Hàn Tư Thần đưa Hạ Vãn Tinh đến bệnh viện, tuy chỉ là hiến máu thôi nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên cảm giác đau xót và lo lắng.
 
Hạ Vãn Tinh nhìn thấy vậy, cô vô thức mỉm cười, “Lần trước em đi hiến máu, không phải là anh cũng xem qua rồi sao? Không sao đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, không nói gì.
 
Hai người vừa mới đi vào quân khu tổng bệnh viện Đại Lâu, bỗng dưng gặp Lạc Hành Xuyên đang muốn đi ra ngoài.
 
Hai người đều ngẩn người, vẻ mặt Lạc Hành Xuyên nghiêm trọng, cau mày thầm đánh giá cô một lần, hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
 
Anh ta nhìn sang Hàn Tư Thần ở bên cạnh, hai người cùng gật đầu chào.
 
Hạ Vãn Tinh không nói tỉ mỉ, hàm hồ: “Em tới thăm bạn.”
 
Cô hỏi: “Anh sao lại ở đây?”
 
“Lão gia nằm viện, đêm qua anh chăm sóc ông ấy, anh đang định về thay quần áo.” Bộ quần áo trên người anh ta thoạt nhìn đúng là có chút nếp gấp, thần sắc lại mệt mỏi.
 
Hạ Vãn Tinh và Hàn Tư Thần nghe thấy anh ta nói như vậy đều có chút sửng sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?” Hạ Vãn Tinh nghĩ đến vị lão gia kia, trong lòng hiện lên cảm giác lo lắng và bất an.
 
Hàn Tư Thần tuy lo lắng nhưng không khẩn trương như Hạ Vãn Tinh, anh bình tĩnh hỏi Lạc Hành Xuyên: “Bác sĩ nói thế nào?”
 
Lạc gia và Lạc Hành Xuyên tài lực cùng nhân mạch*, hẳn là không có vấn đề gì cả.
 
Lạc Hành Xuyên chớp mắt một cái, tiếng nói thâm trầm như vọng lên từ đáy cốc, anh ta nói: “Có chút khó giải quyết.”
 
Hàn Tư Thần sửng sốt, nhíu mày.
 
Lạc Hành Xuyên: “Bệnh bạch cầu tế bào tuyến dịch lim-pha mãn tính, yêu cầu phải trồng lại cốt tủy.”
 
Hạ Vãn Tinh nhíu mày, “Tại sao lại thành ra như vậy? Đã tìm được cốt tủy xứng hình chưa?”
 
Lạc Hành Xuyên lắc đầu.
Cốt tủy xứng hình vốn dĩ xác suất thành công đã thấp, hơn nữa lại còn là nhóm máu hiếm, không phải một việc dễ dàng gì.
 
“Trạng thái hiện tại thế nào rồi?” Hàn Tư Thần hỏi.
 
“Trước mắt vẫn còn ổn.” Lạc Hành Xuyên thở dài, nói: “Đang truyền máu, phải tìm được cốt tủy xứng hình mới có cơ may.”
 
Anh ta không nhiều lời nữa, quay về phía bọn họ, “Hai người vào đi, tôi về nhà trước đây.”
 
Hàn Tư Thần gật đầu với anh ta.
 
Hạ Vãn Tinh nhìn Lạc Hành Xuyên rời đi, cô bỗng nhiên có chút thương cảm, đuôi mắt bất tri bất giác đều đỏ lên, cô nói: “Lạc gia gia là một người tốt.”
 
Hàn Tư Thần ôm lấy bả vai cô, thấp giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, tuy rằng xứng hình đúng là khó tìm, nhưng không phải không có bất cứ tỉ lệ thành công nào.”
 
“Thật sao?” Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt mang đầy hy vọng nhìn anh.
 
Hàn Tư Thần trầm mặc, anh không định lừa cô, nhưng không đành lòng để cô đau lòng.
 
Dù sao, cốt tủy xứng hình vẫn yêu cầu thời gian.
 

Hạ Vãn Tinh kì thật cũng hiểu, cô thu lại cảm xúc của mình, mỉm cười, “Đi thôi, đừng để bác sĩ đợi đến nổi nóng.”
 
*
 
Nằm ở phòng VIP trong bệnh viện, Lạc Hưng Bang có chút suy yếu mà dựa vào giường bệnh, ông đột nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn về phía người đã đi theo ông nhiều năm đang ngồi ở mép giường Tôn Bằng, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu thấy Khương Văn Tin thế nào?”
 
Tôn Bằng sửng sốt, muốn nói rồi lại thôi, “Thủ trưởng, ngài…”
 
“Cậu cứ nói thẳng đi, không cần phải ấp a ấp úng.”
 
Tôn Bằng hít sâu, “Khương tiên sinh là con rể đích thân ngài chọn ra từ hàng vạn người, sao bây giờ ngài lại hỏi như vậy ạ?”
 
Lạc Hưng Bang thầm thở dài, ông nói: “Đúng vậy, ta biết rõ Văn Tin, ta cũng là già rồi nên hồ đồ nên mới có chút rối loạn lung tung.”
 
Ông nói tiếp: “Ta biết ta đang trong tình huống bệnh như thế nào, chỉ là định trước đó giải đáp những khúc mắc trong lòng mình mà thôi.”
 
“Nhưng ngài nhờ tôi điều tra Khương tiên sinh, ngài ấy trước kia đúng là không hề có bất cứ quan hệ gì với Hạ gia.” Tôn Bằng nói: “Chỉ với diện mạo, căn bản không thể nói lên vấn đề gì được.”
 
“Nhưng lòng ta chính là không thể bỏ qua được chuyện này.” Lạc Hưng Bang như đang suy tư chuyện gì, “Cậu nói, con bé không phải là con ngoài của Văn Tin, vậy con bé đó là ai?”
 
Ông trầm mặc chớp mắt một cái, nhìn về phía Tôn Bằng, nói: “Tra đi, tra từ trên người con bé đó xuống, tra từ Viện phúc lợi nơi con bé bị bỏ lại ấy.”
 
Ông không tin là không thể tra ra bất cứ dấu vết nào còn sót lại.
 
“Vâng, thủ trưởng.”
 
*
 
Hạ Vãn Tinh hiến máu xong liền ngồi nghỉ ở chiếc ghế dài đặt ở hành lang một chút, Hàn Tư Thần nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, phảng phất như tâm đã bị đào rỗng, anh trầm giọng nói: “Lần sau chúng ta không đi hiến máu kiểu này nữa nhé?”
 
Cô cười, “Chỉ lấy có chút máu thôi mà, nghỉ ngơi hai ngày là lại bình thường ngay thôi.”
 
Hạ Vãn Tinh dựa vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Em muốn đi thăm Lạc gia gia.”
 
Cô không biết vì sao, nhưng sau khi Lạc Hành Xuyên nói xong trong lòng cô cứ tràn đầy nhớ nhung.
 
“Hả?” Anh rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch một màu của cô, hỏi: “Bây giờ sao?”
 
Cô gật đầu, “Em trước tiên cứ ngồi nghỉ một lát đã. Nếu đã biết,nào có đạo lý không đi.”
 
Hàn Tư Thần chiều cô, “Được, để anh đi hỏi y tá một chút xem phòng bệnh đó ở đâu đã.”
 
“Để em đi hỏi, anh đi xuống mua lễ vật trước đi.”
 
Anh cười, “Em đây là đang nhắc nhở anh mới đúng.”
 
Không thể không nói, nữ nhân vô cùng thận trọng, có cô ở bên cạnh mà phảng phất như đang mang theo một quân sư ở bên người, cái gì đều có người để ý săn sóc nhắc nhở.
 
Đợi Hàn Tư Thần mua rổ trái cây về, hai người vừa đi đến phòng bệnh VIP Hạ Vãn Tinh vừa hỏi: “Anh và Lạc gia gia quen nhau sao?”
 
“Ừm, gia gia và nãi nãi đều là chiến hữu của Lạc gia gia, giao tình quả thực rất sâu sắc.”
 
Không biết như thế nào, cô bỗng nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Anh có thể nói một chút về lịch sử quá khứ của ông ấy không?”
 
“Quá khứ sao?” Hàn Tư Thần nói: “Chiến tích thời trẻ thì anh không biết nhiều.”
 
Phần lớn là anh nghe Đinh Hà sĩ tử kể.

 
Hạ Vãn Tinh suy nghĩ, nói: “Lịch sử gia đình đi, ông ấy bị bệnh như thế này, khẳng định người trong nhà sẽ vô cùng khổ sở.”
 
“Gia đình thì tương đối đơn giản, hai người con gái, còn nhận nuôi thêm cả Lạc Hành Xuyên.”
 
Cô gật đầu, “Em biết, hơn nữa, Lạc Hành Xuyên không có hộ khẩu ở Lạc gia, bọn họ theo luật pháp thì vẫn chưa được tính là bố con a.”
 
Hàn Tư Thần nhẹ nhíu mi, “Em hiểu ông ấy còn nhiều hơn anh đấy.”
 
Hạ Vãn Tinh biết trong lòng anh đang khó chịu, cười khẽ rồi nói sang chuyện khác, “Còn gì nữa không?”
 
Anh tựa như nhớ tới điều gì, cười một cái, nói: “Hôm đó anh tới nhà thấy dì Lạc, là con gái đầu của ông ấy.”
 
Bước chân của Hạ Vãn Tinh hơi khựng lại, “Dì Lạc?”
 
“Đúng, Lạc Tuyết, còn người con gái thứ hai là dì Lạc Anh.”
 
Cô phản ứng một lát, nói: “Vậy Thu Lạc là….”
 
Cô còn nhớ rõ Lam Lan nói Lạc Hành Xuyên đối xử với người cháu gái ngoại này có gì đó không bình thường.
 
Hàn Tư Thần nhướng mày, tỏ vẻ biết Thu Lạc ngoài ý muốn với cô, “Là con gái của dì Lạc Anh, Thu Lạc là tiểu công chúa của cả hai nhà, không hề bình thường đâu.”
 
Hạ Vãn Tinh nhíu mày, “Dì Lạc không có con sao?”
 
Cô bổ sung: “Ý em là dì Lạc Tuyết ấy.”
 
“Từng có.” Hàn Tư Thần nhàn nhạt, “Hình như cũng từng có một đứa con gái, nhưng chết non từ lúc còn rất bé.”
 
Nói tới đây, Hạ Vãn Tinh đột nhiên nhớ tới đêm đó gặp được Lạc lão gia ở công viên, ông nói, ông có một đứa cháu gái ngoại chưa đến trăng tròn đã chết non.
 
Ông còn nói, đứa bé đó sinh nhật vào ngày 15 tháng 9, Tết Trung Thu.
 
Hạ Vãn Tinh ngẩn ra hai giây.
 
Trách không được lúc trước Dương Mỹ Phương nói bà có một người thân sinh nhật vào ngày 15 tháng 9, cô có cảm giác mình đã nghe qua lúc nào đó.
 
Cô bật cười, cảm nhận về hai đề tài chẳng hề liên quan gì đến nhau giống như bản thân mình là kẻ ngốc vậy.
 
Cô hỏi: “Đứa bé kia tại sao lại không thể sống được?”
 
“Nghe nói hình như là trời sinh bệnh tim.” Hàn Tư Thần tò mò quay đầu nhìn cô, “Em hôm nay sao lại tò mò không chút lí do nào thế?”
 
Tính cách của cô, luôn là sự tình không liên quan tới mình thì sẽ không trèo cao, hôm nay ngược lại lại có chút khác thường.
 
Hạ Vãn Tinh dường như vô thức mỉm cười, “Hỏi một chút thôi mà.”
 
Hai người nói chuyện xong thừa lúc thang máy vừa tới tầng VIP, đi qua cả dãy hành lang dài, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng bệnh.
 
Vừa mở cửa ra, Lạc Hưng Bang nhìn hai người ngoài cửa có chút ngoài ý muốn, ông sửng sốt chớp mắt một cái.
 
Hàn Tư Thần dẫn người vào, Lạc Hưng Bang lúc này mới thầm hoàn hồn, kinh ngạc, “Các người làm thế nào mà biết lão già ta đang nằm viện vậy?”
 
Hạ Vãn Tinh mỉm cười, “Con tới thăm bạn, lại gặp trúng Lạc Hành Xuyên ở tầng dưới.”

 
Lạc Hưng Bang gật đầu, phân phó cho quản gia ở một bên, “Pha trà cho Hạ tiểu thư và Hàn tiên sinh.”
 
“Không cần đâu Lạc gia gia.” Hàn Tư Thần cự tuyệt, “Bọn con đến để thăm người, không cần phiền toái như vậy.”
 
“Phiền toái gì đâu, bọn họ đều không ở đây, hai con cùng tâm sự với ta đi.” Lạc Hưng Bang đưa mắt ra hiệu với Tôn Bằng, người sau lập tức hiểu ý, nhiệt tình hưởng ứng.
 
Cuối cùng, hai người Hạ Vãn Tinh ngồi xuống ghế sofa. Đề tài tránh đi bệnh tình của Lạc lão gia, nhưng Hàn Tư Thần lại phát hiện ra, mặc kệ là nói về cái gì, lão gia đều có thể vòng lại lên trên người Hạ Vãn Tinh.
 
Anh có chút hoang mang, trên mặt lại chỉ hiện lên sự trấn tĩnh lắng nghe.
 
Hơn nửa giờ ngồi chờ, Hàn Tư Thần thấy lão gia hoàn toàn không có ý kết thúc câu chuyện, bận tâm đến trạng thái cơ thể của ông, anh lấy cớ rời đi.
 
Hai người vừa mới đứng dậy, bác sĩ chủ trị vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, anh nhìn những người trong phòng bệnh, kinh ngạc hỏi: “Hạ tiểu thư?”
 
Hạ Vãn Tinh quay đầu lại, nhìn thấy vị bác sĩ vừa rồi hỗ trợ mình hiến máu cô cũng sửng sốt, “Bác sĩ Hách, anh…..”
 
“Tôi là bác sĩ chủ trị của Lạc tiên sinh.” Anh hỏi: “Hóa ra mọi người có quen nhau à?”
 
Lạc Hưng Bang có chút không rõ nguyên do, ông hoang mang nhìn về phía bác sĩ.
 
Hạ Vãn Tinh không rõ ý vị thâm trường trong lời nói của anh lắm.
 
Hàn Tư Thần đứng bên cạnh nhíu mày khẽ đến nỗi khó ai nhìn ra.
 
“Là thế này Lạc tiên sinh, trước đây chúng ta đã từng nói tới một vị quyên góp cũng có nhóm máu tương đồng, chính là Hạ tiểu thư đây.”
 
Nếu không tất yếu, người làm quyên tặng sẽ không gặp mặt người được quyên tặng, nhưng bọn họ lại có quan hệ với nhau.
 
Hạ Vãn Tinh và Lạc Hưng Bang nghe vậy đều vô cùng sửng sốt.
 
Hạ Vãn Tinh không nghĩ tới vừa rồi mình hiến máu là để dùng trên người Lạc lão gia.
 
Mà, Lạc Hưng Bang…
 
Toàn thân ông có chút sững sờ, nhìn vào đôi mắt chinh lăng của Tôn Bằng, sau đó khó tin mà thấp giọng hỏi: “Nha đầu, con cũng là máu gấu trúc à?”
 
Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, gật gật đầu, “Đúng ạ.”
 
Lạc Hưng Bang bỗng nhiên trầm mặc.
Hết thảy đều quá trùng hợp, máu gấu trúc có xác suất thấp như vậy, vậy mà ông lại đụng phải cô?
 
Lạc Hưng Bang cảm giác tay phát run, Hạ Vãn Tinh và Hàn Tư Thần đi từ lúc nào cũng không biết.
 
Sau một lúc lâu, ông hữu khí vô lực* nói: “Tôn Bằng, nhất định phải điều tra kĩ càng nha đầu này một chút.”
 
Ông bỗng nhiên cảm thấy sự tình này hoàn toàn không hề đơn giản đến như vậy.
 
Ngoài cửa trên hành lang, bác sĩ Hách có chút ngoài ý muốn, anh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Hạ tiểu thư muốn đi làm cốt tủy xứng hình không?”
 
Hàn Tư Thần sửng sốt, trầm giọng: “Không cần, cô ấy không thân không thích với Lạc lão gia, xác suất thành công không cao.”
 
Hạ Vãn Tinh ngược lại lại cười một cái, nói: “Có thể nha, tiến hành xứng hình lại không có nguy hại gì cả, sẽ không gây nguy hại hay tổn thương thực tế gì cho cơ thể.”
 
“Hạ Vãn Tinh!” Hàn Tư Thần không nhịn được mà gằn giọng với cô một tiếng, nói: “Em và Lạc gia gia chỉ là trùng hợp mới có nhóm máu tương đồng, không cần lãng phí thời gian của bác sĩ để đi tìm người quyên tặng thích hợp.”
 
Trong lòng anh dâng trào sự bất an.
 
Trong phòng bệnh lão gia như có như không thử, cơ duyên nhóm máu trùng hợp, anh không thể không nghĩ nhiều.
 
Nếu cuối cùng cô phát hiện ra thân phận của mình có chút không quang minh chính đại, anh tình nguyện không bao giờ cho cô biết.
 
Chỉ là, Lạc Hưng Bang đề cập đến một người cùng tuổi với Hạ Vãn Tinh làm cho anh hoang mang, anh không biết là mình sai chỗ nào, trực giác nói cho anh biết là anh không nên can dự quá nhiều.
 
Hạ Vãn Tinh bị Hàn Tư Thần mắng nên có chút sửng sốt, bác sĩ Hách ở bên cạnh cũng nhận ra bạn trai cô không muốn vậy nên anh lưu lại một câu “Cô cứ từ từ suy nghĩ” rồi rời đi.
 

Hàn Tư Thần bắt lấy cánh tay cô, “Em đừng có ảo tưởng nữa.”
 
Cô ngơ ngác, “Anh làm sao thế? Tự dưng lại lớn giọng như vậy.”
 
Cô hỏi: “Nhiều người nhiều hy vọng, hơn nữa nhóm máu của em lại thích hợp, khó gặp một lần không phải sao?”
 
Hàn Tư Thần thở dài, hạ giọng hỏi: “Em cần biết là, ghép đôi cốt tủy phải có thân duyên quan hệ gần thì xác suất xứng hình thành công mới có thể cao được.”
 
Anh nhìn vào đôi mắt cô, “Hai người không có quan hệ huyết thống, hiểu không?”
 
“Nhưng, cho dù có là một phần ngàn cơ hội cũng không thể nào buông được.” Cô nhíu mày, nhìn anh hỏi: “Chẳng lẽ anh không hy vọng Lạc gia gia sẽ tốt lên sao?”
 
Hàn Tư Thần bị lời nói của cô làm cho mắc nghẹn.
 
Anh hy vọng Lạc lão gia tốt lên, nhưng nếu sau đó nó khiến cô trở nên thống khổ, anh tình nguyện tự tay xé tan cắt đứt hy vọng này.
 
Nhưng anh không xác định được phỏng đoán trong lòng mình là đúng hay sai.
 
Thực mâu thuẫn.
 
Hạ Vãn Tinh cảm thấy cảm xúc hôm nay của anh có chút dao động, cô ngoắc ngoắc lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm sao vậy, đột nhiên cáu gắt với em.”
 
Âm điệu đáng thương và biểu cảm ủy khuất làm cho Hàn Tư Thần dừng một chút, anh nhíu mày, rơi vào hoài nghi của bản thân, “Anh cáu gắt với em?”
 
“Bắt nạt.” Hạ Vãn Tinh nói: “Hơn nữa, còn nghiêm giọng cộc cằn.”
 
“Anh không có.”
 
“Anh có!” Cô bỗng nhiên thu lại gương mặt kiều diễm mềm mại của mình, trừng mắt nhìn anh, từng câu từng chữ lặp lại: “Anh có!”
 
Hàn Tư Thần: “.......Anh có!”
 
Anh giải thích: “Anh chỉ không nghĩ là em có thể sẵn sàng chịu đau như vậy.”
 
“Nỗi đau chỉ là tạm thời.” Thần sắc cô nghiêm túc nhìn anh, nói: “Mặc kệ là bắt đầu từ phương diện nào đi nữa, em đều phải thử một chút.”
 
Hàn Tư Thần nhíu mày, trầm mặc chớp mắt một cái, “Em thật sự quyết định vậy sao?”
 
“Ừm.” Cô trịnh trọng gật đầu, “Cho nên, anh sẽ nguyện theo ý em đúng không?”
 
Anh hít sâu, từ trong lòng dâng lên cảm xúc bất đắc dĩ, anh không chút để ý nhéo nhéo ngón tay cô, nhìn cô thật sâu, thỏa hiệp thấp giọng nói: “Được, anh chiều theo ý em.”
 
Hạ Vãn Tinh cười, thừa dịp không có ai, nhón mũi chân hôn lên má anh, nói: “Thưởng cho anh.”
 
Con người của Hàn Tư Thần đột nhiên trầm xuống, nhìn cô, hỏi: “Anh tốt như vậy thì có bị đuổi nữa không?”
 
Cô cười, đôi mắt sáng long lanh, bỗng nhiên nói: “Không chỉ không bị đuổi nữa, em sẽ khiến cho anh mệt bở hơi tai.”
 
“Hả?”
 
“Một ngàn vạn.” Cô cười đến mức không kiềm chế được, “Sử thượng thảm nhất.”
 
Hàn Tư Thần: ….
 
Anh lành lạnh liếc mắt với cô một cái, cong môi cười, “Trước tiên cứ như vậy đi.”
 
“Phải tính điểm lợi trước chứ.”
 
Cả vốn lẫn lãi, cả người, cuối cùng đều sẽ là của anh.
 
---------------------------*------------------------
 
Tác giả có lời muốn nói: Về thân thế của Tiểu Vãn Vãn, tâm trí của Hàn tổng đã phải hao tổn quá lớn.
 
(*) Hữu khí vô lực: bất lực.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play