Từ khi Chu Tư Y bị Trương Tử Hề dẫn vào văn phòng, nàng liền có ảo giác mình giống như bị giam lỏng, văn phòng là một tòa kim ốc, nàng là tàng kiều, ốc chủ còn thời thời khắc khắc trông chừng nàng, không cho nàng rời đi. Nơi này có nội thiết buồng vệ sinh, giữa trưa có quản gia Miracle đưa cơm.

Cơm nước xong, Chu Tư Y nói muốn đi ra ngoài một chút, đi xem bằng hữu hiện tại thế nào, Trương Tử Hề gắt gao ôm lấy Chu Tư Y, bá đạo nói:"Không chuẩn!" Sau đó gặp Chu Tư Y miệng lại đô lên, do dự một chút nói:"Vẫn là tôi dắt em đi,ở đây em không quen đường."

Chu Tư Y hiểu, dù sao Trương Tử Hề chỉ không chuẩn mình rời đi chị ấy, nếu để Trương Tử Hề mang theo nàng ở công ty vòng vo, nàng tình nguyện không đi, lo lắngTrương Tử Hề sẽ bị ảnh hưởng. Bất quá hoàn hảo, Chu Tư Y chính là hỉ tĩnh không hỉ động, đứng bên cạnh Trương Tử Hề cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, Trương Tử Hề lúc nào cũng chú ý nàng, nhân nhượng nàng.

So sánh với Chu Tư Y, sự vụ là gió thoảng mây bay, Trương Tử Hề chuyện gì cũng không làm, liền cùng Chu Tư Y im lặng đứng đó, không cho ai đến quấy rầy hai người, nhưng Chu Tư Y cũng không vui, nàng vốn là muốn tận dụng cơ hội thực tập lần này, học thêm nhiều kinh nghiệm, lập tức dùng ánh mắt tò mò nhìn Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề cũng nguyện ý dạy Chu Tư Y, nếu có thể, cô thậm chí muốn đem toàn bộ kinh nghiệm cùng tri thức trong đầu đều trực tiếp chuyển qua cho nàng. Vì thế, Trương Tử Hề một bên xử lý sự vụ, một bên cẩn thận vì Chu Tư Y giảng giải, địa phương nào phải chú ý, cách xử lý tương ứng phải ra sao, Chu Tư Y cũng nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn xuất ra một quyển vở, ghi ghi chép chép lời giảng của Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề nhìn sườn mặt Chu Tư Y, trong lòng nghĩ, bằng không mình đem sở hữu gì đó đều dạy cho Chu Tư Y đi, chờ về sau kế hoạch thành công, liền đem hết thảy giao cho nàng, mình ở nhà làm phú thái thái tốt lắm, tuy rằng cũng đau lòng Chu Tư Y sẽ mệt nhọc, nhưng khi nghĩ đến việc mình lớn hơn Chu Tư Y bảy tuổi,cô ích kỷ quyết định, về sau nhất định làm như vậy, Chu Tư Y mệt nhọc, lão gần bằng mình không phải rất tốt hay sao?

Chu Tư Y cùng Trương Tử Hề cứ như vậy ở trong văn phòng ngây người cả ngày, một người khiêm tốn học, một người nghiêm túc dạy, thời gian bất tri bất giác rất nhanh liền trôi qua.

Tan tầm, Chu Tư Y và Trương Tử Hề đều tự thu thập, trước khi xuất môn, Chu Tư Y lại nói trường học quy định thực tập sinh đều phải ở cửa công ty chờxe buýt, sau đó ngồi xe quay về trường.

Trương Tử Hề lập tức nhíu mày lại, đối trường học của Chu Tư Y bất mãn, nói:"Vì cái gì nha, em cũng có ở lại trường đâu. Đừng để ý nó, chúng ta trực tiếp về nhà đi."

Chu Tư Y luôn lo lắng bởi vì mình, cấp Trương Tử Hề mang đến ảnh hưởng xấu, nàng thật kiên quyết cự tuyệt nói:"Không được, trường học cũng là vì sự an toàn của học sinh mà lo lắng, hơn nữa trở lại trường, em còn phải điểm danh thì mới về nhà được."

Trương Tử Hề biết Chu Tư Y cố chấp, cau mày nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý Chu Tư Y quyết định, bất đắc dĩ nói:"Được rồi, tôi chờ em ở cổng trường."

Chân mày Chu Tư Y cau lại, nhìn Trương Tử Hề do dự một chút, nói:"Hề, nếu không thì em ngồi giao thông công cộng về, hoặc là kêu Miracle... Tới đón em đi."

"Không được." Lần này đến phiên Trương Tử Hề kiên quyết cự tuyệt Chu Tư Y, việc đưa đón Chu Tư Y rất trọng yếu, cô tuyệt đối không thể thoái nhượng, đương nhiên cô cũng biết Chu Tư Y đang lo lắng cái gì, phóng nhu thanh âm bổ sung nói:"Em yên tâm, cửa vào công ty kế bên bãi đỗ xe, bạn học của em sẽ không phát hiện ra xe của tôi."

Chu Tư Y nhíu mày, do dự một chút mới nói:"Hề, bằng không về sau vẫn là em tự mình lái xe đi."

"Không được." Trương Tử Hề vẫn kiên quyết cự tuyệt, đó là vấn đề nguyên tắc, quyết không thể thoái nhượng.

Chu Tư Y chu miệng lên, hơi bất mãn nhìn Trương Tử Hề hỏi:"Vì sao? Em có bằng lái mà, cẩn thận một chút là được."

Trương Tử Hề yêu nhất chính là bộ dáng Chu Tư Y chu miệng, cô xoa mặt Chu Tư Y, cười nói:"Chỉ có tôi tự mình đưa đón em, tôi mới yên tâm, hơn nữa...... Dạo này xăng tăng giá, chúng ta hẳn là nên tiết kiệm."

Mặt Chu Tư Y bị Trương Tử Hề nắm, nàng khinh bỉ nhìn Trương Tử Hề, nàng mới không tin Trương Tử Hề, nói cái gì vì tiết kiệm, mỗi lần mua quần áo cho mình, tùy tiện mua một bộ thì giá của nó cũng không biết có thể mua bao nhiêu thùng xăng. Vuốt ve tay Trương Tử Hề, dỗi hỏi:"Chị luôn không cho em lái xe, chẳng lẽ chị tưởng đưa đón em cả đời?"

Trương Tử Hề nở nụ cười, đáp:"Haha...... Đúng nha, đó là niềm vui của tôi."

"Keo kiệt! Không để ý tới chị, em đi." Chu Tư Y đối Trương Tử Hề không có biện pháp, dỗi nói một câu liền xoay người mở cửa đi ra ngoài, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên. Trương Tử Hề xem Chu Tư Ygiận dỗi, khanh khách nở nụ cười.

Nhưng là mới vừa đi chưa được hai bước, Chu Tư Y dừng cước bộ, mặt cũng dần dần nóng lên, đều do Trương Tử Hề, mới có thể làm cho mình quên hết tất cả, quên luôn bên ngoài còn có Trương Tử Mộng, cũng không biết chị ta có nghe thấy Trương Tử Hề và nàng đối thoại hay không, đã nghe được bao nhiêu rồi. Trên mặt hơi hơi đỏ ửng, cường tự trấn định xuống, đối Trương Tử Mộng cười cười, có điểm xấu hổ kêu lên:"Mộng...... Mộng tỷ."

Kỳ thật Trương Tử Mộng cũng có chút không kịp phản ứng, nhưng không phải bởi vì Chu Tư Y, mà là vì Trương Tử Hề đang cười khẽ, nàng yên lặng chú ý Trương Tử Hề mười bảy năm, nhưng còn chưa có gặp qua Trương Tử Hềthoải mái cười to như thế. Điều này đối nàng mà nói, không phải sự thật, giống như một pho tượng không có sinh mệnh, có một ngày lại đột nhiên nở nụ cười.

Chu Tư Y gọi "Mộng tỷ" mới khiến Trương Tử Mộng hoàn hồn, tầm mắt theo bản năng liền nhìn về phía Chu Tư Y, trong lòng nghĩ: Hết thảy là vì cô gái này sao? Nàng rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, đối với Chu Tư Y mỉm cười gật đầu nói:"Tan tầm sao?"

"Vâng, đúng vậy." Chu Tư Y cũng mỉm cười đối Trương Tử Mộng gật đầu trả lời, nhưng đối lập với Trương Tử Mộng, nụ cười của nàng không thoải mái lắm, tuy rằng nàng đã cố gắng học, nhưng là đối với giao tế, nàng vẫn là xa xa cản không nổi Trương Tử Mộng. Chu Tư Y gặp Trương Tử Mộng lại gật gật đầu, ý thức được mình cùng Trương Tử Mộng không có đề tài gì để nói, hai người vốn là không quen thuộc, tạm dừng một chút, đối Trương Tử Mộng cáo biệt nói:"Vậy...... Mộng tỷ, em đi đây."

Trương Tử Mộng mặc kệ có thiệt tình hay không, đều có thể cười ra hiệu quả giống nhau, làm cho người ta có cảm giác thân thiết, nói:"Tốt, ngày mai gặp."

Có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Chu Tư Y biến mất ở cửa, Trương Tử Mộng quay đầu, thấy Trương Tử Hề đi ra, nàng không nghĩ tới là, Trương Tử Hề mở miệng, hỏi chính là người vừa mới đi kia: "Em ấy đâu? Đi rồi?"

"Vâng." Trương Tử Mộng nhìn Trương Tử Hề gật đầu trả lời, sau đó do dự một chút, giả vờ lơ đãng hỏi:"Chị, không phải hai người cùng nhau trở về sao?"

Trương Tử Hề nghe Trương Tử Mộng hỏi lời này, rồi nhìn cô ý vị thâm trường nở nụ cười, thông minh như Trương Tử Hề làm sao sẽ không hiểu đây là một câu hỏi dò ý, trước kia Trương Tử Mộng chưa từng chủ động hỏi mình, mình cùng Chu Tư Y, rốt cuộc làm cho nàng không bình tĩnh sao? Như vậy...... Nếu đã đổ bạc, sao lại sợ đổ lớn một chút, sáng tỏ một chút.

Trương Tử Mộng hỏi ra những lời này, trong lòng có điểm không yên, nàng hiểu biết Trương Tử Hề, cô luôn luôn phản cảm người khác hỏi chuyện của cô, huống chi là hỏi dò ý, nàng cũng biết Trương Tử Hề nhất định có thể nghe hiểu, nhưng nàng vẫn là nhịn không được hỏi ra, giống như không suy nghĩ kỹ, không có do dự liền hỏi, hỏi xong thì không yên, nhìn thấy Trương Tử Hề không có trả lời, trong lòng lại khẩn trương lên.

Lại không nghĩ rằng, Trương Tử Hề đột nhiên thẳng thắn hồi đáp:"Đúng vậy, em ấy dỗi tôi, liền đi xe buýt về trường học, tôi còn phải đi tiếp em ấy."

"À." Trương Tử Mộng nghe xong, lại không biết nói thế nào, chỉ đơn giản "à" một tiếng, lại không biết tiếp theo nên nói cái gì.

Trương Tử Hề đi qua, gõ mặt bàn nói:"Tôi phải đi rồi, em cũng đừng ở muộn,tranh thủ về sớm."

"Vâng, tốt." Lúc Trương Tử Mộng đối mặt với Trương Tử Hề, luôn thật nhu thuận thật nghe lời.

"Ngày mai gặp." Trương Tử Hề phất tay, nói một câu liền đi đến cửa.

"Vâng, ngày mai gặp, chị." Trương Tử Mộng nhìn Trương Tử Hề, biểu tình có chút hoảng hốt, từ lời nói của Trương Tử Hề, nàng xác định, Trương Tử Hề và Chu Tư Y sống chung.

Trương Tử Hề đi rồi, nàng cũng không có tâm tình làm việc, nàng bức thiết muốn biết rõ sự tình.

Trương Tử Hề đi vào thang máy, suy tư một hồi, lấy ra điện thoại di động, nhắn một tin, gửi đi, sau đó tắt màn hình, biểu tình cũng không thoải mái.

Tô Lâm rất sớm đã không ở Tô gia, không phải không có nhà để về, tương phản địa phương cô có thể đi không chỉ có một chỗ, cô tổng cộng có ba căn biệt thự, căn mà cô chân chính xem là nhà, cũng là nơi cô ở ít nhất, nơi đó là địa phương duy nhất cô không có đem nam nhân về, bởi vì nơi đó là xa hoa nhất, sạch sẽ nhất, nơi đó là địa phương cô chiêu đãi bằng hữu Trương Tử Hề.

Tô Lâm hạ ban, liền trực tiếp về nơi này, cô trước tiên đi tắm, sau đó mặc áo ngủ mỏng manh, bên trong cũng là thả rông, cô đã ba mươi ba tuổi, lại nhìn không ra một chút lão, tựa như Mân Côi hoang dã, vẫn xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Cô là người luôn theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, nhưng cơ hội thể hội lãng mạn cũng không nhiều, thế giới của cô chưa từng có tình yêu chân chính, cho nên lãng mạn chỉ có thể tìm kiếm nơi bằng hữu. Ở quầy rượu tỉ mỉ chọn lựa hai cốc thủy tinh có chân dài, sau đó xuất ra một bình rượu đến từ Pháp quốc, sau đó bãi phóng lên bàn, đốt nến, tắt đèn, ngồi ở sô pha, chờ Trương Tử Mộng đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play