Hai người này là thư đồng phủ Thừa Tướng chọn cho Thủy Mẫn
Ngọc, đây là lần đầu tiên gặp Lão phu nhân, Lão phu nhân nhướn
mày: “Tại sao các ngươi lại biến thành cái dạng này? Có phải
là đánh nhau với người ta không?”
Trường An lau lệ, khịt khịt mũi rồi “nhẹ nhàng nói”: “Là như vậy
Lão phu nhân, hai người bọn ta đang ôm bể cá mang về biệt viện,
giữa đường thì đâm phải một nha hoàn, ba người bọn ta cùng ngã xuống đất. Đồ trong túi của nàng ta bị đè hỏng, nàng ta liền
chửi ầm lên, la hét bắt bọn ta bồi thường! Bọn ta cũng không nói
là không trả, chỉ bảo nàng ta đợi một chút, để bọn ta mang bể
cá về sân đã, dù sao cái bể này cũng là lễ vật Đại thiếu gia
đặc biệt mang từ Tích Sơn về cho Lão phu nhân. Nhưng nàng ta nhất quyết không tha, nói trong biệt viện ai chẳng biết Lão phu nhân
thương yêu Đại tiểu thư nhất? Ai chẳng biết là Đại tiểu thư sắp gả
vào phủ Trấn Bắc Vương làm Thế tử phi? Nàng ta bảo để lại bể
cá rồi đem tiền đến chuộc. Bọn ta đương nhiên là không chịu, đây là
lòng hiếu thảo của Đại thiếu gia, ngộ nhỡ bị hỏng thì phải
làm sao? Tranh cãi một hồi, nàng ta liền đẩy ngã Trường Phong
rồi đập vỡ bể cá. Sau đó… Bọn ta… Liền… Liền đánh nhau… Nhưng
nha hoàn này rất khỏe, bọn ta là người đọc sách, đánh không lại
nàng, vì vậy mới biến thành bộ dạng này… Hu hu…”
Nghe Trường An nói, sắc mặt Lão phu nhân càng ngày càng đen,
nếu lời của thư đồng là thật thì đứa cháu gái được sủng mà
kiêu này thật không thể chấp nhận được! Thế tử phi thì sao? Thủy Linh Khê là Thái tử phi tương lai mà còn không dám kiêu ngạo kia
kìa! Cho nàng chút mặt mũi thì không thèm coi ai ra gì à? Đương
nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng thư đồng nói dối được:
“Linh lung, bọn họ nói vậy có thật không?”
Thủy Linh Khê hòa giải: “Chuyện này… Bà nội, cũng có một số nha hoàn tùy ý làm bậy, cáo mượn oai hùm mà, con tin Đại tỷ sẽ không
làm cái chuyện cố tình gây sự này đâu.”
Phúc Nhi là nhân chứng duy nhất trong vụ này nhưng đã bị đưa ra khỏi phủ, bây giờ dù Diệp Mậu có nói thật cũng không đủ để
Lão phu nhân tin tưởng. Lão phu nhân trọng nam khinh nữ, trong tiềm
thức đương nhiên sẽ thiên vị Thủy Mẫn Ngọc nhiều hơn. Thủy Linh
Lung “cảm kích” nhìn Thủy Linh Khê: “Nhị muội, để ngươi tin tưởng ta
đúng là làm khó ngươi rồi.”
Thủy Linh Khê thản nhiên cười nói: “Tỷ muội trong lúc này phải tin tưởng nhau mới đúng.”
Chuyện như vậy xảy ra, không ngờ Thủy Linh Lung vẫn mặt không
đổi sắc tim không đập mạnh. Thủy Mẫn Ngọc liếc qua rồi chỉ vào
Trường An, nghiêm túc hỏi: “Ngươi cũng biết hậu quả khi nói dối
chủ tử rồi chứ?”
Trường An dập đầu một cái, thề son sắt: “Nô tài tuyệt đối không
dám có điều giấu diếm! Nếu nô tài nói dối thì xin Lão phu nhân cứ
trục xuất nô tài khỏi phủ!”
Sắc mặt Lão phu nhân buông lỏng, bà nhìn về phía Thủy Linh Lung,
dường như đang đợi nàng cho mọi người một lời giải thích hợp
lý.
Diệp Mậu quỳ xuống, Trường Phong nuốt nước miếng, vô thức cãi lại: “Bọn ta… Đâu có đánh ngươi thành thế này. Ngươi… Không phải vì
muốn vu oan bọn ta mà… Mà cố ý làm vậy chứ?”
Diệp Mậu cúi đầu không nói gì.
Trường An phụ họa: “Nàng ta khỏe như trâu ý, bọn ta… Bọn ta không phản kháng được, toàn là nàng đánh bọn ta!” Dù sao thì cũng
không có người làm chứng, bọn họ thích vu khống thế nào thì vu
khống.
Vương ma ma thấy Lão phu nhân ra hiệu thì thuật lại lời của
Trường An: “… Diệp mậu, chuyện có đúng như những gì họ nói
không?”
Diệp Mậu căm thù nhìn Trường Phong và Trường An, cũng không cãi lại câu nào.
Đây là… Cam chịu? Tim Thủy Mẫn Ngọc đập mạnh, nếu nàng cãi
lại, chỉ cần hai người Trường Phong không đổi lời, bản thân hắn
lại làm nũng, bà nội nhất định sẽ đứng về phía hắn. Nhưng bây giờ Diệp Mậu cam chịu, không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra
một dự cảm rất xấu. Chẳng lẽ, Thủy Linh Lung biết khó mà lui? Đúng! Nhất định là như vậy! Thứ nữ đấu với trưởng nam, không phải là lấy
trứng chọi đá sao?
Nghĩ đến đây, cả thể xác và tinh thần của Thủy Mẫn Ngọc
đều thư sướng, ngay sau đó liền đổi sang bộ mặt tiếc hận: “Đại
tỷ, nô tì này tâm thuật bất chính, ỷ là nha hoàn bên người của ngươi mà ở ngoài tác oai tác quái, hôm nay xung đột với thư đồng
của ta là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ sau này ngang ngược thành
tính, xung đột với quý nhân trong phủ… Thì thứ bị hủy không chỉ là danh dự của một mình ngươi đâu. Cả phủ Thương Thư này đều
sẽ bị cười nhạo là không hiểu quy củ. Theo ta thấy thì loại nô tì này nên bán ra ngoài càng sớm càng tốt, đừng để nàng ta hại
người!”
Lão phu nhân uống một ngụm trà, nếu đúng như thế thì nha hoàn này tuyệt đối không thể giữ lại.
Thủy Linh Lung mỉm cười: “Cảm ơn Mẫn Ngọc đã quan tâm, nếu nha hoàn này thật sự phạm vào tội không thể tha thứ thì bà nội
muốn xử phạt thế nào thì xử phạt, ta sẽ không cãi lại nửa
lời.”
Lời này vừa nói ra, sự lạnh lùng trong mắt Lão phu nhân bớt dần.
Thủy Mẫn Ngọc và Thủy Linh Khê đều có chút kinh ngạc, Diệp
Mậu là nha hoàn Thủy Linh Lung coi trọng nhất, vậy mà nàng ta bỏ được?
Thủy Linh Lung không để ý đến sự kinh ngạc của hai người, nói tiếp: “Diệp Mậu trở về nói với ta rằng nàng đã làm vỡ cái bể cá mà Mẫn Ngọc tặng cho Lão phu nhân, nàng cũng thừa nhận
lỗi sai của mình. Lúc ấy trong lòng ta rất bất an, không muốn
mấy câu nói của bọn nô tài phá hủy tình cảm tỷ đệ giữa ta
và Mẫn Ngọc, lại càng không muốn Mẫn Ngọc bởi vì chuyện này
mà mang tội bất kính với bà nội, vì vậy đã sai người mang
tặng một cái bể lưu ly cho Mẫn Ngọc. Vốn ta muốn chuyện này
cứ như vậy mà qua đi, dù sao một cây làm chẳng nên non, dù Diệp
Mậu có lợi hại thì cũng chỉ là một nha hoàn, hai thư đồng kia tuổi
không nhỏ, thừa sức đối phó với nàng. Nếu thật sự không được thì
các ngươi cũng là người đọc sách, chẳng lẽ không thể nghĩ ra cách
một người cầm bể cá đứng đó chờ, người còn lại chạy về lấy tiền hoặc đi cáo trạng sao. Đừng nói với ta rằng các ngươi đọc
sách mà không có chữ nào trong đầu nhé!”
Lão phu nhân nhìn về phía Trường Phong và Trường An, lông mày nhăn lại.
Mặt hai gã thư đồng trắng bệch, đầu cúi càng thấp hơn.
Thủy Linh Lung từ từ thở dài: “Các ngươi không muốn giải quyết
riêng, nhất định phải đem chuyện này làm loạn trước mặt bà
nội, ta cũng không thể nói gì hơn. Mượn câu nói của Nhị muội muội lúc trước, tỷ muội trong lúc này phải tin tưởng lẫn nhau, ta và
Mẫn Ngọc sao không thể như thế?”
“Ta tin Mẫn Ngọc không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi này, nếu hắn biết ta thành tâm nhận lỗi thì chắc chắn sẽ đón nhận,
cũng sẽ không làm phiền bà nội thế này đâu.” Thủy Linh Lung mỉm cười nhìn sang Thủy Mẫn Ngọc: “Mẫn Ngọc, Đại tỷ nói vậy có
đúng không?”
Thủy Mẫn Ngọc không ngờ Thủy Linh Lung không chỉ có thể nuốt
cục tức này xuống mà còn trong thời gian ngắn như vậy đưa quà
xin lỗi đến tận cửa, chẳng phải Linh Khê nói nàng ta không bao
giờ chịu thua sao?
Hắn vốn định xử lý nha hoàn trung thành nhất bên người Thủy Linh Lung, chấn áp khí thế của nàng ta, ai ngờ nàng ta nói khéo như rót mật, lời lẽ sắc bén, biến tất cả những nhân tố bất lợi
thành kỳ chiêu chiến thắng. Nàng yên lặng nhìn hai người Trường
Phong vu oan Diệp Mậu, nhưng cũng đồng thời đạp bọn họ vào vòng
xoáy. Nếu thật sự trách tội thì không ai có thể trốn thoát!
Thủy Mẫn Ngọc hắng giọng, nói: “Đại tỷ nói phải, ta vẫn luôn ở
Phúc Thọ viện, bên ngoài xảy ra chuyện gì thì không rõ lắm, dù
sao cũng chỉ là bọn nô tài phạm lỗi thôi, tỷ và ta không thể bởi
vậy mà đánh mất tình cảm tỷ đệ được.”
Một câu nói mơ hồ phát ra, xem như là bảo vệ Trường Phong và Trường An.
Thủy Linh Lung vén tóc mai ra sau tai, cười mỉm: “Nếu đã vậy
thì cứ lấy cái bể cá kia tặng cho bà nội đi, chuyện này xem
như cho qua!”
Trường Phong và Trường An đột nhiên biến sắc, cổ họng như thể bị một tảng đá lớn chặn lại, đỏ mặt tía tai.
“Không nghe thấy Đại tỷ nói gì à? Còn không mau về biệt viện lấy cái bình đến?” Thủy Mẫn Ngọc lớn tiếng quát.
Trường Phong và Trường An như sét đánh sững sờ tại chỗ!
Thủy Mẫn Ngọc nhướn mày, chẳng lẽ hai nô tài này thật sự
đã tự tiện động tay động chân với cái bể lưu ly kia? Được việc
thì ít mà những việc ngu ngốc thì nhiều! Đúng là tức chết
hắn mà! Hắn đang định mở miệng cho qua chuyện thì Lão phu nhân đã híp mắt, thấp giọng nói: “Vương ma ma, ngươi đi đi.”
“Vâng!” Vương ma ma là người khôn khéo, biết nên điều tra chân tướng thế nào. Bà đến biệt viện của Thủy Mẫn Ngọc, hỏi bà tử gác
cửa xem có phải Chi Phồn đã đưa một cái bể cá xinh đẹp đến
không. Bà tử gác cửa chưa được dặn dò, vả lại cũng không biết
Vương ma ma muốn làm gì nên chỉ có thể đáp lại một cách chi
tiết. Bể cá Chi Phồn đưa cho nha hoàn hoàn toàn lành lặn, mọi
người có mắt đều thấy, về phần bể cá tự vỡ cũng được, bị đập vỡ
cũng thế, tất cả đều không liên quan đến Chi Phồn.
“Nô tài… Nô tài… Nhất thời… Trượt tay…” Trường Phong ấp úng, nói không thành câu.
Thủy Linh Lung không cho là đúng nói: “Rõ ràng là đập vỡ mà vẫn
còn cãi sao? Ngươi phải biết rằng đây là lòng hiếu thảo của
Đại thiếu gia đối với Lão phu nhân! Các ngươi… Chẳng lẽ các
ngươi không coi lòng hiếu thảo của Đại thiếu gia ra gì?”
Hai người bị Thủy Linh Lung hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, đây rõ ràng là những lời bọn hắn vu tội Diệp Mậu, tại sao giờ
lại quay lại lên chính bản thân mình thế?
Thủy Linh Lung lạnh giọng: “Nếu đã vỡ, vì sao ngay từ đầu không
nói? Vừa rồi là ai thề rằng tuyệt đối không dám có điều gì giấu
diếm, nếu không sẽ tình nguyện bị đuổi khỏi phủ Thượng Thư?”
“A ——” Trường Phong và Trường An cực kỳ hoảng sợ!
Trường An lườm Trường Phong một cái, bảo ngươi đừng xúc động
ngươi không nghe, bây giờ thì tốt rồi, bị bắt bẻ lại rồi đấy,
thấy chưa?
Trường Phong sao mà biết được một cái bể lưu ly cũng có thể gặp
phải loại tai họa này? Bình thường đừng nói một cái bể, dù có tám
cái, mười cái Thiếu gia cũng cho hắn đập chơi! Trường Phong gục
bên chân Thủy Mẫn Ngọc, khóc cực kỳ thảm thương: “Thiếu gia! Nô
tài thực sự không cố ý! Ngài cứu nô tài đi, nô tài không muốn rời
khỏi ngài đâu!”
Lòng Thủy Mẫn Ngọc mềm nhũn, theo bản năng muốn cầu xin cho
hắn, nhưng Thủy Linh Lung cũng không cho hắn cơ hội: “Mẫn Ngọc, hai
nô tài này tâm thuật bất chính, ỷ là thư đồng phủ Thừa Tướng đưa
tới mà không xem lòng hiếu thảo của đệ dành cho bà nội ra gì, nói nhẹ thì là bọn họ tự cao tự đại, nặng thì là bọn họ
đang châm ngòi quan hệ giữa bà nội, đệ và ta. Hôm nay những
người ngồi đây đều cùng một nhà, sau này ngậm chặt miệng thì
chuyện này cũng coi như cho qua, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó có quý nhân đến phủ, nghe được chuyện chúng ta không hoà hợp… Thì
thứ bị hủy sẽ không chỉ là danh dự của của ba chúng ta đâu!
Người xưa có câu việc nhà còn không quản được thì lấy gì quản thiên hạ? Ngay cả việc đơn giản là dạy con Phụ thân cũng không
làm tốt thì sao Hoàng thượng tin Phụ thân có thể giúp ngài
mang lại sự hoà bình và ổn định cho đất nước?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT