Sau đó kịch bản của Hạ Vãn Tinh hoàn thành mà không có bất kỳ sai sót nào, cô từ tĩnh tâm tới chuyên tâm tự hỏi bản thân về những chuyện xưa, cứ thế ngồi trong thư viện một ngày trời, đôi khi còn mong rủ được Lam Lan đi dạo phố, hoặc mang theo máy tính ra cửa hàng bán hoa của cô ăn vạ, trong đầu phảng phất khôi phục lại những sở thích thói quen ngày xưa cũ.
Lượng Lượng tất cả mọi phương diện đều đã khôi phục rất nhiều, mười hai tháng nửa tuần, Lục Chi cũng đã hoàn tất thủ tục nhận nuôi cho một đôi vợ chồng ở viện phúc lợi, vậy là từ nay Lượng Lượng đã có gia đình mới.
Chuyện khiến cô vui hơn nữa là bệnh tình con của Lạc lão gia đã có chuyển biến tốt, khoảng thời gian ở trong phòng hồi sức tích cực quan sát trạng thái đã dần dần tốt hơn, vấn đề đáng quan ngại về phản ứng bài dị cũng không hề phát sinh.
Tất cả mọi sự tình đều càng ngày càng tốt lên.
Mà Hàn Tư Thần lại càng ngày càng vội, cuối năm các công ty trực thuộc đều phải tổng kết,《Về nhà 》cũng đã thành công qua được vòng xét duyệt, giai đoạn tiến hành quay phim điều mới ở công tác chuẩn bị, dự định, quy mô của đoàn phim cũng chưa đâu ăn với đâu cả, mọi dự án đều làm anh bận tối mày tối mặt.
Mặc dù mỗi ngày đều không thể hoàn thành xong công việc, mặc kệ là còn nhiều việc đến đâu, anh đều sẽ về nhà.
Anh nói: “Nhà có mỹ nhân, không thể yên tâm được.”
Hôm nay, buổi tối khi trở về, anh mang theo một hộp quà đưa cho cô.
Hạ Vãn Tinh tò mò, vừa mở ra vừa hỏi: “Cái gì vậy?”
Cô nhìn thấy bên trong chiếc hộp tinh xảo là một bộ quần áo màu vàng nhạt, được xếp gọn chỉnh tề, được dệt bằng tơ tằm, trên cùng còn được thêu một bông hoa mẫu đơn làm bằng sợi tơ vàng có kim tuyến, vừa thấy đã biết nó được làm thủ công vô cùng tinh tế.
Cô kinh ngạc, chiếc hộp rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng, tức khắc, một bộ sườn xám hiện ngay trong tầm mắt.
Thật là hoàn hảo, từng chiếc nút áo như từng viên giao châu long lanh thu hút ánh nhìn, mẫu đơn như phảng phất mang theo cả sinh mệnh, cao quý diễm lệ, tươi mát nhưng vẫn lịch sự tao nhã, từng nét thêu từng đường kim tuyến, cái này là sườn xám điểm xuyết mắt rồng.
Tầm mắt Hạ Vãn Tinh đã rất lâu rồi mà vẫn không thể dời đi, nó quá là hoàn mỹ, mang theo cả cổ thần vận, là bộ lễ phục không thể tầm thường.
“Có thích không?” Hàn Tư Thần nhìn cô, hỏi.
Cô hoàn hồn, cảm thấy có chút khó tin, “Anh tặng em sao?”
“Ừ.” Anh nói: “Là bà chọn.”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, “Bà chọn sao?”
Hàn Tư Thần cười khẽ, “Đúng, đêm mai có một bữa tiệc sinh nhật, họ muốn em cũng đến dự.”
Cô tự nhiên hiểu hắn nói “họ” là ai, loại này rõ ràng là phương thức muốn từ đó giới thiệu cô ra bên ngoài, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô bối rối không biết phải làm thế nào, có chút khẩn trương.
Cô nói: “Em có thể không đi không?”
Anh nhướng mày, “Tại sao?”
“Em lười lắm.” Cô nghiêm trang, “Trời lạnh như vậy, em không muốn ra cửa.”
Hàn Tư Thần hừ nhẹ, “Em không phải ngày nào cũng tới thư viện gặp Lam Lan sao, sao anh không biết chuyện em không muốn ra cửa vậy?”
Hạ Vãn Tinh im lặng, “Nhất định phải đi sao?”
“Nếu không đi thì cũng được, nhưng phải tự em nói với bài và mẹ.”
Hạ Vãn Tinh: ….
“Quần áo đều là dựa theo số đo kích thước của cơ thể em để đặt làm, hẳn là sẽ rất vừa vặn đấy.”
Anh nói làm cô sửng sốt, “Đặt làm? Vậy thì cũng không cần phải theo kích cỡ của em chứ.”
Hàn Tư Thần giương mắt nhìn cô một chút, tùy ý cởi cà vạt ra ném lên sofa, nói: “Ừ, anh trước đó cũng đã từng dùng tay đo qua.”
Hạ Vãn Tinh: ???
Cô ngây người ra một lát, hai mắt ánh lên tia bối rối nhìn anh, hỏi: “Đo chuẩn luôn sao?”

Anh nhướng mày, “Không phải 36C, như vậy thì dài quá?”
Nói xong, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường của anh rời từ ngực cô lên đôi mắt của cô, nghiêm trang nói: “Em không cần phải nói, anh cảm thấy gần đây kích cỡ lại tăng lên một chút, có cần phải sờ thử không?”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, cười khẽ, “Anh có loại năng lực dị biệt này từ đâu ra vậy?”
“Không tin sao?” Anh cười như không cười, “Có muốn thử một chút không?”
Cô đánh vào bàn tay to lớn đang duỗi thẳng của anh, “Đã được voi còn đòi tiên, không ngờ Hàn tổng lưu manh đến vậy đấy.”
Hàn Tư Thần hơi bất đồng quan điểm, cười khẽ, “Đây là tình lữ chi gian tình thú, còn ai biết được nữa sao?”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô đã thấm mệt, trong lòng còn có chút khó chịu nhưng lại càng xấu hổ, chỉ qua vòng ngực và vòng eo có thể khiến người ta nghĩ ra nhiều thứ khác, thế nhưng trực tiếp nói cho lão thái thái kích cỡ, đề tài riêng tư cũng trở thành suy nghĩ cho lão thái thái và những đổng sự khẳng định.
Hạ Vãn Tinh càng nghĩ lại càng cảm thấy ngượng, vì thế vừa rửa mặt xong, cô liền trực tiếp đưa cho hắn một giường một chăn, nói: “Tự anh đi ngủ đi.”
Anh nhíu mày, khó hiểu: “Vì gì chứ?”
“Chính là bởi vì anh không biết vì gì nên mới nên tự ngủ tự tỉnh.”
Hàn Tư Thần chớp mắt đã ôm lấy eo nhỏ của cô, “Em gần đây có phải quá đắc ý và vênh váo rồi hay không.”
Anh phải đi công tác sớm, thường xuyên về khi trời đã khuya, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, không đành lòng đánh thức cô dậy.
Tính ra thì khoảng cách với lần phóng túng trước ít nhất là đã qua hai tuần rồi.
Anh khẽ thở dài, hỏi: “Biết đã bao lâu rồi anh chưa sủng hạnh em không?”
Người nằm trong lồng ngực cứng đờ, hỏi lại: “Không phải là em sủng hạnh anh sao?”
Hàn Tư Thần: …
Anh hít sâu, bắt cô trở mình lại với anh, cười khẽ hỏi: “Được, vậy xin hỏi, đã bao lâu rồi em chưa sủng hạnh anh?”
Hạ Vãn Tinh cười, chọc chọc vào ngực anh, hỏi: “Đã sốt ruột rồi sao?”
Anh sờ sờ phần trên của cô, giọng nghẹn ngào nói: “Sốt ruột đến mức không đợi được nữa rồi.”
Cô nhấp môi, cười nhạt, quan trọng vẫn phải là thần thái, hỏi: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
“Biết rồi.” ANh lòng sinh dục vọng, rất quyết liệt, không chút lưỡng lự, “Chỗ nào cũng đều sai.”
Hạ Vãn Tinh: …
Xem ra, vẫn chưa biết chỗ sai của mình rồi.
Cô cũng lười biếng, không muốn cùng anh chơi đoán chữ nữa, nói thẳng: “Lúc bà hỏi anh số đo cơ thể của em, sao anh không bảo cho bà hỏi trực tiếp em.”
