Thủy Linh Lung mỉm cười, dùng nhánh cây vẽ một cái bảng trên đất.
Thai đầu, thai thứ.
Một: con trai, con gái.
Hai: con trai, con trai.
Ba: con gái, con trai.
"Điện hạ người xem, một gia đình có hai đứa con, một đứa là con trai thì sẽ có ba trường hợp, nhưng chỉ ở trường hợp thứ hai là có hai đứa con trai, nói cách khác, xác suất để đứa còn lại là con trai chỉ chiếm một phần ba, chứ không phải một nửa."
"A? Thì... Thì ra là như thế..." Thất hoàng tử cảm thấy khó tin nhưng lại không thể không tin.
Thấy vẻ mặt của Thất hoàng tử buông lỏng, Thủy Linh Lung tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Thất điện hạ, có nhiều lúc chúng ta không thể tin vào phản ứng đầu tiên được, phải qua đo lường và phân tích thì mới có đáp án chính xác, cũng giống như cánh tay của ngài vậy, nó không dài đến hai thước nhưng cành cây kia lại cách xa hơn ba thước, nhìn thì gần nhưng thực tế lại không thể với tới."
Nói xong, Thủy Linh Lung đến bên hồ, thăm dò vươn tay đến cành cây nhưng không thể sờ tới, càng không nói đến một đứa trẻ chín tuổi.
Thất hoàng tử còn có chút không phục: "Ta... Ta... Ta chỉ là chưa xem đề nghiêm túc, nếu ta xem cẩn thận một chút thì cũng có thể áp dụng nguyên lý thai đầu và thai thứ để tính ra."
Thủy Linh Lung cười nhẹ: "Điện hạ cảm thấy cả đời anh minh của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát phải không? Nhưng điện hạ này, ngài có biết không, đề bài làm sai thì có thể chống chế, anh minh bị hủy hoại vẫn có thể cứu vãn, nhưng chỉ có sinh mệnh là không thể lặp lại, Thất điện hạ phải biết quý trọng."
Dứt lời, nàng ném một hòn đá nhỏ xuống hồ, "tỏm" một tiếng, nó chìm hẳn xuống không nổi lên nữa.
Sau núi giả bên kia, Lão phu nhân và Tiểu Đức Tử bị dọa đến suýt hôn mê, Thất hoàng tử là con út của Hoàng hậu, rất được yêu chiều, đừng thấy Ngọc Phi nhận hết hoàng ân mà tưởng bở, nàng ở trước mặt hoàng hậu căn bản chẳng là cái gì hết. Cũng vì vậy mà khi Thất hoàng tử nói muốn tru di cửu tộc Thủy Linh Lung, Lão phu nhân bị dọa đến mức gần như rớt nửa cái mạng, cũng may là bây giờ Thất hoàng tử đã thu lại mệnh lệnh mình ban ra rồi.
Lão phu nhân nhìn về phía Tiểu Đức Tử: "Đức công công, ngươi xem..."
Tiểu Đức Tử hơi nghiêng người, nói: "Lão phu nhân yên tâm, nô tài không nhìn thấy gì cả."
Sau khi ba người rời đi một lúc lâu, Thất hoàng tử mới hoàn hồn: "Ai! Ngươi còn chưa nói với ta ngươi là tân phi của cung nào mà? Ta sẽ bảo mẫu hậu thăng chức cho ngươi!"
"Tiểu Thất, đệ nói chuyện với ai thế?" Vân Lễ vừa đi ra từ Ngự Thư phòng của hoàng đế, nghe cung nhân bẩm báo Thất hoàng tử ầm ĩ bên hồ liền vội vàng đi đến, không ngờ lại thấy hắn chống nạnh hô lớn, cũng không biết là đang nói chuyện với ai.
Thất hoàng tử quay đầu: "Đại ca, có phải gần đây phụ hoàng nạp rất nhiều phi tử mới không?"
Vân Lễ ngẩn ra, tuyển tú vừa kết thúc, phụ hoàng đúng là đã chọn rất nhiều nữ tử vào hậu cung, nhưng tại sao Tiểu Thất lại đột nhiên hỏi như vậy?
Hắn không vội trả lời mà nhìn mấy chữ trên đất: "Đây là cái gì?"
Thất hoàng tử kể lại từ đầu tới cuối chuyện lúc trước, lời lẽ khó nén sự sùng kính và yêu thích với Thủy Linh Lung, đôi mắt hiền hoà của Vân Lễ hiện lên sự nghi ngờ, loại đề này hắn từng được nghe Tuần Phong nhắc đến, Tuần Phong nói là hắn học được lúc đi du lịch Tây Dương, nhưng vì sao nữ tử trong cung cũng biết? Hắn không tin chuyện này chỉ là trùng hợp, cũng không tin một cung phi có thể có được trí tuệ tinh diệu như thế, là Tuần Phong dạy ư?
Ngọc phi đứng dậy, đích thân nâng Lão phu nhân lên, giọng nói như chuông bạc, rất dễ nghe: "Mẫu thân, mau, đừng đa lễ."
Lão phu nhân đứng thẳng người, Ngọc phi lại vươn tay nâng Thủy Linh Lung dậy, cười dịu dàng: "Đây là cháu gái của ta sao, ngẩng đầu lên nào."
Ngọc phi tỉ mỉ đánh giá một lượt, phát hiện nàng không xinh đẹp lắm nhưng đôi mắt lại có sự trầm tĩnh sâu sa, Ngọc phi cười nói: "Mi thanh mục tú rất đẹp, Lão phu nhân có thể khỏi hẳn ít nhiều cũng là nhờ con, Hân Nhi, mang hộp gấm đến đây."
Hân nữ quan dùng hai tay dâng hộp gấm lên, Thủy Linh Lung mỉm cười nhận lấy, mở ra, bên trong toàn là trang sức và châu báu đang được thịnh hành, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với đồ Tần Phương Nghi đưa cho nàng. Thủy Linh Lung cảm kích cười: "Đa tạ nương nương."
Ba người ngồi xuống hàn huyên một hồi, cuối cùng Ngọc phi cũng không nhịn được nói vào vấn đề chính: "Linh Lung này, ngươi nhìn xem tại sao ta vào cung năm năm rồi mà vẫn chưa mang thai?"
Thủy Linh Lung ngẩng đầu cười lạnh, nhìn về phía Ngọc phi liền đổi sang bộ dạng run rẩy bất an: "Nương nương, ta thật sự không phải đại phu, chỉ là ngẫu nhiên trị được bệnh ho lao thôi, mà không phải ai cũng dùng thuốc đó được, Lão phu nhân có thể khỏi hẳn cũng là vì Lão phu nhân phúc lớn mệnh lớn, không liên quan gì đến ta hết."
Ngọc phi muốn tìm ra sơ hở trên mặt nàng nhưng trong mắt Thủy Linh Lung ngoài khẩn trương thì không có nửa phần hoảng loạn hay né tránh, nàng ta không khỏi sờ lên bụng mình, bi thương thở dài: "Ai! Chẳng lẽ cuộc đời này ta không thể làm mẹ sao?"
Một lúc lâu sau, Lão phu nhân và Thủy Linh Lung bái biệt Ngọc phi, lúc gần đi, Thủy Linh Lung làm như vô tình nói một câu: "Ta từng nghe người ta nói rằng, từ ngày thứ mười đến mười lăm sau nguyệt sự rất dễ mang thai, cũng không biết thật hay giả."
Nàng lớn mật đoán, nếu thân thể Ngọc phi không sao thì vấn đề chính là ngày sinh hoạt vợ chồng không ở trong thời gian thụ thai.
Hai người vừa đi, Tiểu Đứa Tử lập tức nói chuyện Thủy Linh Lung cứu Thất hoàng tử ra.
Ngọc phi nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Nàng không nói rõ thân phận với Thất điện hạ sao?"
Tiểu Đức Tử lắc đầu: "Thất điện hạ hỏi, nhưng đại tiểu thư không nói."
Đôi mày nhíu chặt của Ngọc phi dần giãn ra, ánh mắt lóe lên, ý vị thâm trường nói: "Đừng để lộ việc này ra, nàng là gia quyến của bản cung, tránh để người khác bảo rằng là nàng được bản cung gợi ý mới đi nịnh bợ Thất điện hạ và Hoàng hậu. Bản cung mặc dù được Hoàng thượng thương yêu, danh tiếng cũng tốt nhưng vẫn không được Hoàng hậu thích. Cũng vì nguyên nhân đó mà bản cung mới không trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, nhưng một khi thế cân bằng này bị phá vỡ, những ngày yên ổn của bản cung cũng sẽ biến mất. Người kia ở Trầm Hương điện vẫn nhìn chằm chằm vào bản cung, chờ bản cung phạm sai lầm đấy!"
Thủy Linh Lung và Lão phu nhân đi đến cửa cung thì trùng hợp đụng phải Hương phi đang ngồi kiệu mềm đi từ Ngự Hoa viên về Trầm Hương điện.
Hết chương 30
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT