Và Thạch Trạch Dương, ăn bữa cơm này mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, trên đường trở về, Hàn Tư Thần bắt đầu tra hỏi: "Chuyện bức tranh là sao vậy? " 
Sau đó, Hạ Vãn Tĩnh kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra ở buổi triển lãm tranh hôm đó, cô nói: "Hôm đó, nhìn thấy dì Lạc ở nhà anh em rất ngạc nhiên." 
Hàn Tư Thần nhìn cô một cái, hỏi: "Bức tranh đó vẽ gì? " 
"Có cơ hội sẽ cho anh xem. " Hạ Vãn Tinh quay đầu hỏi anh, "Vừa rồi anh làm gì vậy? Công khai chủ quyền à? " 
Lời này nghe như đang chất vấn, Hàn Tư Thần nhíu nhíu mày,  "Kẻ đần cũng nhìn ra được, tên đó có ý với em. " 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên vui vẻ,  "Anh ta so với anh...kém xa nha. " 
"Có ý gì? " Anh hỏi. 
"Anh có ý với em rất lâu rồi? " Cô nhích người qua, cười cười, nhìn anh hỏi: "Khi nào thế? " 
Hàn Tư Thần đẩy nhẹ đầu cô ra, liếc cô, nói: "Không biết. " 
Phần tình cảm kia đối với cô, không biết từ lúc nào thì lặng lẽ bắt đầu điên cuồng sinh sôi. 
Hạ Vãn Tinh đối với đáp án này có chút không hài lòng, cô bĩu môi, không hỏi nữa. 
 Vịt chết còn mạnh miệng, được rồi, không hỏi nữa, dù sao bây giờ người cũng là của cô. 
Buổi chiều, Hạ Vãn Tinh, Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt thảo luận nội dung cốt truyện đến trưa , sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho tuần sau, miệng cô cũng khô luôn rồi, đi đến phòng trà nước nghỉ ngơi uống miếng nước. 
Dì Bảo Khiết đang lên kế hoạch ở đó, Hạ Vãn Tinh nhìn dáng người lạ lẫm này bỗng nhiên nhớ tới Dương Mỹ Phương. 
Bà ấy giống như một người qua đường đi ngang sinh mệnh cô, đột nhiên lại xông vào cuộc sống của cô, sau đó, lại yên lặng mà rời đi. 
Cô uống hớp nước, nhẹ giọng bật cười. 
Có lẽ gần đây,  trong đầu đều nghĩ đến câu chuyện đô thị tình yêu kia cho nên cả người cô cũng trở nên bắt đầu... đa sầu đa cảm. 
Hạ Vãn Tinh xua những ý nghĩ đó đi, rót một ly nước đầy sau đó trở về chỗ ngồi. 
Cô vừa điều chỉnh tốt tâm trạng điện thoại liền vang lên, Hạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua, là Dương Mỹ Phương, đối với cuộc điện thoại này cô có chút ngoài ý muốn. 
Dương Mỹ Phương đi ngang qua công ty, hẹn cô xuống quán cà phê dưới lầu ngồi một chút. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Vãn Tinh nhìn đồng hồ, cầm điện thoại vội vàng xuống lầu. 
Quán cà phê hiện tại ít người, cô đi vào thì thấy Dương Mỹ Phương ngồi gần cửa sổ, vẫy tay với cô, "Hạ tiểu thư, ở đây. " 
Hạ Vãn Tinh đi qua ngồi xuống đối diện bà, cười hỏi: "Dì Dương, dạo này dì khỏe không? "
"Dì khỏe. " Dương Mỹ Phương nhìn mệt mỏi hơn lúc trước, bà nói: "Sau khi từ chức, dì làm công việc bán thời gian ở nhà, cũng thoải mái. " 
"Vậy là tốt rồi. " Bỗng nhiên Hạ Vãn Tinh cũng không biết nói gì với bà nữa. 
Dương Mỹ Phương nắm chặt ly cà phê, hàn huyên với Hạ Vãn Tinh mấy câu: "Hạ tiểu thư là người tốt, chắc cha mẹ cháu cũng là người hiểu biết lý lẽ. " 
Hạ Vãn Tinh cười cười không trả lời.
Dương Mỹ Phương lại hỏi: "Cha mẹ cháu làm nghề gì? Nhìn cháu như vậy chắc họ cũng không lớn tuổi đâu nhỉ. " 
Hạ Vãn Tinh yên lặng chốc lát, bình tĩnh nói: "Cháu là cô nhi, không có cha mẹ. " 
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như chuyện này đối với cô đã không còn ảnh hưởng gì nữa. 

