Ngã tư đường,một khu phố cổ tên Lão Nhai, thuần một sắc đen, tối thiểu có hai đến ba mươi năm lịch sử, nằm bên cạnh H thị phồn hoa nhất quốc gia. Bởi vì trị an không tốt, cho nên nhiều năm trước, mọi người đã lục tục bàn cách nơi này. Ban ngày ở đây cơ hồ không có ai, không khí trầm lặng vây quanh một tòa quỷ thành. Nhưng là, vừa đến buổi tối, cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.

Ban đêm, đèn đường lâu năm không có sửa chữa, phát ra ánh sáng hết sức mờ nhạt, cũng không đủ để chiếu sáng mặt đường. Nhưng điều khác thường là, các loại kiểu dáng xe hơi không ngừng lướt qua, hai bên ngã tư còn thỉnh thoảng xuất hiện một đám trẻ trâu, tóc nhuộm đủ màu, làm cho bầu không khí trầm lặng của ban ngày biến đổi.

Đây là con phố mà mỗi người dân H thị đều biết, Lão Nhai nổi danh như thế, nguyên nhân là do có một công thần, chính là toà nhà mới xây duy nhất nằm ở trung ương dãy phố, "Bóng Đêm".

Bóng Đêm, kỳ thật chính là một chỗ ăn chơi, bên trong tụ tập đủ kiểu người có giai cấp lẫn địa vị, chỉ cần có tiền là có thể trả phí ra vào.

Sắc trời vừa ngầm hạ không lâu, bên ngoài Bóng Đêm đã sớm là tiếng người ồn ào, một đám thanh niên cả trai lẫn gái ở cửa xếp hàng rồi tiến vào, đôi khi còn không bình tĩnh la hét ầm ĩ thúc giục bảo an đứng hai bên đại môn thu phí nhanh lên, để cho bọn họ đi vào. Nhưng mà, hai hàng bảo an lại sắc mặt lạnh lùng, đầu bóng lưỡng cộng thêm tây trang màu đen, giống như quân đội trạm thẳng tắp, đối với sự la hét ầm ĩ kia bất vi sở động.

Bảo an rất có uy thế, rất nhiều người cũng chỉ là la hét ầm ĩ,chứ không dám thật sự hành động thiếu suy nghĩ. Có thể tưởng tượng, nếu lúc này đứng hai bên là những tên phong cách cổ quái, tóc nhuộm đủ màu, trên người mang theo các loại vòng vàng, có lẽ còn không có khủng bố như vậy, nhưng đội bảo an lại là tạo hình thống nhất, khiến người ta không nhịn được mà phát tủng.

"Sất......!" Đột nhiên một chiếc xe dài ngoằng trực tiếp đâm vào hàng người, thanh âm cực kỳ vang dội kiêu ngạo, ai nấy đều bối rối, chen lấn xô đẩy nhau. Một đám người vây quanh chiếc xe kia, phẫn nộ chỉ trích, vài thanh niên xúc động còn vén lên tay áo, bộ dáng chuẩn bị chờ người trong xe bước ra, thì sẽ cho hắn đẹp mặt.

Cửa xe mở ra, đầu tiên đi ra là hai tráng hán thân hình cao lớn, vòm ngực đồ sộ hiện ra cơ thể cứng rắn như hòn đá, bên hông minh mục trương đảm giắt hai cây súng lục, hai người hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, đứng ở hai bên cửa xe. Mà đám người nguyên lai chuẩn bị giáo huấn người trong xe nhìn đến hai tráng hán cùng súng lục bên hông bọn họ, không chỉ không dám xông lên, ngược lại còn lén lút lui về phía sau vài bước, tựa hồ rất sợ mình sẽ bị đối phương chú ý.

Tiếp theo, trong xe đi xuống là một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu, cao lớn soái khí, mang theo mắt kính tơ vàng, hai tay đặt ở dây lưng, hơi hơi híp mắt nhìn xung quanh, thủy chung trong ánh mắt tất cả đều là hèn mọn. Hắn dẫn đầu đi đến cửa, mà mọi người nguyên bản đang xếp hàng tự động dạt ra nhường đường, trong đó có rất nhiều nữ tử trang điểm xinh đẹp, ánh mắt không chút nào nguỵ trang, nhìn chằm chằm nam tử kia, trên mặt thế nhưng còn mang theo nét ửng hồng cực kỳ mất tự nhiên.

