“Tự con xem đi, những chức vụ chính đều là người của mẫu
thân con, còn lại thì là người cũ trong phủ, cũng chính người của Chương di nương, con nói xem, phủ Thượng Thư có phải đã sửa thành họ ‘Tần’ rồi không?” Những lời này vốn không nên nói trước mặt cháu
gái, nhưng ngoài Thủy Linh Lung ra, Lão phu nhân không biết còn có
thể trao đổi với ai cả.
Thủy Linh Lung cầm lấy quyển ghi chép nhân sự, hoà nhã nói:
“Bà nội, Linh Lung không nhìn thấy người của Chương di nương, Linh Lung chỉ nhìn thấy người của bà nội và phụ thân thôi. Tuy bọn họ bị giáng chức nhưng vẫn tốt hơn là bị chèn ép đuổi ra
khỏi phủ, người dụng tâm lương khổ [1], bọn họ chắc chắn sẽ hiểu.”
[1] Dụng tâm lương khổ: Dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Lão phu nhân sửng sốt, lời này có nghĩa là ——
Thủy Linh Lung hơi nhíu mày, sự cảm thông dần tỏa ra: “Đáng
tiếc, một trận hỏa hoạn liên lụy không ít người, Trương bá cũng bị đuổi khỏi phủ, lần đó con nhìn thấy Đỗ ma ma trốn ở trong sân khóc
một mình, có lẽ là rất tủi thân. Nếu đó là con, con cũng sẽ
cảm thấy rất khó khăn.”
Đỗ ma ma và Trương Vĩnh Xương từng là tâm phúc số một của
Chương di nương, nếu như bắt bí được bọn họ thì có thể yên tâm
dùng người cũ của bà ấy. Bây giờ Lão phu nhân đúng là rất may
mắn khi lúc trước không “đuổi tận giết tuyệt” người của Chương
di nương, ánh nhìn của bà về phía Thủy Linh Lung đột nhiên có
thêm chút cảnh giác, nha đầu kia rốt cuộc là vô tâm, hay là có mưu kế gì?
Thủy Linh Lung dường như không nhận thấy sự thay đổi của Lão
phu nhân, chỉ dựa vào vai bà, ôm lấy cánh tay bà, yếu ớt nói: “Ở trong phủ, bà nội đối xử với Linh Lung tốt nhất, không ghét bỏ Linh Lung là một thứ nữ không mẹ. Linh Lung cũng có tim, cũng cần người thương, nhưng chỉ có bà nội thương Linh Lung. Linh Lung chỉ
mong bà nội sống thật tốt thôi…”
Hôm sau, Lão phu nhân điều Đỗ ma ma đến phòng ăn, chỉ cần có cơ hội là sẽ để bà trở lại làm quản sự.
Triệu ma ma đang lo không tìm thấy lý do để lôi kéo làm quen
với Đỗ ma ma, đúng là buồn ngủ đưa gối đầu mà! Bà ta nắm được cơ hội, đêm đến liền kéo Đỗ ma ma tới phòng mình uống rượu.
Mấy chén rượu mạnh xuống bụng, sắc mặt Đỗ ma ma đỏ bừng,
ánh mắt mơ màng, rõ ràng là đã có men say. Bà dùng đũa gắp lạc
nhưng gắp mấy lần đều trượt, Triệu ma ma vội lấy một đôi đũa
mới gắp một hạt cho vào miệng bà, ngượng ngùng cười: “Lão tỷ tỷ, ngươi đúng là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh [1], với năng lực của ngươi, chỉ cần mấy tháng là có thể nắm chặt phòng ăn này
trong tay! Đến lúc đó, nếu có chức vụ nào nhàn hạ một chút,
thì có thể cho ta kiếm chút cơm không?”
[1] Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Đợi được mây tan ngắm
trăng sáng – Cố gắng giữ gìn cho đến khi mọi sự trở nên tốt đẹp.
Đỗ ma ma nhai lạc, nuốt xuống rồi ‘ợ’ một tiếng: “Xem ngươi
nói kìa, ngươi… Ngươi mới là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh!
Ngươi cứ nhìn… Nhìn Tôn ma ma nhiều năm trước đi!”
Triệu ma ma chợt biến sắc: “Lão tỷ tỷ, lời này không thể nói bừa đâu.”
Đỗ ma ma cười nhạo, đáy mắt lóe lên sự châm chọc: “Ngươi thôi đi, giả bộ với ta… Giả bộ cái gì?? Con trai Tôn ma ma có năng lực, con trai ngươi lại ngu ngốc, Đại phu nhân coi trọng bà ấy hơn
ngươi nhiều, bà ấy chết rồi, ngươi… Ngươi là người vui nhất!”
Triệu ma ma ứa mồ hôi lạnh, bà già này sợ là say đến mơ hồ
rồi, mở miệng ra là nói thật: “Lão tỷ tỷ, hai ngày trước Lão phu
nhân phát hiện độc trùng phấn ở trong phòng Nhị thiếu gia, nó
vừa khéo xen lẫn trong thuốc bột phòng côn trùng, Đại phu nhân
có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu muốn hãm hại Đại phu nhân?”
“Ha ha ha…” Đỗ ma ma cười nghiêng ngả, nấc cụt, “Lão tỷ tỷ ta…
Hôm nay lỡ lời nên nói thật với ngươi, Đại phu nhân tâm cao khí
ngạo, đối nhân xử thế không tốt cho nên… Trong phủ… Ngay cả Lão
phu nhân cũng… Cũng không ưa bà ta! Lão phu nhân thiên vị Nhị thiếu
gia, Lão gia lại không thể không dựa vào phủ Thừa Tướng nhưng thật ra rất hận chuyện này, hức… Nhóm Di nương tranh sủng chỉ vì
muốn tìm cho các tiểu thư một nhà chồng tốt… Hức… Cho nên ngươi hỏi ta… Ai muốn hại Đại phu nhân… Ta… Không biết… Hức…”
Triệu ma ma sợ tới mức mất hồn mất vía, nếu những lời này bị các
chủ tử nghe được, đuổi ra phủ là tốt, chỉ sợ bị đánh chết luôn: “Ngươi… Hư… Ngươi nhỏ tiếng một chút…” Đừng làm liên lụy đến bà ta!
Đỗ ma ma say rượu nói: “Chỉ có điều độc trùng phấn… Cái này
rất quen… Hình như Tứ tiểu thư từng sai ta đi mua thì phải… Hức…”
Triệu ma ma đứng lên, cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời vừa rồi.
Bà ta đột nhiên độc ác đá vào chân Đỗ ma ma: “Ta nhổ vào! Lão
nương sinh ra một đứa con ngu ngốc thì sao? Còn hơn đồ gà mái
không biết đẻ trứng như ngươi!”
Mắng thì mắng nhưng bà ta không thể không thừa nhận rằng Đỗ ma
ma nói rất đúng. Bà ta tức giận thì tức giận, ghen tị thì
ghen tị nhưng cũng được không ít lợi ích.
Bà ta sai người nâng Đỗ ma ma trở về rồi vội vàng đi tới sân
viện của Tần Phương Nghi. Đỗ ma ma nói rất đúng, không ai trong phủ
Thượng Thư ưa phu nhân, ai cũng có động cơ hại phu nhân, một khi đã như vậy, bà ta cũng không cần điều tra nữa, đỡ phải nghe phu nhân
trách không có năng lực bằng Tôn ma ma.
“Phu nhân, người đứng sau chuyện này là Tứ tiểu thư! Là nàng
sai Đỗ ma ma đi mua độc trùng phấn rồi tìm người trộn với bột
phòng côn trùng, rắc vào phòng Nhị thiếu gia. Sau đó nàng cố
tình xúi giục Lan di nương đưa chó cho Lão phu nhân, giá họa cho
người! Lòng dạ đen tối như thế, nàng đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ là để Biểu
thiếu gia và Đại tiểu thư gạo nấu thành cơm thôi, thế mà nàng
lại tự ý mua bọ cạp độc muốn giết Đại tiểu thư! Đúng là độc
ác!” Dựa trên những gì nghe được từ Đỗ ma ma và sự liên tưởng
của mình, Triệu ma ma nói đến nước miếng tung bay.
Ánh mắt Tần Phương Nghi trầm xuống, xé nát chiếc khăn mới
mua trong tay: “Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa! Đừng tưởng ta không
quản lý cái nhà này nữa thì không thể xử lý các ngươi. Cứ
đợi đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT