“ Thật.” Lục tử Tranh mỉm cười, giúp cô vén một lọn tóc ra sau tai.
– – bốp!! Nhưng mà Thanh Kiều không nuốt trôi động tác ôn nhu này, cô phẫn hận trừng mắt, đẩy tay hắn ra.
“Ha! Không ngờ vận khí ta tốt như vậy, tùy tùy tiện tiện cũng nhặt được
một tên vu sư, còn là một tên quái dị không thích mang mặt nạ.”
“Ngươi nhớ đến lần đầu chúng ta gặp nhau ở hậu hoa viên sao?” Lục Tử Tranh không cho là đúng, (đoạn này không biết dịch sao cả ) nâng mi cười, “ Đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Năm năm
tuổi ta được chọn làm người thừa kế chức vu sư đời thứ ba mươi chính. Vu sư đời trước nói Nam Cương không ít kì môn dị thuật,
khuyên ta nên đi Nam Cương học hỏi, vì vậy ta liền dịch dung gia
nhập Mạn Đà giáo. Sau đó, ta bất ngờ gặp kẻ thù mai phục,
chạy bậy chạy bạ chạy đến hậu viện nhà ngươi, rồi được ngươi
cứu… Chậc chậc, cái này chính là duyên phận…”
“Đúng nha,
tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền.” Thanh Kiều nở nụ cười
lạnh băng. “Vậy thì ngươi chỉ là giáo chúng hờ, tại sao lại
sắm vai hữu sứ bắt ta? Vu sư đại nhân quả rất vất vả!”
Lục Tử Tranh ảo não thở dài, bày ra bộ dạng ‘chuyện cũ không nên nhắc lại’.
“Muội muội tốt, ta tơi Mạn Đà giáo kì thật chỉ để học bí thuật
Nam Cương, nào biết vẻ tuyệt đại tao nhã của ta khó dấu đến
vậy, lỡ làm đến chức hữu sứ luôn, kì thật ta cũng phiền lắm, ngươi đừng tức nữa.”
“Không biết cũng không sao.” Giọng nói ấm áp của Lục Tử Tranh bay
nhẹ theo gió. “Từ trước đến nay ngươi chưa bao giơ tin tưởng ta
cả, không tin thêm một lần nữa cũng không sao, ta quen rồi.”
“Ta nói này, ngươi thần thông quảng đại như vậy thì chuyện của ta cuối cùng ngươi biết được bao nhiêu?”
“Không ít hơn Không Không đại sư.” Lục Tử Tranh ngưng lại một chút, đứng lên, quay đầu ngắm sao.
Thanh Kiều thoáng nghĩ, trái tim lạnh buốt như rồi vào hầm băng.
“Đừng sợ, ban đầu thì ta không biết, mãi sau này nhìn thấy hoa mai ấn trên tay ngươi..”
Lục Tử Tranh liếc cô một cái, cười dịu dàng.
“Vu sư đời trước đã từng bói một quẻ. Quẻ nói trong vòng trăm năm một vị dị có hoa mai ấn giáng trần, mà vị dị nhân kia…”
Hắn nhìn cô thêm một cái, ý vị thâm trường*.
*Ý vị thâm trường” (Ý vị, sâu xa) – Chương “Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)”: “Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長). ( chép trên wiki đấy :v ). Trong trường hợp này có thể hiểu có nhiều ý nghĩa phải từ từ tìm hiểu
“Đến từ nơi xa không cách nào biết tới.”
“Ngươi! Vậy ngươi biết ta không phải là thiên kim phủ thượng thư? Ngươi
biết ta đang đi tìm tứ linh? Ngươi biết mục đích ta tìm tứ
linh…”
Hắn cầm tay cô nhìn, hơi nhíu mày, như có như không thổi thổi. Dưới ánh trăng sáng, đôi con ngươi màu hổ phách dần biến thành màu
cam, như ánh mắt khát máu của thú săn mồi nhìn thấy con mồi,
làm người khác kinh hồn tán đảm.
“… Ta… Hận… Ngươi.”
Thanh Kiều phẫn nộ giãy tay, trong mắt chảy ra hai hàng lệ.
“Hận cũng không sao.” Lục Tử Tranh thả tay cô ra, bĩu môi không quan
tâm. “Nếu ta nói sẽ dẫn ngươi đi tìm Ngọ Môn, cũng sẽ giúp
ngươi thu thập đầy đủ tứ linh, không biết ngươi còn hận ta không?”
“Muội muội ngoan, ta nghĩ rồi, lúc trước, muội thích cái tên võ si
phái Tây lăng như vậy chẳng phải là vì hắn hứa giúp muội sao.” Lục Tử Tranh cười vô cùng dịu dàng. “Đối phó với con mèo
hoang như ngươi, rốt cục dùng cách gì thì hay nhất. Ta vắt óc
suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, nếu muốn ngươi khắc cốt minh tâm,
nhớ mãi không quên ta, biện pháp tốt nhất là khiến ngươi nợ ta, hơn nữa nợ này cả đời cũng trả không được.” Hắn tuôn ra một
tràng, thao thao bất tuyệt, hoàn toàn chìm vào thế giới của mình: “Nếu quả thật muốn tìm tứ linh, xin hỏi hiện nay trên đời, còn có ai có thể
giúp ngươi tốt hơn ta? Chỉ cần ta xuất thủ tương trợ, ngươi nhất định
sẽ coi ta như đấng cứu thế, mỗi ngày đốt hương khấn vái, ta nói một, ngươi tuyệt không dám nói hai; ta nói đi phía đông ngươi tuyệt đối
không đi phía tây, ha ha ha…” . Nói đến đoạn cao hứng, trên mặt
Lục Tử Tranh lòe lòe phóng ra ánh sáng có tên ‘Thiên thượng
thiên hạ duy ngã độc tôn’*.
Lục Tử
Tranh càng thêm bệ vệ kiêu ngạo: “Không cần nhụt chí, người với người, từ khi sinh ra đã có đảng cấp khác nhau.”
“Từ
thời điểm chia tay tại Tây Lăng, ta tưởng ngươi không muốn gặp ta
nữa.” Hít sâu một hơi, Thanh Kiều thong thả nói sang chuyện
khác, tay chống má, lặng lẽ đánh giá người bên cạnh…. “Từ nay
về sau, hai ta không thiếu nợ nhau.”… câu nói trên núi vẫn còn
vang vọng bên tai, mà gương mặt trắng bệch cũng làm cô khó quên. Chỉ là hôm nay thái độ tại sao Lục Tử Tranh đột ngột quay
ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Tất nhiên là không muốn
thấy.” Nhắc tới chuyện cũ, con công đực cấp tốc bày ra gương
mặt tuấn tú nhất, “Đáng tiếc, Đoạn Ngọc vì điều tra Không
Không đại sư nên đưa ngươi tới cửa. Ta ở Thiên Thủy các ngày qua
ngày rất buồn chán, bọn người hầu ai ai cũng quá thật thà,
nhìn tới nhìn lui, chỉ có chơi với ngươi mới vui chút ít.”
—- Cái gì, đơn giản như vậy? Đôi mắt dần yên ổn lại, Thanh Kiều
vỗ ngực, quay đầu trừng mắt: “Không Không đại sư có lai lịch
gì?”
“Là một con lừa ngốc có chút tu vi.” Lục Tử Tranh
giơ một ngón tay quơ quơ, thổ khí như lan*, “Chỉ là một tiểu
tăng không đáng để ý.”
*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động
lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm. =_=
“Ông ta tại sao biết lai lịch của ta? Tại sao tân lực giúp ta tìm tứ linh?”
“Cái này nha, ngươi nên hỏi hắn thì tốt hơn.” Lục Tử Tranh nhún vai, “Thực ra, trừ ngươi ra, ai cũng không có khả năng tìm đủ tứ
linh.”
“Tại sao lại vậy?” Thanh Kiều ngạc nhiên.
“Hơ,
ngươi không biết sao? Ngọ Môn là nơi tập hợp của tam linh còn
lại, cũng là nơi tứ linh phát huy uy lực cuối cùng. Đáng tiếc
có kẻ dấu vị trí của Ngọ Môn, đồng thời lấy máu nguyền rủa, bày ma chướng cực độc. Nếu muốn biết vị trí chính xác của
Ngọ Môn, phải lấy máu của con cháu kẻ này mở đường.” Lục Tử
Tranh liếc nhìn Thanh Kiều, quỷ dị cười. “Thật bất hạnh, kẻ
này là tổ tiên của ngươi.”
Hoa lan màu xanh đung đưa trong gió, rất nhiều đom đóm không biết từ đâu tới bay lập lòe, xem từ xa trông như một đám pháo hoa trong
sương. Dưới nền trời đen kịt, các ngôi sao cũng ảm đạm đi nhiều nếu so với đám đom đóm.
“Nào, lại gần đây chút.” Lục Tử Tranh đỡ cô đứng trên ban công, cúi
người tìm gì đấy, “Ngươi có biết phân bón thích hợp nhất cho
những bông hoa này là gì không?”
Sơn nhân ở đây là ẩn sĩ nhé, không phải người rừng đâu ^-^ , câu này có thể hiểu là ẩn sĩ khắc có ý hay :3
Oạch một cái, Thanh Kiều không tự chủ được khụy gối xuống, hai đầu gối đập mạnh trên ban công.
—-Mỗi cô nương, nói chung đều mơ về một hoàng tử… Anh tuấn uy vũ,
thần thông quảng đại, chân đạp tường vân, người khoác kim
giáp…..Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế, một ngày
nào đó chàng sẽ đạp mây ngũ sắc tới đón ta….. Tử Hà tiên tử
đã nói như vậy. Nhưng cô nương của ta à, khi hoàng tử thật sự
đến đón ngươi đi, cô có biết hắn đang dẫn cô đễn địa ngục khác không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT