“Thật là… Tam tiểu thư bị thương, tại sao ngươi không nhanh chóng
chạy đến bẩm báo với ta? Nếu xảy ra chuyện, xem ta phạt ngươi thế nào?” Tần Phương Nghi vừa đi vừa mắng một nha hoàn, đôi mắt lại không
ngừng đảo loạn. Bên cạnh bà ta là Thủy Hàng Ca sắc mặt âm trầm lạnh lẽo
và Thủy Linh Khê dù vẫn đang nhíu mày lại chẳng mảy may lo lắng.
Ngay lúc mọi người định đẩy cửa bước vào thì chạm mặt với một nam tử đang xông ra ngoài!
Người này không phải Tần Chi Tiêu thì là ai?
Tần Chi Tiêu không khỏi hốt hoảng, quên luôn cả việc thỉnh an Thủy Hàng Ca và Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Lung khẽ ngây người, đáy mắt thoáng qua chút châm chọc, nếu nàng chạy chậm một chút thì bây giờ người lõa thể được
Tần Chi Tiêu “anh hùng cứu mỹ nhân” hẳn là nàng rồi. Lần trước, Tần Chi Tiêu bất chấp danh tiết để giúp nàng giải vây chuyện La Thành vốn chỉ
là một cái bẫy ôn nhu mà thôi, vị biểu ca đạo mạo nghiêm trang này sớm
đã thông đồng với Tần Phương Nghi để hãm hại nàng. Đáng thương cho
Thủy Linh Ngữ si tình vẫn không biết mình đã trao nhầm người, bị người
ta chơi đùa như một con khỉ. Không, có lẽ nàng ta biết, nhưng vẫn tự lừa mình dối người muốn đánh cược một lần, nữ nhân khi đối diện với
tình yêu khó mà giữ được sự tỉnh táo cho bản thân, giống như nàng ở kiếp trước vậy.
Thủy Linh Khê vừa liếc mắt nhìn vào trong liền bị dọa đến mức hoa
dung thất sắc: “Ôi trời! Tam muội… Tam muội… Tam muội sao lại…”
Cảnh tượng này quả thật không thể dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung
nữa, Thủy Linh Ngữ xiêm y tùy tiện, búi tóc rối tung, mặt nhăn mày nhó, những ngón tay vẫn không ngừng cào lên vách tường cứng rắn. Tất cả
móng tay đều đã bung ra, phần thì cắm vào tường, phần thì rải rác trên
đất, ngoài ra còn có hai mảnh dính trên những ngón tay đã biến thành
màu đen. Lòng bàn tay da chóc thịt bong, máu tươi nhiễm đầy bức
tường… Thúy Nhi nằm bên cạnh, đã mất mạng.
Cho dù là kẻ cứng rắn như Thủy Hàng Ca nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi rợn tóc gáy, ông ta quét mắt nhìn một lượt thì phát hiện ra hai
con bọ cạp đang vẫy đuôi dưới gầm giường, Tần Chi Tiêu thuận thế nhìn
theo, lập tức thốt lên: “Không phải ta! Ta… Ta chỉ là tình cờ đi qua,
nghe thấy có người kêu cứu thì xông vào thôi!”
Tần Phương Nghi chau mày, Thủy Linh Nguyệt đúng là tàn nhẫn, lại
dám tự ý thả bọ cạp độc vào trong! Điều khiến bà nghi ngờ nhất là người vốn nằm ở đây phải là Thủy Linh Lung, tại sao lại trở thành Thủy
Linh Ngữ?
Ánh mắt Thủy Hàng Ca thoáng chốc lạnh lẽo: “Vậy ư? Ta thấy ngươi
đang muốn bỏ chạy thì đúng hơn! Có phải là ngươi hại Linh Ngữ
không?”
Tần Chi Tiêu nuốt nước miếng, hắn đương nhiên phải chạy, người hắn muốn nạp là Thủy Linh Lung chứ không phải Thủy Linh Ngữ, không chạy
chẳng lẽ đợi bọn họ tới bắt tại trận sao?
Tần Phương Nghi vội giảng hoà: “Chỗ này không thể ở lâu, cũng
không biết bọ cạp chạy ra từ xó xỉnh nào nữa. Linh Ngữ là biểu
muội của Chi Tiêu, Chi Tiêu không có lý do gì để hại nó cả. Được rồi,
đừng để ý đến những thứ này nữa, mau đưa Linh Ngữ về phủ rồi mời đại
phu đến chữa trị đi!”
Thủy Hàng Ca đưa tay ra hiệu, hai nha hoàn bước lên, giữ chặt Thủy
Linh Ngữ đã mất lý trí lại. Ở nơi mọi người không nhìn thấy, một nha
hoàn thân thể cao lớn chạy ra từ cửa sau, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là
nha hoàn của Thủy phủ, nhưng lại một mực cúi đầu. Thủy Linh Lung không
thấy rõ dáng vẻ của nàng ta, chỉ biết là bên má phải có một vết sẹo khá
dài, có hơi đáng sợ, mà vừa rồi nàng chỉ chú ý động tĩnh của Trấn
Bắc vương nên không mấy để tâm xem trong phòng Thủy Linh Ngữ đã xảy ra
chuyện gì.
Không lâu sau, Thủy Linh Lung nhìn thấy Thủy Linh Ngữ hai tay đầy
máu đen, được nha hoàn nâng ra ngoài. Đôi tay bị thương như vậy, quá nửa là hỏng rồi, thứ khiến Thủy Linh Ngữ lấy làm kiêu ngạo nhất chính là
bàn tay có tài điều hương chế son, vậy mà giờ đây đã hóa thành bọt
nước.
Chi Phồn đi lấy xiêm y, nửa đường vô tình bắt gặp nhóm người Thủy
Hàng Ca. Lúc nàng nhìn thấy Thủy Linh Ngữ hôn mê thì vô thức muốn hỏi xem Đại tiểu thư đâu, có gặp phải chuyện gì không, nhưng lời đến bên
môi lại đành nuốt xuống, chỉ cung kính hành lễ.
Thủy Hành Ca không có thời gian để ý đến nàng, chỉ lạnh nhạt nói: “Đi gọi Đại tiểu thư, xe ngựa đang chờ, lập tức hồi phủ.”
“Vâng!”
Đôi tay của Thủy Linh Ngữ đã được áo choàng che khuất, nhưng lúc
Chi Phồn đi sát qua vẫn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, Chi Phồn chấn
động, may mà nàng không nhắc tới Đại tiểu thư, nếu không…..
Sau khi đám người Thủy Hàng Ca rời đi, Thủy Linh Lung cũng đi ra từ chỗ núi giả, dọa Chi Phồn nhảy dựng!
“Đại tiểu thư! Người không sao chứ, Tam tiểu thư…”
Thủy Linh Lung phủi vạt váy, nhẹ nhàng bình thản: “Ta không sao, đó là do nàng ta tự chuốc lấy.”
Chi Phồn hít một hơi, quả nhiên là tiểu thư làm, “Vậy… tiểu thư
người vốn từng xuất hiện ở đó, ngộ nhỡ Phu nhân truy xét…”
Thủy Linh Lung không nhanh không chậm nói: “Chuyện kéo cà rốt ra
khỏi bùn này nhiều người tham dự, người đứng mũi chịu sào trước tiên
là Tần Chi Tiêu. Bà ta dám tra thì ta dám làm chứng, chỉ có điều ta
thấy bà ta không có tâm tư, cũng không có quyền để tra xét việc này
đâu.”
Chi Phồn và Diệp Mậu ngơ ngác nhìn nhau, câu nói cuối cùng của Đại tiểu thư rốt cuộc là có ý gì?
Thủy Linh Lung dẫn hai người đi đến cửa lớn, lúc đi qua vườn cúc thì nghe thấy tiếng cười đùa không ngớt, đa phần là nói về Quách Diễm
tướng quân uy phong lẫm liệt và Gia Cát thế tử anh tuấn tiêu sái, thậm
chí còn có những thiên kim tự nguyện chuyện gối chăn bị cự tuyệt, mất
mát khóc toáng lên, có mấy người bên cạnh an ủi nhưng giọng điệu lại đầy sự khinh bỉ và vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạn bè càng thân thiết thì càng không muốn người kia sống tốt,
người xa lạ ngược lại lại không đứng trong nhóm người so đo với các
nàng. Thủy Linh Lung cười nhạt, tình bạn giả tạo như vậy, dù có thì
cũng có ý nghĩa gì?
“Quách Diễm! Chàng chờ ta với! Chàng đi nhanh như vậy làm gì? Ta sắp không đuổi kịp chàng rồi!” Tam công chúa nhấc váy chạy theo Quách
Diễm, trâm cài tóc trên đầu rớt đầy đất vẫn hồn nhiên không thèm
để ý, tiểu cung nữ theo sau cũng không khác gì mấy, kiểm kê lại những chiếc trâm bị rớt.
Quách Diễm không để ý đến nàng ta, chỉ bước nhanh theo bóng lưng
của Thủy Linh Lung, thật không dễ gì mới thoát khỏi nữ nhân kia, muốn
gặp mặt Thủy Linh Lung một lần, vậy mà người Thủy phủ đã từ biệt,
khởi hành về phủ rồi.
Tam công chúa lảo đảo ngã xuống đất: “Ôi! Đau quá! Chân của ta có phải bị gãy rồi không? Oa…”
Ngay lúc ấy, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại trước cửa lớn, Gia
Cát Ngọc vén rèm cho Thủy Linh Lung rồi đỡ nàng lên xe ngựa.
Quách Diễm dừng bước, nắm tay siết chặt. Y quay đầu lại nhìn vị
công chúa kiều quý [1] nọ, đáy mắt vẫn còn sự không cam lòng và sốt
ruột khi lỡ mất dịp tốt với Thủy Linh Lung, thế nhưng, toàn bộ những
điều này rơi vào trong mắt Tam công chúa lập tức biến thành — y, đau
lòng vì nàng.
[1] Kiều quý: xinh đẹp, cao quý.
Tam công chúa gượng cười, cuối cùng cũng không uổng một lần tự giày vò bản thân.
Quách Diễm tiến lên, cúi người ôm lấy nàng, nàng tựa vào vai y, cười ngốc nghếch, Quách Diễm chàng là của ta, là của ta…
Thủy Linh Khê và Thủy Linh Nguyệt trơ mắt nhìn Thủy Linh Lung bước
lên chiếc xe ngựa hoa lệ của Trấn Bắc Vương phủ, con ngươi gần như muốn
phun ra lửa.
Vì bảo vệ danh tiết cho Thủy Linh Lung, Gia Cát Ngọc chỉ thúc ngựa đi bên cạnh.
Dưới bầu trời xanh, hắn phong tư trác tuyệt, dung sắc thiên thành
(nhan sắc trời cho), ánh mắt như nước như trăng, trong trẻo mà lạnh
lùng, tấc tấc cẩm phục hoa lệ thả bên yên ngựa, giống như một khối mặc
ngọc vô định, rực rỡ dịu dàng chiếu sáng cả không gian, lại khẽ lộ ra
đôi văn kim bộ lí [2], ngay cả sắc trắng bên cạnh cũng có cảm giác sạch
sẽ không nhiễm chút bụi trần.
[2] Văn kim bộ lí: Đôi giày có thêu hoa văn vàng.
Đoạn đường này không khỏi hấp dẫn sự chú ý của không ít các nữ tử, các nàng chỉ nghe đồn Gia Cát Ngọc khắc thê và hoàn khố (chỉ những người là con cháu thế gia), nhưng từ trước giờ lại chưa từng
nhìn thấy dung mạo của hắn, hôm nay vừa gặp, bỗng dưng cảm thấy dù lời đồn có là thật thì có làm thiêu thân lao vào lửa cũng đáng.
Gia Cát Ngọc nhớ tới cảnh vô tình nhìn thấy trước lúc đi, mở miệng hỏi: “Ngươi và Quách Diễm biết nhau?”
Có lẽ là do giọng điệu Thủy Linh Lung thanh liệt nên ngay lập tức
khiến Gia Cát Ngọc cảm thấy âm thanh ôn nhu đó từ trong xe truyền tới:
“Không quen, làm sao vậy?”
Tên tiểu tử kia đuổi theo ngươi, gấp đến mức muốn rơi lệ rồi. Gia
Cát Ngọc trong lòng thì nghĩ như vậy, miệng lại nói: “À, không có gì,
chỉ là sợ ngươi ngưỡng mộ phong tư của Quách tướng quân, không cẩn thận
lại rơi vào bể tình thôi.”