"Cái gì?" Trương Tử Mộng tựa như không có nghe rõ ràng, nghi hoặc hỏi một câu. Nhưng tai nàng lại đỏ lên, kỳ thật nàng có nghe Tô Lâm nói, chẳng qua Tô Lâm nói quá nhỏ, nàng sợ mình nghe lầm, cho nên mới không xác định hỏi lại thôi.

"Không...... Không có gì. Tôi nói rất tốt." Tô Lâm cũng không dám nhạ não Trương Tử Mộng, vội vàng sửa lời. Cô đem quần lót bỏ vào túi, sau đó phát hiện áo ngủ không phải mới, vì thế lại đem ra, hỏi:"Áo ngủ cũng là mới?"

Trương Tử Mộng lại nhíu mày, nàng cũng tưởng lấy áo mới lại đây, nhưng là không có biện pháp, nàng ở nhà Trương Tử Hề chỉ có ba cái áo ngủ, đành phải chọn một cái ít mặc nhất. Nàng sợ Tô Lâm mặc không quen quần áo của người khác, gật gật đầu nói:"Ừ, áo ngủ em đã mặc qua, bất quá chỉ mới vài lần mà thôi."

Nghe Trương Tử Mộng nói, Tô Lâm vui mừng, cô vùi đầu vào áo ngửi ngửi, sau đó lại hít thêm vài cái, bộ dáng trông thật say mê. Động tác như vậy làm cho sắc mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, nàng nhớ rõ cái áo này mới giặt hôm nay, không nên có hương vị gì mới đúng, vì thế nàng xấu hổ hỏi:"Tô tỷ, chị làm gì thế?"

"Ưm, rất thơm." Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tử Mộng, lăng lăng đáp.

Nghe Tô Lâm nói như vậy, Trương Tử Mộng mới biết mình nghĩ nhiều, nguyên lai Tô Lâm hẳn là ngửi thấy mùi bột giặt, mà Trương Tử Mộng cũng hiểu được bột giặt trong nhà Trương Tử Hề hương vị tốt lắm. Nàng nói với Tô Lâm:"Ừ, bột giặt của tỷ tỷ xác thực rất dễ chịu."

"Không phải mùi bột giặt." Tô Lâm lại lắc lắc đầu, phủ định Trương Tử Mộng.

Trương Tử Mộng sửng sốt một chút, không phải mùi bột giặt thì là mùi gì? Nàng khó hiểu hỏi:"Không phải mùi bột giặt thì là mùi gì?"

Tô Lâm suy nghĩ một chút, nói:"Ưm...... Hương vị của em, rất thơm."

Mặt Trương Tử Mộng vừa hết đỏ lại bị một câu nói của Tô Lâm chọc tức, nàng xấu hổ trừng Tô Lâm, nói:"Chị! Chị...... Nói bậy! Làm sao có khả năng? Cái áo này rõ ràng hôm qua em mới giặt."

Trời đất chứng giám, Tô Lâm không có nói giỡn, cô thật sự cảm thấy trên quần áo có hương vị của Trương Tử Mộng, mùi thơm đặc hữu trên người Trương Tử Mộng làm sao cô không biết, lúc còn ở khách sạn ở M quốc, mỗi đêm cùng Trương Tử Mộng đồng giường, cô ngửi thế nào đều cảm thấy không đủ, còn đem hương vị kia khắc sâu vào trong lòng.

Tô Lâm muốn chứng minh điều đó, lại vùi đầu vào áo, hít một hơi sâu hơn, sau đó thật xác định nói:"Mộng Mộng, tôi không có lừa em, áo ngủ này thật sự có hương vị của em nha, rất thơm!"

"Tô tỷ...... Chị...... Chị......" Trương Tử Mộng xem ra, Tô Lâm căn bản chính là cố ý đùa mình, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, đối với Tô Lâm, Trương Tử Mộng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng nói không nên lời, nàng hung hăng giẫm chân một chút, cảnh cáo:"Tô tỷ, chị mà còn vậy nữa thì em đi đó."

Trương Tử Mộng vừa nói ra lời này, Tô Lâm liền không dám nữa, cô hiện tại sợ nhất là Trương Tử Mộng rời đi, vì thế cô thả lại áo ngủ, im bặt.

Nhất thời im lặng xuống dưới, Trương Tử Mộng nghĩ Tô Lâm vừa làm xong giải phẫu, hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng, quan vọng xung quanh một chút, thấy đối diện Tô Lâm có một cái giường nhỏ, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, hiện tại đã khuya, chị vẫn là nghỉ ngơi đi."

Tô Lâm nghe xong, nhíu nhíu mày, hỏi:"Tôi nghỉ ngơi, vậy còn em?"

Trương Tử Mộng chỉ chỉ cái giường kia, nói:"Em cũng nghỉ ngơi a."

Tô Lâm nhìn thoáng qua cái giường, nhíu mày ghét bỏ, nói:"Giường đó quá nhỏ, không tốt, còn không bằng chúng ta ngủ chung."

Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, kinh ngạc mở to hai mắt, đây là đạo lý gì a, giường của chị ấy vốn đã nhỏ, mình cùng chị ấy nằm không phải nhỏ càng thêm nhỏ sao? Tuy rằng giường bệnh của Tàng gia lớn hơn giường bệnh của bệnh viện nhà nước rất nhiều, nhưng hình thể vẫn là thiết kế cho một người thôi.

Tô Lâm còn bị thương, Trương Tử Mộng càng thêm không có khả năng cùng Tô Lâm đồng giường, nàng hiểu biết tính tình của Tô Lâm, vì thế cũng không cùng Tô Lâm nói thêm cái gì, cưỡng chế ấn nút, điều chỉnh giường của Tô Lâm thành nằm thẳng, miệng nói:"Đừng sảo, mau ngủ đi."

Tô Lâm khẳng định sẽ không thỏa hiệp, cô vừa muốn nói cái gì, Trương Tử Mộng tựa hồ bắt được nhược điểm của cô, Tô Lâm còn chưa mở miệng Trương, Tử Mộng đã cảnh cáo:"Nếu chị còn quậy nữa là em đi."

Tô Lâm câm miệng, trên mặt tràn đầy u oán.

Trương Tử Mộng bỏ qua cô, lấy ra nhất kiện áo ngủ, nhìn thoáng qua phòng tắm, liền đi qua, nàng vẫn quen mặc áo ngủ ngủ hơn, hiện tại trên người mặc chính trang, không đổi không được.

Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng đi vào phòng tắm đóng cửa, cô bĩu môi, tựa như một tiểu hài tử không lấy được kẹo mà ủy khuất bất mãn, cô suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lại hơn một tia chờ mong, ừ, Mộng Mộng mặc áo ngủ rất mỹ lệ, rất gợi cảm.

Trương Tử Mộng thay áo ngủ đi ra, ánh mắt Tô Lâm lập tức dính chặt lên người nàng, nhìn Trương Tử Mộng không chuyển mắt. Cùng Tô Lâm ở chung lâu như vậy, Trương Tử Mộng đã sớm biết cách ứng đối, thì phải là bỏ qua cô. Trương Tử Mộng trực tiếp đi khoá cửa, sau đó vặn công tác đèn đến trạng thái hôn ám thích hợp để ngủ.

Nàng đi đến giường nhỏ, nhíu nhíu mày, nàng tuy rằng không có khiết phích nghiêm trọng như Trương Tử Hề, có thể thích ứng chăn của khách sạn, nhưng chăn của bệnh viện, nàng vẫn là bài xích, nhưng nàng lại nhịn xuống không cho Tô Lâm phát hiện, ngồi trên giường âm thầm tự trách bản thân sao có thể quên mang chăn.

Trương Tử Mộng không muốn Tô Lâm phát giác mình bài xích, bởi vì nàng sợ Tô Lâm lại kêu mình qua nằm chung, tuy rằng giường của Tô Lâm không tính là nhỏ, nhưng Trương Tử Mộng sợ đụng tới miệng vết thương của Tô Lâm, hơn nữa Tô Lâm vừa làm xong giải phẫu, cần nghỉ ngơi, nàng không muốn ảnh hưởng cô nghỉ ngơi. Nàng nghĩ cứ nhẫn qua đêm nay rồi nói sau, ngày mai phải mang chăn lại đây.

Nàng nằm trên giường, do dự mãi, cuối cùng vẫn là không đắp chăn, may mắn hiện tại là mùa hè, chỉ cần mở điều hòa không lạnh lắm, cho dù không đắp chăn, cũng sẽ không bị cảm mạo.

Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng, hai người đều ngủ không được, Tô Lâm muốn Trương Tử Mộng và mình cùng nhau ngủ, cái giường nhỏ kia, Tô Lâm tổng cảm thấy ủy khuất Trương Tử Mộng, hơn nữa cô cùng Trương Tử Mộng đã xác định quan hệ, làm sao lại không thể ngủ chung? Nhưng cô không dám mở miệng, bởi vì lời cảnh cáo của Trương Tử Mộng hiệu quả vô cùng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa giờ, nhưng hai người lại tỉnh queo, không hề buồn ngủ. Tô Lâm bắt đầu cảm thấy xung quanh vết thương ngưa ngứa. Mà trận ngứa đột nhiên khởi xướng này, làm cho Tô Lâm nghĩ ra một phương pháp rất tốt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, mắt Tô Lâm sáng quắc, chuyển động một chút, đột nhiên trong không gian yên tĩnh, phát ra một tiếng kêu thật dài:"Tê......"

Trương Tử Mộng còn tỉnh, Tô Lâm vừa phát ra thanh âm,nàng liền nghe được, vội vàng ngồi dậy, khẩn trương hỏi:"Tô tỷ, chị làm sao vậy?"

Tô Lâm diễn trò diễn nguyên bộ, Trương Tử Mộng nhìn không thấy biểu tình của cô, nhưng cô vẫn là nhăn lại mi, làm cho thanh âm càng thêm chân thật, rất có hương vị vô bệnh thân ngâm, nói với Trương Tử Mộng đang đi tới:"Xung quanh miệng vết thương hơi ngứa, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn vậy."

Tô Lâm ủy khuất, tâm Trương Tử Mộng thoáng chốc liền nhuyễn thành nước, hơn nữa nàng một chút cũng không có hoài nghi Tô Lâm, miệng vết thương trước khi khỏi hẳn đều ngứa, ai cũng biết, rất bình thường. Nhưng chính là bởi vì nàng biết rõ nó rất bình thường, nhịn không được lại lo lắng, nàng đi đến trước mặt Tô Lâm, thấy cô nhăn mi, trong lòng thương tiếc không thôi, suy nghĩ một chút, nói:"Tô tỷ, chị nhịn một chút, em đi gọi bác sĩ đến xem."

Nói xong, Trương Tử Mộng đã nghĩ đi ấn nút gọi bác sĩ, nhưng Tô Lâm lại ngăn trở nàng, nói:"Mộng Mộng, không cần. Kỳ thật tôi biết đây là phản ứng bình thường, tôi...... Tôi chỉ là có điểm khó chịu, ngứa lại không thể gãi."

Nói xong, cũng không biết là do tác dụng tâm lý, hay là phản ứng mãnh liệt, Tô Lâm thật sự bắt đầu cảm thấy khó chịu, rất muốn đi gãi chỗ ngứa.

Nghe Tô Lâm nói như vậy, Trương Tử Mộng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng là nghĩ không ra biện pháp, nàng so với Tô Lâm càng thêm khó chịu, nếu cứ tiếp tục như vầy, Tô Lâm cũng đừng nghĩ ngủ, nàng không có chủ ý, liền hỏi:"Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Lâm sớm có dự mưu, Trương Tử Mộng vừa hỏi, cô liền nói:"Nếu không em giúp tôi nhu nhu?"

Trương Tử Mộng nhướng mày, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc lắc đầu, nói:"Không được. Bác sĩ đã công đạo không nên đụng đến miệng vết thương, bằng không sẽ nhiễm trùng, còn lưu lại sẹo lớn."

Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng cự tuyệt, tiếp tục thuyết phục Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, nhu nhu xung quanh được không, không đụng tới miệng vết thương đâu."

Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, sửng sốt một chút, thật sự sẽ có hiệu quả sao? Tô Lâm thấy Trương Tử Mộng biểu tình buông lỏng, lại giống như đang do dự, vì thế thừa thắng xông lên:"Mộng Mộng, được không? Tôi khó chịu quá......"

Tô Lâm không tự giác làm nũng, thanh âm lạc lạc làm cho tâm Trương Tử Mộng hoàn toàn hóa thành nước, nhuyễn đến không thể nhuyễn hơn, nàng xem bộ dáng Tô Lâm tựa hồ thật sự khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng:"Hảo, hảo, em giúp chị nhu nhu."

Trương Tử Mộng nói xong, nhưng cũng không dám hành động, Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng chỉ nói không làm, liền nói:"Mộng Mộng, mau lên."

"À." Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, "à" một tiếng ngoan ngoãn nghe theo, năng lực tự hỏi còn lại không nhiều lắm, tình yêu có thể làm cho một người biến bổn, quả nhiên là có chút đạo lý.

Nhưng là Trương Tử Mộng tựa hồ "ngốc" có điểm quá phận, nàng nằm bên cạnh Tô Lâm rồi bất động, tựa như không có Tô Lâm chỉ thị thì sẽ không biết làm sao. Tô Lâm thầm oán nàng...... Một chút cũng không biết chủ động.

Tô Lâm hơi bất mãn, nói với Trương Tử Mộng:"Em nhu đi a."

Trương Tử Mộng thật sự không biết nhu làm sao, bởi vì Tô Lâm mặc đồ của bệnh nhân, rộng thùng thình, Trương Tử Mộng căn bản nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy rõ vết thương của Tô Lâm, tuy rằng nàng biết đại khái vị trí ở nơi nào, nhưng nàng để ý quan tâm Tô Lâm như thế, làm sao dám loạn nhu đâu, nếu đụng đến miệng vết thương thì làm sao bây giờ. Nàng lăng lăng nói:"Em không biết cách nhu."

Tô Lâm mới phản ứng lại đây, quả nhiên là mình quá gấp gáp, dục tốc bất đạt, cô suy nghĩ một chút, sau đó xốc áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn hoạt nộn, còn có băng gạc màu trắng quấn quanh.

Trương Tử Mộng sửng sốt, sau đó mặt bắt đầu đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ da Tô Lâm thật tốt, trừ bỏ khối băng gạc kia, không hề có tỳ vết nào, non mềm có thể nặn ra nước, đặc biệt là rốn, khéo léo, đáng yêu, gợi cảm. Trương Tử Mộng nhìn, tựa như bị mê hoặc ánh mắt, nhìn ngây dại.

Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng phản ứng như vậy, trong lòng âm thầm vui sướng, mình chỉ lộ ra bụng liền hấp dẫn Trương Tử Mộng, cô có thể không vui sướng sao, có thể không kiêu ngạo sao? Chờ Trương Tử Mộng không sai biệt lắm thưởng thức đủ, Tô Lâm mới thúc giục:"Mộng Mộng, em nhu đi a, tôi khó chịu......"

"A...... À, hảo." Trương Tử Mộng nghe thấy Tô Lâm thúc giục, phục hồi tinh thần lại, nàng vươn tay chậm rãi bao trùm rốn Tô Lâm, tạm dừng một hồi lâu, mới bắt đầu nhẹ nhàng nhu động, động tác cẩn thận mềm nhẹ thật giống như đang che chở hi thế trân bảo.

"Ưm......" Tô Lâm cảm thấy phi thường thoải mái, kìm lòng không đậu than nhẹ một tiếng, tư thái kia quả thực tựa như một con mèo nhỏ đang bị vuốt ve.

Sau khi Tô Lâm than nhẹ, Trương Tử Mộng tạm dừng một chút, sắc mặt hồng hồng, nàng không khỏi nhìn thoáng qua Tô Lâm, thấy cô nhắm mắt lại hưởng thụ, mình cũng giả vờ như không biết, tiếp tục động tác.

Tô Lâm thoải mái qua đi thì liền hối hận, bởi vì cô bắt đầu cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu theo vị trí Trương Tử Mộng nhu, lan tràn ra tứ phía, cuối cùng hoàn toàn hướng về hạ phúc, tập trung tại nơi đó, tựa như bị điểm một đoàn hỏa, muốn bùng cháy.

Cô biết Trương Tử Mộng nhất định sẽ không thoả mãn mình khi còn bị thương, nhưng cô lại không muốn tay Trương Tử Mộng rời đi, vì thế cũng chỉ chịu dày vò như vậy, nhưng lửa tựa hồ có xu thế càng thiêu càng vượng, cuối cùng nhịn không được, thanh âm của Tô Lâm có điểm khàn khàn, mở miệng nói:"Mộng Mộng, đi xuống một chút...... Ưm, chút nữa...... Lại...... Xuống chút nữa......"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play