“Bài không hỏi, là anh chủ động nói cho bà.” Hàn Tư Thần nghiêm trang, “Em gần đây không phải rất bận bịu sao? Anh sợ làm phiền em thôi.”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô còn muốn cảm ơn anh đã quan tâm.
Cuối cùng, cô lại bị anh lừa kéo vào trong lồng ngực, cảm giác lòng bàn tay thô ráp và đôi môi điên cuồng hôn lên môi cô của anh, Hạ Vãn Tinh chỉ còn biết cách dùng lý trí nói với chính mình: Lần sau phải làm rõ các nguyên tắc của nữ nhân, không thể cứ thế chỉ vì dăm ba câu của anh mà đã kích động đến hoa mắt chóng mặt, không rõ phương hướng mà đánh mất chính mình.
Thôi thì lần này, thuận theo nội tâm của mình đi.

Bà muốn cô tham gia bữa tiệc tối được tổ chức vào ngày hôm sau, Hàn Tư Thần phá lệ với cô, không tra tấn cô như lần trước, Hạ Vãn Tinh cảm thấy lần này và lần trước thực sự rất bất đồng cảm thụ.
Hàn Tư Thần ôm cô từ phía sau, hỏi, “Có đau không?”
Cô lắc đầu, ánh mắt có chút lưu luyến, “Không đau, chỉ có sướng thôi.”
Ánh mắt anh bỗng nhiên trầm xuống, nhìn thật sâu vào mắt cô, “Em đang tìm ngược sao?”
Lời nói của cô chỉ trong nháy mắt đã làm ngọn lửa trong lòng anh vừa dịu lại đã bừng lên một lần nữa.
Hạ Vãn Tinh cười nhe răng, dán vào trong lồng ngực anh, “Em biết anh cũng luyến tiếc mà.”
“Luyến tiếc sao? Đúng?” ANh rũ mắt nhìn cô.
“Sao có thể chứ?” Cô cười vô tội, “Em nghe lời anh đến như vậy, giống y như một con cừu con vậy, anh còn luyến tiếc nữa chứ.”
Hàn Tư Thần biết cô chỉ có mỗi bản lĩnh khua môi múa mép mà thôi, hừ nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Em nên ngủ nhanh đi, nếu không anh không thể chắc chắn được mình sẽ làm gì đâu.”
“Anh còn có thể làm gì được nữa sao.” Cô biết ý của anh là gì, cười cười, nói không thua gì nam nhân, nhẹ giọng, “Trừ việc liên quan tới em…”
Hàn Tư Thần: …
ANh hít sâu, rút cánh tay đặt dưới thân của cô ra, sau đó dùng một chiếc chăn khác trên giường bọc cô kín mít, trầm giọng, “Tự em đi ngủ đi! Em cũng bình tĩnh lại đi.”
“Anh yêu cầu em bình tĩnh sao?” Hạ Vãn Tinh đã đạt được mục đích, hiện ra nụ cười đắc ý như ban nãy, cô nói: “Nhưng anh đừng chui qua đây nhé.”
Hàn Tư Thần lành lạnh liếc mắt nhìn cô một cái, không đợi anh mở miệng, cô bỗng nhiên ôm chăn sát lại gần người, cười nói: “Ngủ đi, đừng chạm vào em.”
Hàn Tư Thần: …
Cố ý. Rõ ràng là biết hôm nay anh không thể không kiêng nể khi chạm vào cô, cô mới được thể làm càn.
Buổi tối hôm sau, ngọn đèn dầu lộng lẫy của khách sạn Thiên Long tráng lệ nhất Liêu thành được thắp lên, một bữa tiệc linh đình của tầng lớp xã hội thượng lưu được tổ chức tại đây.
Các vị đại gia nâng chén, trên mặt mang theo vẻ xa cách nhưng vẫn không mất đi nụ cười nhiệt tình, muôn hình vạn trạng đủ thể loại người.
Những tên con nhà giàu, các vị danh gia tiểu thiên kim, lấy cớ tham gia tiệc sinh nhật để ngụy trang, âm thầm tìm kiếm lựa chọn người phù hợp để kết hôn.
Thọ Tinh đã từng canh gác khu tư lệnh thời nhà Trần, năm nay cũng đã quá 80 tuổi, hai người con  cũng thuộc dạng máu mặt ở Liêu thành, con dâu cũng thuộc dòng dõi quyền lực, đúng đại thọ 80 tuổi, bọn họ một lòng muốn chi mạnh tay, thuê nguyên khách sạn, y khuyên không được, đành phải theo bọn họ tới.
Không khí buổi yến tiệc tăng vọt, Trần Yển vừa tới yến tiệc đã quét mắt nghe ngóng một vòng, hỏi người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Trạch Dương, con nhìn xem có người phụ nữ nào vừa mắt không, nếu có, để ta đi hứa hôn cho.”
Thạch Trạch Dương hơi nhăn mặt lại, bất đắc dĩ, “Ông ngoại, đây là tiệc sinh nhật của người mà, con đâu phải tới đây để cầu thân đâu chứ.”
“Không cần ngại.” Ông lão híp mắt, tỉ mỉ đánh giá một vòng, khẽ thở dài, “Đều quá tầm thường, mấy người này từ hơi thở đến văn hóa đều không hợp với con.”
Anh bật cười, “Người cũng đừng nhọc lòng quá, nếu có người mình thích, con nhất định sẽ nói với người.”
Hai người nói chuyện một chút, từ cửa đại sảnh vang lên một vài tiếng bàn tán nhỏ, người trong đại sảnh không hẹn mà cùng nhau đi qua thảm đỏ.
Trần Yến và Thạch Trạch Dương cùng phóng tầm mắt theo các vị đại gia.
Một dáng dấp mang theo tia hào quang vàng nhạt tiến vào đại sảnh, trên người cô là một bộ sườn xám ôm lấy thân hình vừa ưu nhã vừa mảnh mai, nổi bật đầy đủ hình ảnh nữ tính hiền thục, nhã nhặn cũng ôn nhu, đây là dạng nữ nhân đoan trang mang theo vài phần nhu mỳ điển hình, toát ra ngoài cả bộ sườn xám tế nhị.
Từ những nút cổ áo trân châu bọc một lớp đá khảm kéo dài ôm sát tới phía dưới đùi mấy cm, đôi chân thon dài thẳng tắp thoắt ẩn thoắt hiện, chân đi một đôi giày cao gót màu trắng gạo, tạo nên cảm giác gầy hơn.
Tầm mắt lại hướng lên trên, vô tình đụng phải ánh mắt đào hoa đầy phong tình của cô, tất cả mọi người đều không thể kiểm soát mà trái tim đập lệch mất một nhịp, còn cả đôi môi hoàn mỹ màu đỏ lựu kiều diễm ướt át nữa.

Đột nhiên bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Vãn Tinh chỉ trong một cái chớp mắt đã đột nhiên cảm thấy luống cuống, cô nắm chắc chiếc xắc trong tay, lòng tràn đầy lo lắng.
Là do hôm nay cô phối bộ quần áo và chiếc xắc trên tay khác loại nhau sao? Chắc không phải đâu, trên chiếc xắc cũng được thêu một bông hoa mẫu đơn, nhìn theo hướng nào đi nữa cũng hợp với bộ sườn xám mà…
Hạ Vãn Tinh có chút khẩn trương đi theo Đinh Hà tới bên cạnh Thích Thiều Lôi, cô rất ít khi gặp phải trường hợp như thế này, trước kia cô cũng tham gia rất nhiều bữa tiệc từ thiện được tổ chức vào buổi tối, nhưng trường hợp hôm nay vẫn có chút khác biệt.
Ánh mắt và đôi tai của cả những người nam và nữ trong buổi yến tiệc đều quá mức thính, Hạ Vãn Tinh cảm thấy như toàn bộ ánh mắt và đôi tai ở đây đều dồn về phía mình, vừa đánh giá vừa tò mò.
“Đây là thiên kim tiểu thư nhà ai vậy?”
“Người không thấy là cô ấy đi cùng Thích đổng sự và Đinh lão phu nhân đến đây sao? Con khẳng định cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà Hàn gia.”
“Người của Hàn gia và con gái ta là bạn học cùng cao trung, ta thấy cô gái này không phải là người của Hàn gia, hơn nữa, nhìn tuổi có vẻ cũng không hợp.”
“Cũng có thể là Thích đổng sự nhận con gái nuôi mà…”
Thanh âm nghị luận trầm thấp tự nhiên lúc được lúc không truyền đến tai Hạ Vãn Tinh, trong lòng cô bất giác khẩn trương, da đầu cũng đột ngột có chút tê dại.
Cô thật sự rất không thích phải giải quyết mấy trường hợp như thế này, thực sự rất phiền, hơn nữa, còn giả tạo nữa.