Dương Mỹ Phương giả bộ kinh ngạc: "Thực xin lỗi, cháu xem dì......" 
Bà hỏi: "Vậy......Vậy cháu có muốn đi tìm họ không? " 
"Không có, bây giờ cháu sống rất tốt. " 
"Cháu nói cháu họ Hạ, đây là......" Dương Mỹ Phương sợ mình hỏi quá nhiều sẽ không tiện. 
Hạ Vãn Tinh nhấp một ngụm cà phê, "Họ để lại họ và ngày sinh, sau đó đem cháu đặt trước cửa cô nhi viện. " 
Dương Mỹ Phương nhíu mày, bà nhớ Hạ Vãn Tinh đã từng nói, sinh nhật là ngày 28 tháng 9 năm đó, trong lòng bà có chút hoang mang, nói thầm: "Không đúng..., ngày sinh rõ ràng là không đúng. " 
Hai ngày trước bà về quê một chuyến, nhờ người kiểm tra hồ sơ năm đó, rõ ràng giấy khai sinh ghi cô sinh ngày 15 tháng 9, Dương Mỹ Phương không biết sao lại là ngày đó thực xin lỗi. 
Nhưng mà cái này chắc chắn không thể nhận lầm, mấy năm nay, mỗi lần bà mơ thấy hình dáng này đều áy náy không thôi. 
Bây giờ lại để cho bà gặp lại, bà không biết có phải ông trời an bài hay không.
Thuận theo tự nhiên thôi, để cho bà chịu trừng phạt cũng tốt, bà đáng bị vậy. 
Trên đường trở về, Hạ Vãn Tinh có tâm sự nặng nề, đối với Dương Mỹ Phương, cô càng khó hiểu hơn, càng ngày cô càng bối rối trước sự tốt bụng vô lý của mình.
Gần giờ tan tầm, Hạ Vãn Tinh không yên lòng quay lại tầng 15, còn chưa đi vào đã nghe thấy khu làm việc truyền tới âm thanh ầm ĩ, sau đó là âm thanh sôi nổi của nhân viên. 
"A..., phòng xây dựng? Cuối tuần sao? " 
"Lạ thật, lâu rồi chưa đi ra ngoài đâu. " 
"Homestay, tôi thích homestay! " 
"Homestay cái gì..., lúc này chi tiêu của phòng tiêu dùng phải xem cấp trên sắp xếp như thế nào. "
...... 
Mọi người anh một tiếng tôi một tiếng, thảo luận kịch liệt. 
Hạ Vãn Tinh trở lại vị trí, quay đầu hỏi Trần Chỉ Duyệt, "Chuyện gì vậy? " 
Trần Chỉ Duyệt chỉ trên máy tính, cười trả lời: "Ngày mai phòng chúng ta tổ chức hoạt động đi ngoại ô hai ngày một đêm. " 
Hạ Vãn Tinh không hứng thú, "À, chúc mọi người chơi vui vẻ. " 
Tiết Hàm hỏi: "Đại Đại, chị không đi sao? " 
"Không đi, gần đây chị rất mệt, chị muốn nghỉ ngơi một chút.... " 
Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt liếc nhau, sau đó lại yên lặng đi lên lầu . 
Trong nhóm có đồng nghiệp Ngải Đặc và hai người họ. 
【@ Tiết Hà[email protected] Trần Chỉ Duyệt, hai người phụ trách gọi Phồn Tinh Đại Đại. 】
【 đúng đúng đúng, nếu muốn ăn ngon, chơi vui, nghỉ ngơi thoải mái, thì nhất định phải gọi Phồn Tinh Đại Đại lên. 】
【 Có Phồn Tinh Đại Đại, chúng ta cũng sẽ được thơm lây. 】
Trần Chỉ Duyệt trả lời cái dấu chấm hỏi (???), 【 Đại Đại nói không đi. 】
Sau đó cò người trả lời:【 vậy thì hai người dùng miệng lưỡi sắc bén của mình đi thuyết phục đi. 】
Tiết Hàm:【 sao Đại Đại đi thì chúng ta sẽ được thơm lây? 】
【  kinh phí phòng chúng ta quá ít, chắc chắn không thể thoải mái, nếu như có Đại Đại đi thì sẽ không giống nhau. 】

【 Hàn Tổng vì người đẹp sẽ thoải mái vung tay, phê duyệt một cái là hơn mười mấy vạn cho chúng ta làm kinh phí. 】
Sau đó bọn họ có thể thoải mái mà tận hưởng.
Tiết Hàm:【 nếu như Hàn Tổng không vung tay thì sao? 】
Trần Chỉ Duyệt:【 mọi người làm vậy là lợi dụng Đại Đại. 】
Bên trong nhóm có người phản bác, dù sao Phồn Tinh Đại Đại mới làm đồng nghiệp với họ được có 1 tháng, mượn hoạt động lần này giúp nhau gia tăng tình cảm cũng không có gì không tốt. 
Tiết Hàm nghĩ kỹ lại thấy cũng có lý, hơn nữa các cô thật lòng muốn Phồn Tinh Đại Đại đi cùng, trong khoảng thời gian làm việc chung này, các cô thật sự rất thích cô. 
Vì vậy, hai người bắt đầu cố hết sức thuyết phục. 
Tiết Hàm: "Đại Đại, đi chung đi. " 
Trần Chỉ Duyệt: "Đoàn xây dựng cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là cùng nhau chơi đùa, hơn nữa đi lại còn có xe buýt đưa đón, không cần tự mình lái xe. " 
Tiết Hàm: "Đúng rồi, nếu như chị không muốn chơi thì có thể nghỉ ngơi ở phòng ngủ, cuối tuần chị ở nhà nghỉ ngơi cũng không khỏe được đâu. " 
Trần Chỉ vui mừng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. " 
Hạ Vãn Tinh:......
Câu nói của Tiết Hàm bỗng nhiên khiến cho cô phải suy nghĩ. 
Cô nói: cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi cũng không khỏe được.
Hạ Vãn Tinh nghĩ dì cả của cô vừa mới đi, còn nghĩ đến người đàn ông gần đây luôn bận rộn, nghĩ thầm, có thể cô không được nghỉ ngơi thoải mái mà cả thể xác và tinh thần cũng phải mệt mỏi.
Vì vậy, cô gật gật đầu, trả lời: "Cũng đúng, vậy thì đi thôi. " 
Hai biên kịch đều nở nụ cười, sau đó, đem tin tức tốt này chia sẻ bên trong nhóm. 
Sau đó, giám đốc của họ thống kê nhân số nộp đơn xin chi tiêu 
 Trợ lý Giang in phần tài liệu này ra sau đó đi gõ cửa phòng làm việc của ông chủ. 
Hàn Tư Thần thấy Giang Lộ vào, đưa cho anh ta hai ba bản tài liệu, anh cau mày, trầm giọng: "Điều tra phòng thị trường một lần nữa, mấy ngàn vạn đầu tư, cầm cái này lừa gạt tôi? " 
Giang Lộ run run nhận lấy, thấy ánh mắt lạnh như băng của Hàn Tư Thần hai tay lại run run đưa tới một phần, yếu ớt nói: "Hàn Tổng, cuối tuần tổ biên kịch xin kinh phí. " 
Hằng năm, công ty đều cho mỗi phòng một ít kinh phí hoạt động, dựa theo thành tích và đánh giá, số tiền kinh phí đều không giống nhau. 
Nhưng mà, mỗi lần chi tiêu khoảng gì đều cần phải xin.
Hàn Tư Thần nhàn nhạt liếc anh ta, "Bộ phận tài vụ đều vô dụng à?"
"Cuối tháng, tài vụ đều ghi lại các khoản tài vụ trong sổ, ở...ở trong phòng họp một ngày không có ra ngoài." 
Anh để bút xuống, cau mày, "Vậy thì chờ tan họp. " 
Anh nói: "Thứ sáu tan làm mới xin kinh phí cuối tuần, xin sớm làm gì? " 
Giang Lộ cúi đầu. 
Nghĩ thầm, nếu không phải anh ta nhìn thấy tên Hạ tiểu thư trên danh sách thì có chết cũng sẽ không trực tiếp đưa qua đâu. 

Lúc anh ta đang không biết kết thúc như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng của người đàn ông sau bàn làm việc nói, "Đưa đây. " 
Vì vậy, Giang trợ lý vội vàng đưa tới. 
Hàn Tư Thần nhận lấy nhìn thoáng qua thấy số tiền không nhiều lắm, anh nhíu nhíu mày, hỏi: "Năm nay tổ biên kịch phê bao nhiêu kinh phí? " 
"Tổng cộng năm sáu vạn. " Giang lộ nói: "Năm trước bọn họ sáng tác chủ đề kịch bản không tốt lắm. " 
Giang Lộ: "Mùa xuân đã xin một lần, cho nên lần này kinh phí có chút eo hẹp. " 
Hàn Tư Thần nhàn nhạt lướt qua nhân viên trên danh sách , nghĩ thầm, kinh phí không nhiều lắm, người cũng không ít. 
Ánh mắt anh dời xuống, vừa định hỏi Giang Lộ bọn họ chọn địa điểm nào, bỗng dưng nhìn thấy cái tên cuối cùng, anh nhíu mày.
Không thích đông người lại đi tham gia náo nhiệt.
Hàn Tư Thần giương mắt, nhìn thẳng về phía Giang Lộ, ánh mắt kia, không biết có ý gì. 
Trán của trợ lý Giang thiếu chút nữa đổ mồ hôi, tim muốn vọt lên tận cổ họng, đang lúc bất an, nghe ông chủ anh ta không cảm xúc nói: "Lo chuyện yêu đương của mình đi, lo chuyện bao đồng. " 
Lòng Giang Lộ run rẩy, không dám phản bác. 
Hàn Tư Thần nhìn Giang Lộ, hỏi: "Nghe nói, quan hệ của cậu và Lý Lực Minh không tệ? " 
Lý Lực Minh là tổng thanh tra tổ biên kịch.
Giang Lộ nghe xong lập tức hoảng hốt, "Quan hệ bình thường, thật sự là quan hệ liền bình thường. " 
"Bình thường? " Hàn Tư Thần nhìn kỹ anh ta, "Cậu chưa học điều lệ chế độ của công ty à? Cậu như vậy là vượt cấp đó biết không? " 
"Xin lỗi Hàn tổng, Lý tổng là học trưởng thời đại học của tôi, anh ta nói có chút gấp, tôi lại thấy Hạ tiểu thư cũng đi......" Giang Lộ có chút không biết làm sao nói chuyện với ông chủ của mình. 
"Tự cho là thông minh. " Hàn Tư Thần trầm giọng, "Cậu là nhân viên cũ, mấy quy tắc cơ bản này sau này đừng để tôi phải dạy lại cho cậu. " 
"Dạ, Hàn tổng. " 
Anh quét mắt qua số tiền 2 vạn kia, trầm ngâm một lát, hỏi: "Tổ biên kịch nửa năm nay được đánh giá như thế nào."  
"Cũng..... Được. " 
"Cũng được là có ý gì? " Anh thấy được tên Hạ Vãn Tinh trên danh sách, hết lần này đến lần khác, Giang Lộ xin tự mình đưa danh sách này đến cho anh, chút tâm tư này của bọn họ đều phơi bày rõ ràng trên giấy. 
"Có một bộ tác phẩm đã xin bản quyền, không khác nhiều so với kế hoạch tại cuộc họp thường niên năm ngoái. " 
Hàn Tư Thần gật gật đầu, không có biểu hiện gì mở miệng, "Phê thêm năm vạn kinh phí và phê đợt này. " 
Giang Lộ:......
Anh ta lên tiếng chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ bỗng nhiên ông chủ của bọn họ lại nói: "Tiền không đơn giản như vậy được, nói cho học trưởng kia của cậu biết, hoạt động lần này tôi sẽ tham gia, cậu cũng đi. " 
Phản ứng đầu tiên của trợ lý Giang chính là: tăng ca? 
Anh ta sững sờ, trên mặt là biểu hiện của sự nản lòng thoái chí.
"Sao? Có hẹn? " Anh nói: "Cho phép mang theo người nhà. " 
"A...? " Giang lộ có chút khó tin. 
Hàn Tư Thần bỏ qua vẻ mặt của giang lộ, lưu loát ký tên của mình đưa tới, nói: "Đi ra ngoài đi. " 
Dưới lầu, tổng thanh tra tổ biên kịch kích động tay cầm tài liệu ông chủ mới ký tên xong, anh ta hít sâu, phủi tay với khu làm việc, ngay lập tức, tất cả mọi người yên tĩnh lại nhìn anh ta.
Lý Minh Lực ho nhẹ từng tiếng hắng giọng, nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, mọi ngươi muốn nghe tin nào trước? " 
"Tin tức tốt~" 
"Tin tức xấu~" 
"Tin tức xấu, chết sớm siêu sinh sớm, làm trước một làm cho thoải mái. " 
......
Âm thanh chọn qua chọn lại lộn xộn ồn ào, Lý Minh Lực làm tư thế ép xuống bắt bọn họ yên lặng. 

