“Gần đây không nghe em nhắc tới Tôn Canh?”

“Đâu có gì để nói.”

“Không giống kiểu của em nha.”

“Em nghĩ, kiểu thích hợp với em là, xem mắt, lại xem mắt, tiếp tục xem mắt, sau đó trong đống đầu heo đó lựa ra một cái đầu heo tương đối không đầu heo nhất, kết hôn.”

“Không, đối với Tôn Canh em nên cố gắng không ngừng. Ưu điểm khác không nói, ít nhất có một điểm là cậu ta đẹp trai.” Đinh Hương đã thấy ảnh Tôn Canh, Mộc Tử lấy ảnh trên web của tạp chí đưa cô xem.

“Một tiếng trống thêm chí khí, hai tiếng trống sa sút tinh thần, ba tiếng trống khô kiệt dũng khí, hiện tại em đang ở trạng thái sa sút, sắp suy kiệt rồi.” Mộc Tử lười biếng nằm dài trên sofa, “Cũng giống như em không muốn em miễn cưỡng thích người khác, em cũng không muốn người khác phải miễn cưỡng thích em. Rất rõ ràng là người ta chướng mắt em, em cũng đâu thể nóng đầu đâm vào mãi.”

Đinh Hương gật đầu: “Có lý.” Tiếp tục xem web.

“Chị định đổi việc hả?” Mộc Tử ngồi lên, “Sao em thấy trang web tuyển dụng?”

“Không, chị nhìn xem công ty chị có thông báo tuyển dụng Phó tổng giám đốc tài chính không.”

“Tổng phụ trách tài chính bên chị không có người à?”

Đinh Hương làm động tác kéo khóa miệng: “Hai chữ, phức tạp.”

“Quá phức tạp thì đừng nói, khỏi giải thích.” Mộc Tử lắc đầu, “Công ty chị đúng là có tiền, một phụ trách tài chính mà lương một năm hơn trăm vạn?! Chà, chị nói xem chừng nào thì chị có thể làm được tới chức Phó tổng tài chính này?”

Đinh Hương ngẫm nghĩ: “Em nghĩ thế nào?”

“Haizz, nhìn lại em, nhiều năm rồi vẫn không có công việc cố định, nói đơn giản là không có công việc đàng hoàng, đối với những cấp bậc chức vụ của tụi chị thì em không hiểu lắm, có điều, chắc chừng phải thêm vài năm nữa.”

“Tại sao?”

“Xét về vai vế, hoặc kinh nghiệm, mặc kệ chị có tài năng, nhưng chị chưa tới tuổi đó thì cho dù có thực lực thì người khác cũng cho là chị không có năng lực.”

“Nếu hiện giờ có người để chị làm, thì em cho là vì nguyên nhân gì?”

“Hả? Công ty để chị làm sao?”

Đinh Hương gật đầu.

“Chị không làm à? Tại sao?”

“Thứ nhất, năng lực chị không đủ để thuyết phục người khác; thứ hai, em biết không, rất có thể chị bị người ta xem như quân cờ mà sử dụng.”

Mộc Tử đảo đảo đôi mắt đen tròn: “Nhưng mà, ai mà không phải làm quân cờ. Hướng về phía tiền, làm!”

Đinh Hương lắc đầu cười cười: “Đầu óc em đơn giản nên nghĩ mọi việc đơn giản quá.”

“Do dung lượng đầu em không đủ nên không nghĩ những chuyện quá phức tạp.” Mộc Tử lại nằm ra sofa, “Nếu không em cũng đã tìm một công việc đàng hoàng, kiểu như nhân viên nhà nước, giáo viên, ở quê em thì con gái mà làm những việc đó thì là hàng hot trên thị trường. Như vậy em đã được gả đi từ sớm rồi.”

“Bây giờ xem xét lại cũng chưa muộn.”

“Tính cách em không hợp.”

“Vậy em thích hợp làm gì nhất? Giống như bây giờ, viết này kia, kiếm tiền sinh sống hàng ngày?”

Mộc Tử giả giọng như mấy bà tám: “Thật ra em nghĩ công việc thích hợp nhất với em là làm bà chủ toàn thời gian. Chị nhìn em đi, tuy không phải sắc nước hương trời nhưng cũng đâu xấu tới mức xúc phạm mắt người nhìn, sửa soạn một chút cũng được coi là người xinh xắn tươi tắn, đúng là điển hình của người lên phòng khách được xuống nhà bếp được, tại sao không có ai coi trọng em, cưới em về làm vợ chứ.”

Đinh Hương nghĩ tới người thanh niên kia: “Có lẽ vấn đề không phải là em không tốt mà là chưa gặp đúng người đúng thời điểm.”

“Chính xác luôn.” Mộc Tử thở dài, “Nếu giống như chị thì còn tốt. Có tiền thì tự do thoải mái. Người khác muốn giục chị kết hôn cũng không thể có được lý do nào mạnh mẽ.”

Đinh Hương khép máy tính lại: “Em cảm thấy chị thích hợp lấy chồng sao?”

“Ừ, hợp.” Nhấn mạnh, “Nhưng mà, không thích hợp làm bà chủ nội trợ toàn thời gian.”

“Tại sao?”

“Vì chị là phụ, nữ, mạnh, mẽ! Đừng lãng phí chỉ số thông minh cao ngất của chị.”

“Chẳng lẽ chăm sóc gia đình không cần chỉ số thông minh?”

“Cần chỉ số EQ nhiều hơn.”

“Được rồi, người có chỉ số EQ cao, vậy em cho mình một mốc thời gian đi. Ví dụ như trước 30 tuổi em sẽ cưới.”

“30. OK, còn hai năm lẻ tám tháng, có vẻ có thể thực hiện. Vậy còn chị? Thời hạn cuối cùng của chị?”

“Thời hạn cuối cùng của chị?” Đinh Hương cười, “Chị không có mốc thời gian cuối. Vì chị quyết định, chuyển đổi giới tính, thích phụ nữ.”

“Đậu! Vậy em nguy hiểm rồi!” Mộc Tử ôm chầm lấy gối, “Đừng có đụng tới em, em cảnh cáo chị!”

“Cô Lâm, quan trọng nhất là em không phải mẫu người chị thích.”

“Biết đâu được!” Mộc Tử lắc đầu, “Thế giới quá đáng sợ, em sẽ méc mẹ---” điện thoại cô vang lên.

Mắt Mộc Tử bỗng trợn to lên: “A!”

“Sao vậy?”

Mộc Tử run rẩy đưa di động qua, trên màn hình nhấp nháy hai chữ: Tôn Canh.

“Nghe đi.”

“Chị nói xem anh ta tìm em làm gì? 6 giờ chiều thứ bảy tìm em có ý gì chứ?”

Đinh Hương lười nói, đưa tay qua bấm phím nhận, đưa điện thoại lại, đứng dậy về phòng.

Mộc Tử làm bộ làm tịch alo.

“Cô Lâm, có quấy rầy cô không?”

“Không đâu. Có việc gì à?” Giao bản thảo? Không. Sửa bản thảo? Không thể.

“Khi nãy đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn lẩu, không biết cô có rảnh không thì cùng đi?”

“A.” Đây là hẹn hò?

“Lần trước cô giúp tôi đưa Nini đi khám bệnh vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô, cùng nhau ăn bữa cơm xem như tôi cảm ơn.”

Tâm trạng Mộc Tử bình tĩnh lại: “Thật ra không cần khách sáo như thế, tôi cũng chẳng giúp được gì.”

“Không, tôi mời rất chân thành, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

“Ừm…”

“Hơn nữa tôi sợ tôi mời mình cô thì cô sẽ ngại. Cho nên vừa lúc có cả đồng nghiệp, cô cũng quen họ, có lẽ sẽ thú vị.”

Nhưng tôi muốn ăn riêng với anh: “Ừm, tôi nghĩ…”

Đinh Hương từ phòng đi ra, miệng làm khẩu hình: “Đi!”

“Được rồi được rồi. Mọi người hẹn ở đâu? Mấy giờ? Ờ, được được.”

Cúp điện thoại, Mộc Tử ngồi thẳng dậy, nhìn Đinh Hương đứng bên cạnh nghe chuyện, nhấn mạnh: “Ba chữ, không có gì.”

“Mời phân tích.”

“Thứ nhất, mang tính chất đồng nghiệp tụ tập; thứ hai, anh ấy không nói tới đón em, không có dính tới chuyện hẹn hò nửa xu; thứ ba, anh ấy nói cảm ơn em lần trước giúp đưa chó anh ấy đi khám bệnh! Phân tích xong!”

Đinh Hương gật đầu: “Tốt, ‘mỹ thực và yêu là không thể phụ lòng’ không phải là câu cửa miệng của em sao, không có tình yêu thì ít nhất có đồ ăn ngon.”

Mộc Tử nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”

“Thay bộ quần áo đẹp đi.”

“Ăn lẩu mà mặc đồ dạ hội hả?”

Đinh Hương cười haha: “Nếu em muốn.”

“Em sẽ mặc đồ như một bà cô già, cho anh ta mất mặt!”

“Em đâu phải là gì của cậu ấy, có mất mặt cũng là mất mặt em.”

“Chị thắng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play