Nam tử không gì ngăn trở tiến nhập Bóng Đêm, thời điểm lướt qua đội bảo an, miệng hắn còn cực kỳ kiêu ngạo, lộ ra một nụ cười lạnh hèn mọn không chút nào che giấu. Phía sau trong xe lại đi ra một người, tựa hồ là trợ lý, hắn đi ra xe một bên trò chuyện qua di động, giống như gặp việc gấp gì, một bên vội vàng đuổi theo nam tử kia.

Một đám bảo an nhìn nam tử kia tiến nhập Bóng Đêm, toàn bộ đem ánh mắt nhìn về phía một nam tử đứng ở trung gian, người này có vẻ là thủ lĩnh, một người hỏi:"Đại ca......"

Tên thủ lĩnh giơ tay lên đánh gãy lời người kia, trầm mặc một hồi, có điểm ngưng trọng nói:"Các ngươi đi theo Lưu Tổ Thông, nhớ rõ, xa xa đi theo là tốt rồi. Một người đi thông tri Đại tiểu thư. Đã nói là Lưu Tổ Thông đến đây, hỏi nàng nên xử trí như thế nào."

Vào đại môn, còn muốn thông qua một cái hành lang rất dài rất tối, dọc theo đường đi chỉ có một hàng mắt mèo chiếu sáng, chỉ có đi qua hành lang mới là thật sự tiến vào Bóng Đêm. Hành lang thật dài, Lưu Tổ Thông đi tuốt đằng trước, trợ lý đuổi theo, vội vàng nói:"Thiếu gia, vừa mới thu được tin tức, hình như có người muốn đọc tài liệu trong cục cảnh sát, là sự kiện bốn năm về trước. Hơn nữa, quyền hạn của người đó rất cao, bây giờ còn không thể biết được là ai."

Lúc này bọn họ đã đi tới cuối hành lang, Lưu Tổ Thông nghe trợ lý nói xong, còn chưa kịp phản ứng hồ sơ mà trợ lý đang ám chỉ là gì, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng đồng thời hai tráng hán lại mở ra cánh cửa ở cuối hành lang.

Mở ra đạo môn, tựa hồ thấy được thế giới kia, đèn laser không ngừng lóng lánh, âm hưởng đinh tai nhức óc,tiếng người ồn ồn ào ào đập vào mặt, cho dù là tự mình nói cũng không tất nghe được rõ ràng, Lưu Tổ Thông nhíu mày một chút, hai mắt mang theo ánh sáng lạnh nhìn thoáng qua hai tên bảo tiêu, sau đó đi vào bên trong.

Đây là một thế giớihỗn loạn, đây là một thế giới hoàn toàn không có đạo đức luân lý, trên vũ đài có vài vũ nữ khêu gợi đang múa thoát y, mà nam nữ trẻ tuổi ở dưới đài cũng điên cuồng kêu gào, còn có một ít người muốn phá vỡ cả trái tim và màng tai, âm nhạc rock metal vặn vẹo, quấn quít.....

Ở tầng cao nhất, cách âm tuyệt hảo, đều ngăn cách toàn bộ tạp âm trong đại sảnh. Cùng tồn tại trong một toà nhà, nhưng tầng cao nhất cùng đại sảnh lại như hai thế giới khác nhau.

Trong một gian phòng ở tầng cao nhất, có một nữ tử mặc sườn xám màu xanh đen, tóc toàn bộ bàn khởi, hơn nữa trong đó còn cắm một cây trâm cài rất cổ vận, đó là một nữ tử rất xinh đẹp, cho dù là vẻ ngoài hay là khí chất, đều thuộc về thời Dân Quốc. Cô mê mê tỉnh tỉnh, giống như một chú mèo vô thần híp nửa mắt, nhìn mặt cũng không thể xác định cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi, thoạt trông như hai mươi lăm, lại có vẻ đã ngoài ba mươi, cả người cô cực kỳ hư ảo, số tuổi chân thật của cô dao động trong khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm, như thế nào đều không thể đoán được.

Nữ tử này ở hắc đạo cực có sắc thái truyền kỳ, tuổi còn trẻ liền cơ hồ nắm giữ toàn bộ hắc đạo ở H thị, cô có dung nhan vô cùng xinh đẹp, cùng khí chất giống như yêu nữ cũng giống như tiên nữ, y phục cô mặc cho tới bây giờ đều là sườn xám màu xanh đen, trong tay cho tới bây giờ đều niệp một chuỗi ngọc chất Phật châu, son môi vĩnh viễn đều là son hồng giống như huyết sắc – cô chính là Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh lúc này cả người nằm dài trên ghế, ánh mắt vô thần bán híp, mà trên đầu cô còn ngồi một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi. Cô gái kia cũng là dung mạo thượng đẳng, sau khi trưởng thành nhất định sẽ là một nữ nhân mỹ lệ không hề phương vật. Cô gái kia bắt lấy cánh tay đeo Phật châu của Tàng Huyền Thanh, đặt lên bàn công tác, mà Tàng Huyền Thanh dường như biết cô gái đang chuẩn bị ngoạn trò chơi gì, tự động xoè ra năm ngón tay. Tiếp theo, cô gái kia trong tay không biết khi nào thì xuất hiện một cây chủy thủ, tốc độ cực nhanh ở năm ngón tay Tàng Huyền Thanh nổi lên đao hoa.

"Đô...... Đô...... Đô......" Thanh âm đao tiêm trạc vào mặt bàn dồn dập vang lên, mà chủy thủ sắc bén đã được cô gái khống chế, đâm xuống những khe hở không lớn lắm giữa năm ngón tay Tàng Huyền Thanh. Cô gái cực kỳ chuyên chú, mà Tàng Huyền Thanh lại một chút cũng không khẩn trương, thậm chí cô còn mệt rã rời ngáp một cái.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Tàng Huyền Thanh sắp ngủ,"đô!" một tiếng, chủy thủ vững vàng cắm vào mặt bàn, cô gái cầm lấy tay Tàng Huyền Thanh, tay kia thì bắt được ngón giữa của Tàng Huyền Thanh, nơi đó bị chủy thủ sắc bén cắt vỡ một tầng da, một tia máu chậm rãi thấm ra. Cô gái khống chế được vô cùng tốt, miệng vết thương như vậy có thể thả ra huyết, cũng tuyệt đối sẽ không lưu sẹo, nàng chỉ là cắt vỡ một tầng da phi thường mỏng.

Cô gái nhìn ngón tay Tàng Huyền Thanh thấm ra máu đỏ tươi, ánh mắt nguyên bản trầm tĩnh bắt đầu trở nên nóng lên, trong mắt thật kỳ lạ xuất hiện một sợi tơ máu, đây là phản ứng phấn khởi đến mức tận cùng. Nàng khéo léo vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm đôi môi cũng không khô ráo, đem ngón tay dài nhỏ trắng nõn của Tàng Huyền Thanh đặt ở bên miệng, trước liếm miệng vết thương một chút, sau đó đầu lưỡi quấn lấy toàn bộ bỏ vào trong miệng, loạn tình mút lên, tựa như đang hưởng thụ mỹ thực.

"Ưm...... Mộ Dung......" Tàng Huyền Thanh cũng nhắm mắt lại, không thể tự chế khinh ngâm một tiếng, cô thích Mộ Dung Phỉ đối với cô như vậy, loại xúc giác này làm cô thoải mái khó có thể hình dung, ngón tay bị thấp nhuyễn trắng mịn bao vây, hơn nữa còn bị gắt gao hấp trụ, rất tiêu hồn.

Mộ Dung Phỉ mở mắt, lấy ngón tay ướt sũng của Tàng Huyền Thanh ra, tơ máu trong ánh mắt bởi vì phấn khởi mà sinh ra cũng không có thối lui, nàng quay đầu đối diện Tàng Huyền Thanh, nâng cằm cô lên, thanh âm bởi vì phấn khởi mà trầm thấp khàn khàn: "Thanh, vươn đầu lưỡi ra!"

Tàng Huyền Thanh mở hai mắt có điểm mê ly, khóe miệng cùng trong mắt đều mang theo tràn đầy ý cười, rất phối hợp nhu thuận vươn đầu lưỡi, Mộ Dung Phỉ cúi đầu hàm trụ, sau đó ôm lấy đầu cô, hôn sâu lên......

Chờ hai người thở hồng hộc tách ra, ngón tay Mộ Dung Phỉ tinh tế chà lau khóe miệng đỏ tươi như tô son của Tàng Huyền Thanh, trầm thấp nói:"Thanh, em thích nhất là nhan sắc và hương vị huyết dịch của chị, nó quá ngọt, giống như cây thuốc phiện...... Cực kỳ xinh đẹp."

"Linh linh linh......" Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, hai người đồng thời nhíu mày, trong ánh mắt đồng thời xuất hiện một tia sáng lạnh, không biết là ai có hứng thú quấy rầy thời gian tốt đẹp của các nàng? Nhưng đây là điện thoại nội tuyến, chỉ ở thời khắc khẩn cấp mới có thể vang lên, cho nên Tàng Huyền Thanh mặc kệ không vui ra sao, thậm chí tưởng quăng ngã cú điện thoại này, nhưng vẫn là tiếp lên.

"Ừ, ta đã biết...... Các ngươi đừng động, nói cho ta biết vị trí là được, ta sẽ tự mình đi qua."

Treo điện thoại, Tàng Huyền Thanh híp mắt, khóe miệng gợi lên cười lạnh. Mộ Dung Phỉ lấy điện thoại trong tay Tàng Huyền Thanh, nàng nghe cô trả lời, nhìn Tàng Huyền Thanh khóe miệng cười lạnh, nghi hoặc hỏi:"Thanh, xảy ra chuyện gì?"

Tàng Huyền Thanh hái Phật châu trên cổ tay xuống, cầm trong tay niệp động, châm chọc cười lạnh nói:"À, con sói mà Thanh Liên Hội chúng ta vẫn luôn nuôi dưỡng đến đây."

"Lưu Tổ Thông!" Mộ Dung Phỉ ánh mắt mị lên, trong đó lộ ra âm ngoan, mang theo tơ máu hồng hồng hỏi:"Thanh, có cần em......"

Còn chưa nói xong, Tàng Huyền Thanh đã vươn một ngón tay đặt lên miệng Mộ Dung Phỉ, các ngón tay khác niệp động Phật châu nhanh hơn, bình tĩnh nói:"Mộ Dung, bây giờ còn không cần...... Mấy năm nay tiền của Thanh Liên Hội chúng ta đều là nhờ Lưu gia bọn họ tẩy trắng, còn có rất nhiều tài chính bị bọn họ nắm giữ, mà chúng ta đối với buôn bán cũng không rõ ràng, cho nên vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ."

......

......

Ở tầng thứ hai là phòng khu, trong đó có thêm một gian phòng, hai bảo tiêu và trợ lý Lưu Tổ Thông mang đến đều đứng ở nơi đó, mà Lưu Tổ Thông đang ở phòng bên trong. Một cô gái trên người mặc giáo phục trung học mang theo sợ hãi ngồi trên sô pha, Lưu Tổ Thông ngồi ở đối diện, nhìn cô gái kia biểu tình khủng hoảng, sắc mặt nhu hoà lên, hệt như đối diện hắn là người yêu một đời: "Cô là lần đầu tiên tới nơi này sao?"

"Vâng...... Đúng vậy...... Tôi chỉ là tới nơi này...... Ca ca, anh có thể...... Thả tôi ra không?" Cô gái kia kinh hách đến khủng hoảng, nói xong thì hốc mắt đã muốn đỏ lên, nàng chính là bởi vì mẫu thân bị bệnh, cho nên mới bất đắc dĩ tới nơi này tìm anh trai, lại không nghĩ rằng đột nhiên bị hai người nọ trảo vào gian phòng này.

Cô gái kia càng sợ hãi càng đáng thương, Lưu Tổ Thông lại càng ôn nhu, mà trong nội tâm hắn cũng càng hưng phấn: "Đừng sợ, kỳ thật ta là người tốt, thật sự, ta chính là đến cứu vớt các ngươi, những con sơn dương bởi vì nhất thời mê võng mà lâm vào sa đọa......"

Lời nói của Lưu Tổ Thông và cô gái không hòa hợp, hơn nữa không hề ăn khớp, cô gái càng thêm sợ hãi, cắn chặt môi, nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt. Lưu Tổ Thông vừa thấy tình cảnh này, tựa như điểm giới hạn nào đó trong lòng bị đánh vỡ, đột nhiên xông đến, hai tay kháp cổ cô gái kia, nhìn cô ta bởi vì sợ hãi thống khổ mà vặn vẹo gương mặt, phấn khởi thở hổn hển, trong miệng thì thào tự nói những lời bất luận kẻ nào cũng nghe không hiểu.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên phát ra hai tiếng kêu rên, sau đó cửa bị đá văng, Tàng Huyền Thanh mặc sườn xám màu xanh đen, trong tay niệm động Phật châu đi đến, phía sau đi theo Mộ Dung Phỉ cùng vài bảo an đầu trọc hắc y. Cô cười lạnh nhìn Lưu Tổ Thông kháp cổ cô gái kia, tựa hồ một chút cũng không để ý sinh mệnh của cô ta, ngáp một cái, chậm rì rì nói:"Lưu Tổ Thông, ngươi nếu dám ở ta nơi này nháo tai nạn chết người, tốt nhất ngươi nên xác định mình có thể thừa nhận đại giới tương ứng."

Lưu Tổ Thông kỳ thật ở cửa bị phá khai một khắc kia, liền bừng tỉnh từ trong phấn khởi, lúc này đang chậm rãi hồi phục, hắn nghe được Tàng Huyền Thanh nói, biết đại giới trong lời nói của cô không phải đại giới trong pháp luật, mà là đại giới Tàng Huyền Thanh cô muốn hắn phải trả giá. Hắn ngồi xổm xuống, cúi đầu thở hổn hển một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu đứng lên, đỡ gọng kính, mang theo xin lỗi mỉm cười, hướng Tàng Huyền Thanh xin lỗi gật gật đầu, sau đó cái gì cũng không nói liền đi ra khỏi phòng.

Tàng Huyền Thanh nhìn bóng dáng Lưu Tổ Thông, ngáp một cái, nằm ở trên lưng Mộ Dung Phỉ, tay xuyên qua nách nàng, bắt được bàn tay đang muốn lấy ra phi đao giấu ở phần eo của Mộ Dung Phỉ, ở bên tai Mộ Dung Phỉ nhẹ giọng nói:"Mộ Dung, đừng nóng vội, tôi đáp ứng em, máu của súc sinh là màu gì, em nhất định sẽ biết đến nhanh thôi."

......

......

Lưu Tổ Thông lúc này ngồi ở trong xe, vẫn im lặng mỉm cười, giống như tâm tình của hắn phi thường tốt, nhưng bảo tiêu cùng trợ thủ bên người hắn sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh, thế lực đằng sau Lưu Tổ Thông rất khủng bố, ai cũng không dám nhiều lời một câu, hoặc là nhiều làm một động tác, lưng trạm thẳng tắp hơn nữa còn cứng ngắc.

"À, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói hồ sơ gì cơ?" Không biết qua bao lâu, Lưu Tổ Thông vẫn duy trì mỉm cười, đột nhiên nhìn về phía trợ lý mà hỏi.

Trợ lý đột nhiên bị hỏi, vội vàng khẩn trương hồi đáp:"Là bốn năm trước...... Hồ sơ tai nạn xe cộ của một cặp vợ chồng bốn năm trước."

Lưu Tổ Thông nghe xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói:"Trước kia là ai xử lý hồ sơ?"

"Một tuần cảnh bình thường, hiện tại là cục trưởng cục cảnh sát của B khu."

"Ừ, rất tốt. Tiếp tục gọi hắn xử lý, hủy diệt!" Lưu Tổ Thông thản nhiên nói, sau đó lại híp mắt nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, mềm nhẹ nói:"Tiếp tục điều tra, là ai đang muốn bắt thóp ta."

"Haha...... Hihi...... Haha......" Hồi lâu sau, Lưu Tổ Thông tựa hồ đột nhiên nghĩ đến chuyện tình gì đó rất thú vị, điên cuồng nở nụ cười, vừa cười vừa nói:"Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ...... Hai con sơn dương lạc đường!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play