Cho dù Lão phu nhân vừa coi trọng nàng lại vừa đề phòng nàng,
nhưng những lời này cũng xuất phát từ đáy lòng. Nhớ tới
những chuyện trước kia, Thủy Linh Lung chỉ cảm thấy từng câu từng
chữ của Lão phu nhân như vàng như ngọc, nàng định làm bộ làm tịch loại bỏ nghi ngờ trong lòng bà, không ngờ Lão phu nhân lại chân thành nói với nàng nhiều như vậy. Có lẽ đời trước Tần Phương
Nghi cũng dạy bảo Thủy Linh Khê như thế, cho nên Thủy Linh Khê chưa
từng thật lòng yêu bất cứ một nam nhân nào, Vân Lễ cũng được, Tuần Phong cũng thế, ai có thể cho nàng ta hạnh phúc nàng ta sẽ đi theo
người đó. Vành mắt Thủy Linh Lung đỏ lên: “Cảm ơn bà nội, Linh
Lung nhớ kỹ!”
Lão phu nhân vuốt vuốt chỗ tóc mai bên thái dương của Thủy Linh Lung, ôn tồn nói: “Con là một đứa trẻ thông minh, sẽ hiểu ngay
thôi.”
Hai người lại cười cười nói nói một hồi, lúc gần đi, Lão phu nhân
hỏi: “Chuyện mời pháp sư giao cho con làm, con thấy thế nào? Con
cũng sắp xuất giá rồi, rèn luyện trước cũng tốt.”
Thủy Linh Lung suy nghĩ một lát rồi mỉm cười từ chối: “Bà nội
thương yêu Linh Lung, Linh Lung vô cùng cảm kích, người sắp xuất giá không chỉ có một mình con, nếu làm như vậy chắc chắn Nhị muội
sẽ cảm thấy bà nội bên nặng bên nhẹ, chẳng bằng đổi sang người
khác, con thấy Mẫn Ngọc là thích hợp nhất.”
Lão phu nhân sớm đã chọn Thủy Mẫn Ngọc rồi, Thủy Mẫn Huy
tiếp đãi Kim thượng cung, nếu không muốn Thủy Mẫn Ngọc cho rằng người làm bà nội này thiên vị thì nhất định phải để hắn
nhận một nhiệm vụ quan trọng hơn. Lão phu nhân cười đáp: “Nói rất
đúng, vậy thì Mẫn Ngọc đi.”
Thủy Linh Lung cúi người hành lễ cáo lui.
Rất nhanh, Thủy Mẫn Ngọc đã nhận được thông báo, hắn được
toàn quyền phụ trách việc hàng yêu phục ma. Thủy Mẫn Ngọc
được coi trọng, cảm thấy rất vui sướng, quan mới nhậm chức ba
tầng lửa [4] khiến hắn nhiệt huyết bừng bừng! Đầu tiên, hắn
đến biệt viện của Thủy Linh Nguyệt để nghe ngóng tình hình cụ
thể, sau đó lần lượt vặn hỏi Thi Tình và Triệu ma ma, hai người tự xưng là đã thấy âm hồn của Họa Ý, thì phát hiện con quỷ đã quấy rối hai người này không phải là một. Hắn bắt đầu coi trọng, thu thập tin tức về những pháp sư nổi danh nhất kinh thành, sau
khi thương lượng với Lão phu nhân, đã chọn ra được một đạo sĩ,
gọi là Dương đại tiên.
Dương đại tiên khá nổi tiếng ở kinh thành, nghe đồn đêm ông ta
sinh ra có chín tia sét, một ngọn núi bị đánh sập. Lại nghe đồn
ông ta là đại đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, pháp lực cao cường,
sâu không lường được, trên có thể tương thông thần linh, dưới có thể kết giao với ác quỷ. Bởi vì ăn trộm tiên đan của Thái Thượng
Lão Quân nên bị biếm vào phàm trần chịu khổ, đến khi nào trải qua
đủ chín chín tám mươi mốt kiếp nạn sẽ được quay về Thiên đình.
Ông ta thường xuyên cầu phúc và trừ tà cho các danh môn vọng
tộc, thanh danh vang xa, ngày càng giàu có. Muốn ông ta xuất hiện thì trước hết phải trả trăm lượng bạc ròng, sau đó dựa theo
trình độ khó dễ của yêu quỷ để tiến hành thu phí. Sau khi trao
đổi với Thủy Mẫn Ngọc, Dương đại tiên lấy lý do “Chuyện ma quỷ
này khá phức tạp”, ra giá năm trăm lượng, mắt Thủy Mẫn Ngọc giật giật, ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ: “Làm cho gia một chuyện, gia
cho ngươi…”
Hắn giơ ngón trỏ lên, Dương đại tiên trợn mắt rồi lập tức gật đầu như giã tỏi, đồng ý!
Dương đại tiên khai đàn cần rất nhiều thứ, cho nên cũng dẫn
không ít đạo đồng vào phủ, với phán đoán của ông ta, ác quỷ
trong sân viện của Thủy Linh Nguyệt là hung mãnh nhất, nếu hàng
phục được nó thì những tiểu quỷ khác liền không thành vấn
đề.
Trong sân, Dương đại tiên nhảy lên đài, giơ cao kiếm, hoa chân múa
tay: “Thiên linh linh địa linh linh, trảm yêu trừ ma mau hiển linh, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh! Hiện thân…”
Bùm!
Bát hương trên bàn bỗng nhiên nổ tung, Dương đại tiên phun ra một ngụm tiên huyết!
Chu di nương sợ hãi che bụng, hai chân run lên: “Trời ạ! Đại tiên bị thương rồi! Tứ tiểu thư còn cứu được không?”
Cao ma ma đỡ lấy bà ta, trấn an: “Đừng lo lắng, đại tiên dẫn nhiều người đến như vậy, nhất định có thể đánh bại.”
“Đúng là một ác quỷ lợi hại! Ta là đại đệ tử của Thái
Thượng Lão Quân, ta hỏi ngươi, tại sao không đầu thai chuyển thế mà ở lại đây gieo họa nhân gian?” Dương đại tiên giận dữ hỏi nhanh, một đạo đồng bỗng nhiên run rẩy như lên cơn động kinh, ánh mắt rời
rạc, vẻ mặt ngu ngốc, khiến bọn nha hoàn sợ hãi thét chói tai
liên tục, một lát sau, đạo đồng mới dừng lại, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Ta chết thật oan uổng! Ta chết thật oan uổng!”
“A –” Bọn nha hoàn sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Dương đại tiên uống một ngụm rượu, phun mạnh vào một lá bùa rồi nhanh chóng dán lên đỉnh đầu đạo đồng, đạo đồng hai mắt trợn ngược,
ngã lên mặt đất, lát sau, đạo đồng đột nhiên mở mắt, nhìn trái ngó
phải: “Ta… Tại sao ta lại nằm trên đất thế?”
“Ực –” Sự lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể Chu di nương, bà ta
nắm chặt tay Cao ma ma, sợ hãi tới cực điểm, tựa như đang giẫm lên một
miếng gỗ hẹp, còn phía dưới là vực sâu vạn trượng…
“Lúc đầu ta còn không tin, hóa ra lại là thật!”
Bọn nha hoàn ngươi một câu, ta một câu, khen ngợi khiến lòng tự
tin của Dương đại tiên bành trướng vô hạn! Ông ta ngửa mặt lên trời
cười lớn, xoay một vòng, nhưng vui quá hóa buồn bị hụt chân… Ngã từ
trên đài xuống!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi!
“Aaaaa!” Dương đại tiên đau đớn kêu lên, mọi người đều quay sang nhìn ông ta!
Dương đại tiên vẻ mặt cứng đờ, xấu hổ chớp mắt rồi hắng giọng
một cái, nhịn cơn đau ở sau mông, bấm tay tính toán, sau đó lạ lùng nói: “Thì ra là một con cẩu yêu ngàn năm! Cẩu yêu! Ngươi dám đả
thương Bổn đại tiên! Muốn Bổn đại tiên ngã chết sao? Hừ! Bổn đại tiên
chắc chắn sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán! Ngươi trốn à? Không
được rồi! Cẩu yêu chạy thoát! Bây giờ, các ngươi mau cầm lấy linh phù của ta đến các biệt viện khác làm phép, đừng để cẩu yêu chạy vào làm xằng làm bậy!”
“Vâng!”
Hai mươi sáu đạo đồng, sáu người ở lại sân viện của Thủy Linh
Nguyệt trừ tà, còn lại hai mươi người phân biệt đến chỗ Lão phu nhân, Tần Phương Nghi, Thủy Linh Lung, Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy
Linh Thanh, Thủy Mẫn Ngọc, Thủy Mẫn Huy, Chu di nương, Phùng di
nương và Lan di nương lập đàn vẽ bùa.
Trong Linh Hương viện, hai đạo đồng dán bùa lên khắp các ván
cửa trong viện rồi sai hạ nhân lập một cái tế đàn nhỏ, sau đó
ngồi xuống niệm một thứ kinh văn không ai hiểu, còn ra lệnh, trước khi bắt quỷ xong, không ai được rời khỏi biệt viện nửa bước!
Trong phòng, Chung ma ma tức giận hạ rèm xuống, trân châu bảo
ngọc lay động, màu sắc sặc sỡ, chói mắt mênh mông, cây linh lan
trên bệ cửa sổ mới nhú mấy lá mầm xanh non, tươi mát dễ chịu.
Chi Phồn đang thêu hầu bao, Diệp Mậu khâu giày, hai người quay sang nhìn nhau, cũng là vẻ mặt không vui.
Thủy Linh Lung đốt rụi một cuốn tiểu thuyết rồi nhẹ nhàng lật dở một cuốn khác ra đọc, dường như không hề để ý đến sự cấm túc này.
Chung ma ma hừ một tiếng, nói: “Làm gì có ai làm phép như
vậy? Còn không cho người khác ra ngoài? Sắp đến trưa rồi, chẳng
lẽ muốn Đại tiểu thư đói bụng sao?”
Chi Phồn liếc nhìn Thủy Linh Lung một cái, sau đó nói với
Chung ma ma: “Đạo đồng nói biệt viện của Lão phu nhân cũng như vậy,
chỉ cho vào chứ không cho ra, viện của chúng ta vẫn còn chút
điểm tâm Đỗ ma ma mang đến, Đại tiểu thư ăn đỡ trước cũng
được.”
Chi Phồn hơi nhíu mày, nói: “Đại tiên và đạo sĩ là Đại thiếu gia mời tới, hắn có nhân cơ hội này… Giở trò gì không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang Thủy Linh Lung,
hy vọng nàng tin là có, để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Thủy Linh Lung dường như không phát hiện ra cái nhìn lo lắng
của mọi người, lật giở cuốn sách. Sau gần nửa canh giờ, khi
đã đọc hết, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng: “Chi Phồn, Diệp Mậu,
một người ra tiền viện, một người ra hậu viện, chú ý quan sát kĩ động tĩnh của các đạo đồng.”
Chi Phồn mím môi, Đại tiểu thư, người đúng là bình thản, nô tỳ sắp nhịn hết nổi rồi!
Nếu đã không thể ra khỏi viện, mọi người chỉ có thể tự tìm vui cho bản thân.
Lão phu nhân chọn đọc kinh Phật.
Tần Phương Nghi chọn đi ngủ.
Thủy Linh Khê ngồi thêu áo lót cho mình vào ngày đại hôn, còn hỉ phục của Thái tử và Thái tử phi đã được Thượng Cung cục
định chế riêng, không cần nàng ta làm.
Còn Thủy Linh Thanh nhỏ bé thì không ngừng ăn vặt, Phùng di nương ngồi bên cạnh nàng, có chút không yên lòng. Thủy Linh Thanh đưa cho
Phùng di nương miếng bánh hoa quế: “Ngon lắm, di nương ăn đi.”
Phùng di nương không nghe thấy, vẫn ngẩn người.
Thủy Linh Thanh đẩy bà: “Di nương!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT