Trương Tử Hề tuy rằng thật lo lắng, nhưng cô cũng không dám lái xe quá nhanh, bởi vì bên người cô, còn có Chu Tư Y đang sinh bệnh.

Trương Tử Hề chuyên chú nhìn tiền phương, một tay nắm vô lăng, một tay khác gắt gao bắt lấy tay Chu Tư Y. Xe Ferrari FXX thể thao có thiết kế xa hoa, ghế phó có thể đổ xuống, trực tiếp kéo dài đến ghế sau, giống như sô pha, hơn nữa cảnh chẩm nguyên bản dùng để bảo hộ xương cổ vừa vặn còn có thể làm gối đầu.

Kỳ thật không gian bên trong xe của Trương Tử Hề cũng không nhỏ, nhưng cô lại cự tuyệt thỉnh cầu của đám người Thái Trác Nghiên muốn cùng nhau đưa Chu Tư Y về nhà, bởi vì nhất tưởng đến khi cô lái xe, Chu Tư Y sẽ bị người khác ôm vào trong ngực, cô liền phi thường khó chịu phi thường không tình nguyện. Cô thừa nhận mình thật ích kỷ, ích kỷ đến mức, không muốn người khác đụng tới Y nhi của cô.

Trương Tử Hề nắm tay Chu Tư Y, lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi, trong lòng hỏi Chu Tư Y: Y nhi, em sẽ trách tôi ích kỷ sao? Cho dù là ở thời khắc em sinh bệnh, tôi vẫn không muốn người khác bính em.

Miracle lúc này đang lo lắng chờ ở cửa, nàng vừa mới nhận được điện thoại của Trương Tử Hề, còn không kịp nói chuyện, chợt nghe Trương Tử Hề vội vàng nói một đống thứ, hoàn hảo nàng là một quản gia xứng chức, từng học qua tốc ký, chờ Trương Tử Hề treo điện thoại, nàng lập tức liền lấy bút ký bản tùy thân mang theo ra viết viết vài cái, sau đó ghi nhớ nội dung.

Miracle đi mua dược phẩm cùng châm cụ Trương Tử Hề đã dặn, sau đó cấp tốc chạy tới biệt thự của Trương Tử Hề, nàng đã đợi năm phút đồng hồ, mà Trương Tử Hề còn chưa có trở về, nghĩ đến hẳn là bởi vì Chu Tư Y bị bệnh nên không dám tăng tốc độ.

Tiếp qua năm phút,Miracle rốt cuộc thấy Trương Tử Hề lái xe vào biệt thự, nhưng không có lái vào garage, mà là trực tiếp chạy đến cổng chính mới dừng lại. Xe vừa dừng lại, cửa xe đã bị mở ra, Trương Tử Hề đi ra, sau đó không kịp để ý tới Miracle, liền nhiễu đến bên kia, mở ra cửa xe.

Trương Tử Hề cúi xuống thân mình, nhìn Chu Tư Y cau mày, đặc biệt là đôi môi khô khốc của nàng, trong lòng rối rắm lên.

"Y nhi, chúng ta về nhà rồi." Mềm nhẹ nói bên tai Chu Tư Y một câu, sau đó giúp nàng mở dây an toàn, cúi xuống thân mình đã nghĩ đem Chu Tư Y ôm đi ra, nhưng là nhất tưởng đến vừa mới ở ký túc xá thử vài lần cũng chưa thể ôm lấy nàng, lại ngừng động tác.

Cau mày nhìn Chu Tư Y, trong lòng có điểm mạc danh kỳ diệu tức giận, oán thầm: Đều tại em, tùy tiện lại loạn sinh bệnh, tôi lại không thể không để cho người khác đụng tới em.

"Miracle, giúp tôi phù Y nhi đi vào." Trương Tử Hề nói với Miracle đã sớm đứng phía sau mình một câu, sau đó liền nghiêng đi thân mình, chừa chút vị trí, sau đó cùng Miracle nâng Chu Tư Y dậy, trực tiếp đi lên lầu hai.

