nhất là không nên.”
“Tại sao? Không phải em thích cậu ấy sao?”
“Đương nhiên là từ đầu em thích anh ấy, em không phủ nhận. Nhưng mà dần dần em nhận ra kiểu thích này là một kiểu đơn phương chứ không phải là sự cộng hưởng tình cảm của hai bên.”
“Em đừng nói với chị kiểu như đang viết văn.” Đinh Hương sốt ruột, “Em thích cậu ấy, cậu ấy bảo em ở bên cậu ấy, vậy không phải đôi bên có tình sao?”
“Nhưng em thích những điều cụ thể, chi tiết ở anh ấy, thậm chí còn nghĩ tới khả năng kết hôn. Còn anh ấy, anh ấy nói, chúng ta có thể thử ở bên nhau, lý do này làm em thấy suy nghĩ của mình và anh ấy không tương đồng.”
“Mộc Tử, chị muốn nhắc em, có phải em đòi hỏi quá nhiều ở cậu ấy? Tụi em cơ bản còn chưa bắt đầu, sao em có thể bắt một người chưa phải là bạn trai mình nghĩ xa tới kế hoạch kết hôn?”
“Em không có ý nói chị gì.” Mộc Tử giải thích trước, “Nhưng em thực sự cảm thấy sự tái hợp của chị và Chu Quý Đồng cho em lời cảnh báo. Tuổi trẻ của chúng ta không thể kéo dài mãi mãi, nhất là em, em không có gì cả, không có tiền, không có năng lực mạnh mẽ, cho nên em tự nhận biết, một mối quan hệ ổn định, rồi từ từ nước chảy thành sông mà kết hôn là rất quan trọng với em.”
Đinh Hương không muốn nói về cô và Chu Quý Đồng: “Làm sao em chắc chắc Tôn Canh không phải là đối tượng như em nói?”
“Bởi vì anh ấy không thích em nhiều như vậy.”
Đinh Hương không cách nào nói tiếp được.
“Hơn nữa, gần đây em tiếp xúc thường hơn với Trần Thần.”
“Trần Thần?” Đinh Hương không nhớ ra.
“Buổi xem mắt ở tiệm hải sản.”
“Ông chú trung niên hói đầu mà em kể?”
Mộc Tử cười tự giễu: “Đúng đó, không ngờ phải không. Thật ra em cũng không ngờ.”
“Mộc Tử.” Đinh Hương chợt tức giận, “Được rồi, em muốn quy tội cho chị và Chu Quý Đồng ảnh hưởng đến suy nghĩ của em, chị chấp nhận. Chị biết, chị làm ảnh hưởng tiêu cực đến em. Nhưng mà, em là một người trưởng thành, không phải người khác làm việc gì thì em cũng thay đổi theo. Em là một người trẻ văn hóa…”
“Chẳng bao lâu nữa đã là trung niên văn hóa.”
“Đừng ngắt lời! Em là một nhà văn. Công việc của em là phát hiện những điều tốt đẹp trong cuộc sống, thức ăn ngon, cảnh đẹp, người tốt, tình cảm đẹp. Còn anh ta, Trần Thần, em đã nói anh ta là giám đốc làm bên trang trí nội thất đúng không? Thử hỏi em và anh ta có đề tài gì chung. Hai người có gì để nói với nhau?”
“Tình cảm không phải có thể bồi đắp sao?”
“Đúng là tình cảm có thể bồi đắp, 800 năm trước em sẽ kết hôn hả? Mấy năm nay người em coi mắt có hơn 20 người! Trong đó có người điều kiện không tệ, em chỉ lấy ba chữ không cảm giác mà đuổi người ta đi. Bây giờ em nói với chị là em muốn ở cùng một người như thế, chị không chấp nhận nổi, thật sự không chấp nhận nổi.”
“Ai rồi cũng từ từ thay đổi.”
Tậm trạng Đinh Hương cực kỳ không tốt: “Em quyết định rồi?”
“Ít nhất bây giờ em đang cố gắng điều chỉnh phương hướng cuộc đời mình.”
Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn mọi người đã cùng tôi chia sẻ suy nghĩ về câu chuyện này. Tôi viết câu chuyện này với mục đích bày tỏ thái độ yêu đương của hai người phụ nữ lớn tuổi, có học thức, có tư duy độc lập. Con người không thể hoàn hảo, vì vậy bất kỳ sáng tạo nào của tôi cũng sẽ có những thiếu sót khác nhau. Vì vậy, câu chuyện này phải có đủ loại tâm lý lặp đi lặp lại và mâu thuẫn, đồng thời phải có nhiều quá trình tự thuyết phục, tự lật ngược và tự tái tạo.
Điều tôi quan tâm hơn là sau khi trải qua quá trình trên, mọi người sẽ biết cách đối mặt với bản thân, đối xử tốt với bản thân và yêu thương bản thân hơn? Hay là vì thời gian trôi qua, tự phân tích bản thân xong rồi lại trở nên vô ích?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT