1. Tôn Ca Duệ

Gặp Tôn Ca Duệ là khi tôi vừa tròn mười chín, cả tâm hồn vô cùng trong trắng và thuần khiết, không có bất cứ dấu vết nào của nước mắt và tổn thương ăn mòn. Tôi và Lan San kéo va li đứng giữa cổng trường quan sát dòng người xung quanh, không biết làm thế nào. Tân sinh viên và phụ huynh khắp nơi trong trường đông như mắc cửi, dòng người bốn phía chen chúc nhau càng khiến không gian thêm chật chội. Tôi vốn tưởng có thể dựa vào cô bạn Lan San vô cùng khéo miệng của mình để tìm được chỗ tiếp đón tân sinh viên, nào ngờ mới ngoảnh lại nhận được một gương mặt còn hốt hoảng hơn cả mình.

Cô nàng lay mạnh cánh tay tôi, phải làm sao giờ, Cẩm Niên, bọn mình sẽ chết nóng ở chỗ này mất.

Đúng như nó nói, trong không khí tràn ngập hơi người cực nóng, dường như đến hô hấp cũng trở thành một loại cực hình.

Tôi tiện tay kéo cô bạn sang hỏi người mặc áo trắng gần đó, xin lỗi cho hỏi chỗ làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở chỗ nào vậy ạ?

Bóng người màu trắng quay người lại nhìn hai đứa chúng tôi đang đầm đìa mồ hôi rồi mỉm cười, tôi và Lan San không hẹn mà cùng cảm thán: A!

Đúng là cô gái xinh đẹp khiến người ta phải ngước nhìn, trong sự hối hả và nhộn nhịp với dòng người, chỉ có duy chị ấy cả người thoáng mát, xinh đẹp thoải mái, tựa như thiên thần hạ trần xuống Trái Đất. Đến tôi là con gái còn không cầm nổi lòng nữa là. Có thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của chị ấy đây? Tôi chăm chú nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ nghĩ được ra bốn chữ.

Quà tặng trời ban. Chỉ cần bốn chữ này, không cần từ nào khác.

Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần, tuy không trang điểm nhưng cũng đủ để hạ gục một đống người béo gầy xung quanh. Chị ấy nắm tay tôi, giọng nói vui tươi thân thiết, để chị dẫn hai đứa đi.

Trên đường chị ấy hỏi thăm tên hai đứa chúng tôi, tôi chân thành trả lời. Tô Cẩm Niên, Ninh Lan San.

Chị ấy khen, tên hay quá. Chị tên là Cố Lương Tịch. Lan San khen, tên chị cũng rất hay. Chị ấy chán nản lắc đầu, cái tên này quá bạc bẽo, e là vô phúc. Tôi nghẹn lời, không biết đáp trả ra sao.

Cũng may đã đến nơi cần đến, chị ấy chỉ tay vào trong, hai em tự vào nhé.

Tôi vội vàng cám ơn, chị xinh đẹp, cảm ơn chị. Chị ấy ngẩn người, nheo mắt nhìn tôi, Cẩm Niên, em đúng là em bé đáng yêu, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị, khoa Tây Ban Nha – Cố Lương Tịch.

Đẩy cửa ra, bên trong không ồn ã như tôi tưởng, tôi quan sát xung quanh rồi thản nhiên gõ lên bàn của một chàng trai gần đó, này! Người đó ngẩng đầu lên, tôi lập tức ngây người. Rốt cuộc đây là sao, sao hôm nay tôi toàn gặp được những gương mặt không phải của người phàm thế này.

Tóc người ấy cắt rất ngắn, sạch sẽ nhưng quá sắc bén, tràng mày như mực vẽ, tóc mai như đao, trong đôi mắt dập dờn sự dịu dàng xao động, biểu hiện lười nhác, không nói lời nào nhìn tôi chăm chăm.

Ánh mắt tôi lướt qua mái tóc rồi xuống khóe mắt, lông mày của người ấy, đứng hình tại chỗ, hoàn toàn đã quên đây không phải là trường cấp ba, miệng méo xệch, không phát ra được một tiếng.

Một lúc sau, Lan San lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, anh ơi, bọn em đến nhập học. Người ấy nhìn tôi bất giác nở nụ cười, anh không phụ trách việc tiếp đón. Sau đó người ấy chỉ vào người đối diện, hai em đến chỗ cậu ấy nhé.

Trong lúc quay đi tôi chợt nhìn thấy bảng tên của người ấy, ba chữ đó từ đây gieo mầm vào trong xương tủy, không thể nhổ ra.

Tôn Ca Duệ.2. Em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư?Gặp lại người ấy là nửa tháng sau.

Hôm ấy, buổi trưa ở căn-tin, Lan San bỗng nhiên ném đũa xuống, khẽ rên y như tinh thần sụp đổ hoàn toàn vậy, Cẩm Niên, mấy thứ này đâu phải cho người ăn! Tôi thở dài, cũng ném đũa theo, tối đến mình đi ăn lẩu.

Mấy chị khóa trên nói gần trường có một quán lẩu, đồ ăn rất ngon. Buổi tối chúng tôi mang theo cái bụng đói đến quán đánh chén.

Vừa ngồi chưa ấm chỗ thì có người gọi tên tôi. Xuyên qua hơi nước mờ mịt, chị Lương Tịch vẫy tay với chúng tôi, lại đây ngồi.  Chị ấy mặc váy hồng, trông cực kì quyến rũ. Nhìn sang, ngồi cạnh gắp rau giúp chị ấy là Tôn Ca Duệ áo trắng như tuyết.

Tim tôi bỗng trật mất một nhịp, hô hấp như dừng lại. Móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay, đến hoa mắt chóng mặt.

Lương Tịch nhiệt tình bắt chuyện với tôi đang ngồi bên phải chị ấy, cười hỏi tôi, sao không thấy em đến tìm chị? Tôi nhỏ giọng đáp, em còn chưa thuộc đường mà. Chị ấy cười ha ha, nói với người ấy, Cẩm Niên chính là em khóa dưới em vừa nhắc với anh đấy, hôm khai giảng đứng ở cổng trường như trẻ con bám em không rời ấy. Người ấy nhìn thoáng qua tôi rồi gật đầu mỉm cười.

Tôi bỗng dưng mất khẩu vị.

Mới ăn qua loa vài miếng rau tôi đã gác đũa, Lương Tịch tò mò hỏi, đồ không ngon hay em muốn giảm béo thế? Tôi còn chưa kịp mở miệng Lan San đã cướp lời, nó vẫn thế đấy ạ, khi còn bé em từng nghe bà ngoại nó kể, thức ăn đời người vô hạn, ai ăn xong trước thì người đó chết trước. Chắc nó muốn làm xà tinh ngàn năm ấy mà.

Tôi nhoài người véo má nó một cái, mọi đều đều cười nghiêng ngả. Lương Tịch kéo chúng tôi lại, thân thiết nắm tay tôi, Cẩm Niên ngoan, nói cho chị biết, vì sao em muốn sống lâu thế?

Tôi cúi đầu, khẽ đáp, bởi vì em muốn sống lâu hơn người em yêu… Xung quanh lại được một trận cười vang, chỉ có mình Lương Tịch dịu dàng ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đối diện với người ấy, em nghĩ, nếu em chết trước, tất nhiên người yêu của em sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi em, cho nên em nhất định phải sống thọ hơn người ấy, em muốn lấy thân phận vợ để tổ chức tang lễ cho người ấy, không muốn người ấy phải lưu luyến trần thế mà sống ở thế giới khác mỉm cười đón tiếp em.

Cả bàn đều yên lặng, Lương Tịch thở dài, xoa mặt tôi. Cẩm Niên, em đúng là em bé ngoan.

Nụ cười trên đôi môi người ấy hơi xa vời, chầm chậm tiến vào mắt tôi. Ánh mắt y như ngọn lửa. Từ đầu đến cuối, anh chưa nói một lời.

Tạm biệt mọi người, tôi và Lan San đi thẳng vào một quán net.

Tôi viết nhật kí blog: “Lần đầu tiên gặp được người ấy ở ngôi trường xa lạ này, sinh mệnh tôi khắc lên một vết thương đầu tiên, mang tên thất vọng. Thì ra tình yêu không cần nhiều thời gian để nuôi dưỡng bởi nó sẽ từ từ mọc lên. Đôi khi, tuy chỉ là một giây vội vã nhưng sai cả một đời.”

Tôi đã nghe lời đồn về tình yêu của họ, đúng là rất đẹp đôi. Tôi cũng tin rằng, bên cạnh người ấy chỉ có chị ấy, dẫu là ai cũng không xứng.

Tối nay tôi vô tình nhìn thấy sợi dây đỏ buộc trên cổ tay trái của người ấy, một đầu dây đỏ khác, buộc ở tay phải của chị ấy. Tôi che chắn lòng mình thật cẩn thận, sợ nó bỗng tuôn ra máu tươi.

Thì ra, không chỉ kiếp này. Sang cả kiếp sau. Chị ấy đã xác định từ lâu.

Đời đời kiếp kiếp, không xa không cách, đẹp đẽ biết bao.

Nhưng là người ấy, em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư?

Nhìn chiếc màu đen, và rồi, nước mắt lẳng lặng tuôn ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play