Sau khi yên lặng, anh ta nói: "Tôi nói cho mọi người tin tốt trước......" 
Anh: "Hàn tổng cho chúng ta thêm năm vạn làm kinh phí. " 
Lời này vừa nói ra, khu làm việc sôi trào. Thậm chí có người nhìn qua hướng Hạ Vãn Tinh vỗ tay. 
Chọn mặt gửi vàng đúng chỗ rồi..., Phồn Tinh Đại Đại quả thật không để cho bọn họ thất vọng. 
Hạ Vãn Tinh không rõ lắm, cô cảm thấy ánh mắt của một số nhân viên nhìn cô hơi là lạ. 
Không liên quan đến cô đâu nhé, là Hàn tổng của bọn họ hào phóng đấy! 
"Yên lặng. " Lý Lực Minh nói, để tôi nói tin tức xấu. 
Anh ta lặng lẽ thở dài, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên vui vẻ, "Đoàn xây dựng ngày mai, Hàn tổng sẽ đi cùng chúng ta! " 
Anh ta: "Có phải rất vinh hạnh không? Có phải rất kích động không? ? " 
Mọi người:......
Bọn họ lập tức yên lặng như tờ, tâm trạng kích động phấn khởi ban đầu lập tức yên tĩnh như nước. 
Yên tĩnh chỉ trong chốc lát, có người yếu ớt nói: "Tổng thanh tra, đột nhiên tôi nhớ tới cuối tuần có chuyện quan trọng, có thể không tham gia không? " 
Có người nói trước, mấy người khác cũng bắt đầu nói theo, "Tôi cũng không đi, mẹ tôi mới gọi điện thoại cho tôi, cuối tuần sắp xếp cho tôi đi coi mắt, anh xem tuổi tôi cũng lớn rồi, cuối tuần tôi sẽ không đi đâu nhé. " 
"Không phải tuần trước cậu mới nói chuyện với bạn gái sao? " 
"Chia tay rồi không được sao? " 
......
Vì trốn tránh đoàn xây dựng, thật sự cái gì cũng dám nói. 
Lý Lực Minh nhíu mày, "Đừng có việc cớ với tôi, danh sách đưa lên đã sắp xếp khách sạn, mấy người ai muốn không muốn đi thì tự tìm Hàn tổng nói đi. " 
Mọi người:......
Cái cảnh tượng kịch tính này rơi vào trong mắt Hạ Vãn Tinh, bỗng nhiên cô có chút run sợ. 
Không phải cô tự kỷ, cô cảm thấy hành động hôm nay của người đàn ông này có liên quan với mình. 
Nếu không thì vừa nãy mấy người kia nhìn cô hưng phấn như vậy làm gì? 
Trong lòng cô bắt đầu có chút không bình tĩnh. 
Anh có ý gì chứ? Đuổi theo cô đến đoàn xây dựng ư? Một ông chủ lớn không có việc gì làm đi góp vui à.... 
Sự may mắn của Hạ Vãn Tinh vừa trỗi dậy thì lập tức bị dập tắt. 
Cô chọc mạnh vào trên ảnh đại diện của anh, càm ràm trong lòng một lát, có chút không cam lòng hỏi:【 Anh không bận à? Đoàn xây dựng mà thôi, anh đi góp vui với nhân viên làm gì chứ? 】
Sau một tuần làm việc cuối cùng Hàn Tư Thần cũng có thời gian, anh tựa lưng vào ghế ngồi xem tin nhắn của cô bật cười, không nhanh không chậm trả lời:【 Em không thích chỗ đông người mà lại đi góp vui với mọi người thì có lý do gì mà anh không được đi góp vui chứ. 】
Hạ Vãn Tinh yên lặng liếc mắt, 【 Anh nói hay nhỉ? 】
Hàn Tư Thần:【 ngày mai em đi xe với anh. 】
Hạ Vãn Tinh bĩu môi, 【 không! Em muốn đi xe buýt với mọi người. 】
Hàn Tư Thần nhíu mày, nghĩ đến nhiều người trong cái xe kín mít kia, còn líu ríu nói chuyện, mi tâm anh nhíu chặt hơn. 
Đau đầu. 
Hàn Tư Thần:【 đi, anh cũng đi xe buýt. 】
Hạ Vãn Tinh kinh ngạc cái cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô khó tin nhìn tin nhắn của anh, vô cùng kinh ngạc. 
Anh đang bám lấy cô à? ? 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play