Chờ đem Chu Tư Y phù đến trên giường, mặt Trương Tử Hề đã đỏ ửng, trán cũng thấm ra mồ hôi. Nói không khoa trương, cô từ nhỏ đến lớn, chưa từng làm công việc nặng nhọc gì, cho nên lúc này cô là thật có điểm mệt mỏi. Nhưng cô cũng bất chấp nghỉ ngơi, liền thật tự nhiên ngồi xổm xuống, giúp Chu Tư Y cởi giày, sau đó cởi luôn cả vớ.

Chân Chu Tư Y rất nhỏ, cũng rất trắng nõn, Trương Tử Hề cảm thấy bàn chân này đáng yêu vô cùng, tựa như được chế tạo từ cẩm thạch, đột nhiên nhớ tới lần trước Chu Tư Y hôn mu bàn chân của cô, Trương Tử Hề kìm lòng không đậu đem bàn chân khéo léo kia nắm trong lòng bàn tay, bóp nhẹ vài cái......

Miracle vốn là tưởng lưu lại xem có gì cần hỗ trợ hay không, lại không nghĩ rằng nhìn đến hình ảnh này, mặt thoáng chốc đỏ lên, sau đó thật biết điều lặng lẽ xoay người, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi lấy dược vật mà Chu Tư Y cần. Đi đến thang lầu , Miracle kỳ quái ngừng lại, vì sao mặt mình lại đỏ a? Mình luôn luôn bình tĩnh, cho dù hiện tại có một đôi tình lữ ở bên cạnh mình hôn môi, thậm chí làm ra chuyện khác người, nàng tin tưởng mình cũng sẽ không đỏ mặt chút nào.

Vừa đi xuống thang lầu, vừa nghĩ, cuối cùng tổng kết: Nhất định là hình tượng của Trương Tử Hề trong cảm nhận của mình rất là xuất trần, tựa như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, mình mới có thể nhìn đến hình ảnh không được tính là H kia liền đỏ mặt đi.

Miracle có tri thức của hộ lý chuyên nghiệp, nàng dựa theo danh sách Trương Tử Hề đưa cho nàng, giúp Chu Tư Y đâm kim truyền dịch. Sau đó liền yên lặng đi xuống lầu, giúp Chu Tư Y nấu cháo.

Chờ nấu xong, bưng lên chuẩn bị uy Chu Tư Y ăn cháo, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề nói giao cho cô là được, nhìn Trương Tử Hề mềm nhẹ nâng Chu Tư Y dậy, sau đó đặt một cái gối sau lưng nàng, lại nhẹ giọng đánh thức Chu Tư Y, Miracle cho tới bây giờ không nghĩ tới, nguyên lai Trương Tử Hề cũng sẽ cẩn thận chiếu cố người khác như thế, bởi vì trong cuộc sống hằng ngày, Trương Tử Hề chính là đại tiểu thư được chiều chuộng, cái gì mình cũng giúp cô ấy chuẩn bị tốt.

Nhìn Trương Tử Hề một ngụm cháo đều cẩn thận thổi lạnh, sau đó nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Chu Tư Y, mỗi lần đều nhẹ giọng hống nàng ăn, Miracle biết nơi này hẳn là không cần mình nữa, vì thế im lặng lui ra, cũng đóng lại cửa phòng.

Uy Chu Tư Y ăn một chén cháo, Chu Tư Y liền lắc đầu tỏ vẻ từ bỏ, Trương Tử Hề dùng khăn mặt cẩn thận vì nàng lau lau khóe miệng, sau đó để cho nàng một lần nữa nằm xuống, mới phát giác nguyên lai mình cũng rất đói bụng, ở M thị cô căn bản là chưa từng ăn no, vì thế cô một bên nhìn Chu Tư Y im lặng đi vào giấc ngủ, một bên ngồi húp hết chén cháo.

Trương Tử Hề húp cháo xong, mỏi mệt tích luỹ ở M thị lập tức bùng lên, cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, nhìn xem Chu Tư Y truyền dịch còn hơn phân nửa bình, cách thời gian rút châm còn tới một tiếng, cô suy nghĩ một chút, liền lấy đồng hồ báo thức định ở 45 phút sau, sau đó nhẹ nhàng nằm bên cạnh Chu Tư Y, đem đầu Chu Tư Y lãm đến ngực mình, như mọi khi, lấy chỗ mềm mại nhất trên người cấp nàng làm gối đầu, mà Chu Tư Y tựa hồ sớm đã quen đi vào giấc ngủ như thế, bị lãm qua, hơi vặn vẹo đầu một chút, điều chỉnh đến tư thế thoải mái nhất, nặng nề ngủ tiếp.

Trương Tử Hề mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, cũng dần dần ngủ say, nụ cười kia vẫn dừng lại trên khóe miệng.

Đến gần 9h tối, nhiệt độ cơ thể của Chu Tư Y rốt cuộc thối lui về 37.5 độ C, trạng thái mất nước cũng tốt hơn rất nhiều,sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục hồng nhuận. Lúc nàng mở mắt ra, liền đối diện Trương Tử Hề đang hàm chứa ý cười nhìn mình.

Trương Tử Hề nằm nghiêng, một tay chống đầu, Chu Tư Y không biết cô đã nhìn nàng hơn hai tiếng, hơn nữa một chút cũng không cảm thấy mệt cùng phiền chán, ngược lại là càng xem càng cảm thấy Y nhi của cô đáng yêu. Thấy nàng đã mở mắt, liền mỉm cười vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói:"Tỉnh?"

Thời điểm sinh bệnh, con người ta luôn đặc biệt yếu ớt và mẫn cảm, mà nữ nhân thì lại càng nhiều, Chu Tư Y nhìn đến Trương Tử Hề, liền kìm lòng không đậu nhớ tới trong mộng Trương Tử Hề lạnh lùng nhìn nàng, có điểm bất an "ừ" một tiếng, sau đó một tay vòng lên lưng Trương Tử Hề, giống như đà điểu đem toàn bộ đầu đều vùi vào ngực cô, tay thoáng dùng sức, thật sâu hô hấp mùi thơm trên cơ thể Trương Tử Hề,bất an trong lòng rốt cuộc chiếm được một chút an ủi.

"Khanh khách......" Trương Tử Hề bị Chu Tư Y vặn vẹo đầu biến thành có điểm ngứa ngáy, vì thế khanh khách nở nụ cười vài tiếng, sau đó một tay phóng tới sau lưng Chu Tư Y, dùng sức lãm nàng một chút, làm cho nàng gần sát mình hơn, vuốt đầu nàng rồi im lặng một chút, mới hỏi:"Y nhi, đói bụng đi? Tôi đi lấy cháo cho em nhé?"

Rất nhiều người đều trải qua cảm giác như vậy, muốn được đến một người yêu, càng muốn chứng minh người đó yêu mình, lại càng không khống chế được hướng người đó đòi lấy, chỉ vì trấn an nỗi lo được lo mất trong lòng. Chu Tư Y hiện tại chính là như thế, nàng lại dùng sức ôm chặt thắt lưng Trương Tử Hề, đầu vùi càng sâu, hít mùi thơm trên người Trương Tử Hề mấy hơi, mới ngẩng đầu lên, làm nũng bĩu môi, nhìn cô nói:"Vâng, chị đi lấy đi."

"Ừ, được." Trương Tử Hề nhìn Chu Tư Y bộ dáng này, trong lòng không khỏi sủng nịch lên, sờ sờ gương mặt trơn mềm của nàng, sảng khoái đáp ứng.

Chờ Trương Tử Hề bưng cháo tới, Chu Tư Y rõ ràng hiện tại còn có khí lực tự ăn, lại tùy hứng muốn Trương Tử Hề một ngụm một ngụm uy mình, hưởng thụ Trương Tử Hề sủng nịch đút hết chén cháo, nhìn Trương Tử Hề đang ôn nhu lau miệng cho mình, ánh mắt lạnh lùng của Trương Tử Hề trong mộng thật sự dọa sợ nàng, nhịn không được hỏi:"Hề, chị nói chị yêu em, chị sẽ yêu em bao lâu?"

Trương Tử Hề có điểm kinh ngạc Chu Tư Y thế nhưng sẽ hỏi vấn đề này, buông khăn mặt, lẳng lặng nhìn Chu Tư Y, nghiêm túc kiên định nói:"Cả đời! Y nhi, trên thế giới này, trừ em ra tôi chán ghét tiếp xúc với bất kỳ ai, tôi chỉ yêu em, cũng chỉ có thể yêu em."

Chu Tư Y đối với ánh mắt kiên định của Trương Tử Hề trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu, trong lòng nghĩ đến, nếu về sau Trương gia muốn chị ấy kết hôn, chị ấy có thể thoả hiệp hay không? Nghĩ đến đây trong lòng Chu Tư Y khó chịu lên, cảm giác giống như mình thật sự sẽ mất đi người này, cuối cùng vẫn là nhịn không được ngẩng đầu hỏi:"Nếu người nhà chị muốn chị kết hôn đâu?"

Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Chu Tư Y một hồi, đối diện với ánh mắt bất an của nàng, chẳng lẽ em ấy yêu mình, nhưng lại chần chờ không nói lời yêu, chính là bởi vì rối rắm nguyên nhân này sao? Vươn tay, dùng sức nắm chặt tay nàng, nói:"Y nhi, tôi sẽ không kết hôn......"

Còn cái gia quy biến thái kia, Trương Tử Hề khống chế không được lộ ra nụ cười lạnh châm chọc mang theo oán hận: "Y nhi, hiện tại tôi đang cố gắng...... A, tin tưởng không lâu nữa, bọn họ liền không thể bức được tôi."

Chu Tư Y vốn kỳ quái Trương Tử Hề vì cái gì khi đó đột nhiên muốn đi công tác, hiện tại nàng tựa hồ khẳng định cùng Trương Tử Hề nói cố gắng có liên quan, nhưng lúc này cũng không phải là lúc đi truy vấn, nàng chần chờ một hồi, nói với Trương Tử Hề:"Vậy...... Em cũng yêu chị."

Rốt cuộc nghe được câu nói mà mình hằng chờ mong, Trương Tử Hề cũng không biết hình dung cảm giác của cô như thế nào, dù sao hạnh phúc giống như sắp tràn ra rồi, kìm lòng không đậu ngồi vào bên giường, phủng trụ mặt Chu Tư Y, chóp mũi bính chóp mũi, vươn đầu lưỡi liếm môi nàng.

Làm sao có thể, mình còn đang sinh bệnh a, nếu lây bệnh cho chị ấy thì làm sao bây giờ? Chu Tư Y vặn vẹo đầu, tránh đi Trương Tử Hề, miệng nói:"Hề, không được, em còn đang bệnh mà."

Trương Tử Hề bởi vì Chu Tư Y vặn vẹo, không liếm đến môi nàng, ngược lại liếm đến khóe miệng cùng chóp mũi, bất quá không sao cả, đều mỹ vị như nhau, Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói, sau đó hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của nàng, không chịu buông tha nàng tiếp tục liếm, khàn khàn nỉ non nói:"Y nhi, đừng sợ, tôi có chừng mực, biết em hiện tại thể nhược thừa nhận không nổi...... Kỳ thật...... Tôi chỉ là thấy môi em khô...... Giúp em nhuận nhuận mà thôi......"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play