 “A, Đinh sĩ tử tới rồi, hôm nay mời được cô tới đây đúng là vinh dự của tôi.” Trần Yển thấy người tới liền đón người.
Đinh Hà cười, ngữ khí thân thuộc, “Có thể nhớ tới sinh nhật của ngài, tôi làm sao mà lại không tới chứ?”
Trần Yển cười, ánh mắt dừng trên người Hạ Vãn Tinh hai giây, xoay người đón tiếp, “Trạch Dương, qua đây, tới ra mắt Đinh nãi nãi và Thích a di của con đi.”
Thạch Trạch Dương hoàn hồn, ánh mắt kinh diễm rời từ trên người Hạ Vãn Tinh đi, đi tới, ôn nhu nho nhã mở miệng, “Chào Đinh nãi nãi, chào Thích a di.”
Hạ Vãn Tinh thấy Thạch Trạch Dương cũng ngẩn người, cô chưa từng nghĩ tới chỗ này sẽ gặp được anh.
“Đây là…” Đinh Hà nhìn Thạch Trạch Dương.
Thích Thiều Lôi cười một cái, phỏng đoán, “Đây là giai ngọc nhi tử của ngài sao?”
“Vẫn là Thiều Lôi có con mắt tinh tường.” Trần Yển cười. “Đứa nhỏ này và ba nó rất giống nhau, thích nghiên cứu văn học gì đó, rất ít khi ra khỏi cửa để giao lưu kết bằng hữu, hôm nay nếu không phải sinh nhật của ta, nó chắc chắn sẽ không bỏ thời gian quý báu của mình ra để đi theo ta thế này đâu.”
“Ông ngoại, người nói gì vậy.” Thạch Trạch Dương bật cười.
Hạ Vãn Tinh vẫn còn nhìn Thạch Trạch Dương với ánh mắt không thể kinh ngạc hơn, bỗng nhiên thấy anh nhìn mình cười một cái, nói: “Hạ tiểu thư, rất vui được gặp.”
Cô hoàn hồn, cười nhạt, “Rất vui được gặp, không ngờ sẽ được gặp anh ở đây.”
Mấy người đang ở đó đều ngạc nhiên, “Hai con có quen nhau sao?”
Hạ Vãn Tinh bình tĩnh trả lời: “Thạch tiên sinh đây là chủ tịch hội tác giả của bọn con ở Liêu thành.”
Trần Yển nhìn về phía Đinh Hà và Thích Thiều Lôi, hỏi: “Vị này là….?”
“Đây là bạn gái của con ta, Hạ Vãn Tinh.” Thích Thiều Lôi đáp.
Trần Yến và người bên cạnh đều kinh ngạc chớp mắt một cái.
Thích đổng sự và Đinh lão phu nhân đây là đã chấp nhận thân phận của cô rồi.
Thạch Trạch Dương có vẻ không quá bất ngờ, anh vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ.
Đinh Hà nói với Hạ Vãn Tinh: “Tiểu Vãn, gọi Trần gia gia đi.”
Hạ Vãn Tinh lễ phép kính cẩn, “Con chào Trần gia gia, chúc người phước như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn*.”
“Được được được.” Trần Yển nhìn về phía Thích Thiều Lôi, nói: “Ta nhớ rõ con anh chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Thạch Trạch Dương thôi.”
Thích Thiều Lôi cười, “Đúng vậy, cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
Trần Yển: “Vì không còn nhỏ nữa nên mới lập gia đình đó.”
Các vị trưởng bối đang nói chuyện phiếm, Hạ Vãn Tinh đứng ở bên cạnh, trên mặt cô từ đầu đến cuối đều giữ nguyên nụ cười có chút nhợt nhạt.
Nhưng, trong lòng ấp ủ chịu đựng sự dày vò.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Thạch Trạch Dương và từ xung quanh, nhìn trực tiếp, làm cô có chút bối rối không biết phải làm sao.
Điện thoại trong sắc truyền đến một âm thanh chấn động, cô nghiêng người lấy điện thoại ra xem thông báo, nhìn thấy người gọi là Hàn Tư Thần trong lòng cô trong chớp mắt đã được thả lỏng hơn rất nhiều.
Hạ Vãn Tinh nhỏ giọng nói với Đinh Hà một câu, Đinh Hà xua xua tay với cô, “Đi đi, không cần giải thích thêm gì đâu.”
Cô nhìn về phía đại gia gia mỉm cười xin lỗi, sau đó đi tới một góc nghe điện thoại.
Sau lưng, Trần Yển nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, khen ngợi, “Con nhà anh có phúc khí tốt thật, tiểu cô nương này nhìn tự nhiên lại hào phóng, khí chất cũng trầm ổn.”
“Quả thật đúng là vậy, Tiểu Vãn là một cô gái tốt, hai người trông cũng rất xứng đôi.” Đinh Hà cười.
Điện thoại vừa vang lên đã bị gián đoạn, Hạ Vãn Tinh đi đến một chỗ yên tĩnh mới mở máy lên trả lời được, còn không thèm đợi người bên này mở miệng, đầu bên kia đã trầm giọng hỏi: “Em đang làm gì thế, sao mãi mới chịu bắt máy?”
“Vừa rồi không tiện cho lắm.” Hạ Vãn Tinh che loa lại, nhỏ giọng nói.
Hàn Tư Thần nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy lát nữa khi nào về thì báo cho anh một tiếng, anh đi đón các em.”
“Không cần đâu, bọn em có tài xế mà.”
“Anh nói vậy thì em cứ nghe vậy đi.” Thanh âm của anh có chút thâm trầm, “Đây là nghe lời sao?”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô nâng điện thoại lên, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Người đàn ông này, một đại nam nhân theo chủ nghĩa không thể không vội vàng.
“Hạ tiểu thư?” Giọng của Thạch Trạch Dương đột nhiên vang lên từ phía sau cô.
Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn lại.
Người trong điện thoại nghe thấy một giọng nam có chút quen thuộc, đột nhiên thay đổi âm điệu, thấp giọng hỏi: “Thạch Trạch Dương? Em và anh ta sao lại ở cùng nhau?”
Thạch Trạch Dương không nghĩ tới chuyện cô đang nói chuyện điện thoại, bước chân của anh dừng lại ở cách đó không xa, sau đó đứng ở một bên chờ cô.
Hạ Vãn Tinh ấp úng trả lời làm tâm trạng của Hàn Tư Thần lại càng thấp xuống,  anh nói “Anh cho em một cơ hội, mau nói ra đi.”
Hạ Vãn Tinh: …
Hai mắt cô nhìn trộm về phía Thạch Trạch Dương, sau đó hạ giọng, nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ của ông ngoại anh ta.”
Đầu bên kia im lặng, hai giây sau, hắn nói: “Gửi địa chỉ cho anh, anh qua đó.”
Cô sửng sốt vài giây, không khỏi bật cười, chọc anh, “Anh định làm gì? Muốn đi trông trẻ sao?”
Anh hừ nhẹ, “Không cần thiết phải giam giữ em như vậy, nhưng ít ra cũng có thể chặt đứt được vọng tưởng của mấy tên đàn ông không chịu an phận khác.”
Hạ Vãn Tinh liếc thấy Thạch Trạch Dương vẫn đang đứng chờ ở đó, nghĩ một chút rồi nói với Hàn Tư Thần: “Được, để em gửi địa chỉ cho anh.”
Anh nói không phải không có lý, chặt đứt vọng tưởng của kẻ khác chính là việc mà hắn nên làm cho bạn gái của mình.
Mặc kệ Thạch Trạch Dương đang ôm trong mình suy nghĩ gì, cô đều muốn cho anh thấy lập trường của mình.
-------------------------------*----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Muốn chính văn kết thúc trong mấy chương, vạch trần thân thế, sau đó cử hành hôn lễ, sau đó chính văn sẽ kết thúc.
Bánh bao sẽ đặt ở phiên ngoại, CP phụ thì phải xem lại tình huống mới quyết định được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ ghép Lam Lan với Thiệu Tống. Nếu trạng thái tốt, có khả năng sẽ còn viết thêm một đôi khác nữa, đoán xem là ai.

-------------------------------*---------------------------
(*) Phước như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn: câu chúc hay dùng trong việc chúc thọ, mừng thọ của con cháu, của người thân dành cho các bậc cao tuổi trong gia đình. Sống thọ tức sống lâu và khỏe mạnh là cái phúc của mỗi người. Người lớn tuổi càng về già càng mong có thật nhiều sức khỏe để sống hạnh phúc vui vẻ cùng con cháu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play