Hàn Tư Thần: [Nhà]
Thiệu Tống trợn mắt, nói thầm với Lam Lan, “Vẫn có thể ngồi được, bên này còn đang hẹn hò với người khác mà anh ta còn có thể ngồi ở nhà.”
Lam Lan trộm nhìn Hạ Vãn Tinh ở bàn bên kia, nói: “Người đàn ông này tôi đã từng thấy, tối hôm Vãn Vãn từ Thành Hải trở về là do anh ta đưa về.”
“Yo, xem ra quan hệ rất không bình thường.” Thiệu Tống cân nhắc một chút, sau đó đem toàn bộ lời nói của Lam Lan truyền đạt cho người ở đầu bên kia điện thoại. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Tống: [Nghe nói ngày đó Hạ tiểu thư trở về là anh ta đưa đến bệnh viện.]
Hàn Tư Thần ngón tay kẹp điếu thuốc, anh hít một hơi chậm rãi phun ra, cách làn khói xanh trắng híp mắt đọc tin nhắn vừa được gửi đến. 
Thiệu Tống thấy anh không có phản ứng lại bồi thêm một câu: [Hơn nữa, đó chính là buổi tối từ sân bay trở về.]
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: Nhìn xem, đã có người đàn ông tích cực đi đón máy bay. 
Anh ta cho rằng Hàn Tư Thần ít nhất sẽ hỏi hai câu, nào ngờ anh một dấu chấm cũng không trả lời. 
Thiệu Tống nghĩ thầm: Đáng đời, tốt nhất Hạ tiểu thư có thể thành đôi với người khác. 
Hàn Tư Thần buông điện thoại xuống, anh nghiền nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, sau đó tiếp tục công việc trên tay. 
Chờ đến khi anh xem xong chỗ tài liệu mà anh đã đánh dấu, anh cầm điện thoại di động chụp một cái ảnh, mở wechat gửi cho Hạ Vãn Tinh.
Hàn Tư Thần: [Có ở nhà không? Kế hoạch bộ này vài chỗ có vấn đề. Thảo luận một chút được không?]
Lúc Hạ Vãn Tinh nhận được tin nhắn, nhân viên phục vụ vừa mới mang đồ ăn lên, cô nhìn nội dung, khẽ nhíu mày, nhanh chóng trả lời; [Không ở nhà, chờ tôi về rồi nói.]
Hàn Tư Thần: [Rất gấp, công ty cần ngay.]
Cô nhìn lại, dứt khoát không trả lời. 
Lúc cùng người khác ăn cơm cứ dùng điện thoại di động nhắn tin không quá lịch sự. 

Nhưng Thạch Trạch Dương vẫn nhận ra, anh ta hỏi: “Có việc bận à?”
Hạ Vãn Tinh nhìn đồ ăn vừa đưa lên bàn, cười cười, “Không có việc gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng là cô mời khách, làm gì có đạo lý thức ăn bày lên rồi cô lại rời đi, hơn nữa có thể có chuyện gấp đến đâu chứ, công ty họ cuối tuần nhân viên đều không nghỉ ngơi sao. 
Hạ Vãn Tinh không trả lời, điện thoại di động cũng không vang lên nữa. Lúc ăn cơm xong cô muốn thanh toán mới phát hiện Thạch Trạch Dương đã thanh toán rồi. 
“Không phải nói để tôi mời sao, sao có thể để cho anh thanh toán được?”
Thạch Trạch Dương cười cười, “Đã nói trước là để cô mời tôi cà phê mà, lần sau để cô mời lại.”
Hạ Vãn Tinh bất đắc dĩ, cười cười: “Được rồi, lần sau nhất định đừng giành với tôi nữa.”
Hai người vừa nói vừa cười cùng đi ra khỏi nhà hàng. Thiệu Tống mai phục cả giờ ăn trưa nhịn không được cảm thán, “Thật phong độ, thanh lịch nho nhã vừa nhìn đã biết là người có văn hóa.”
Lam Lan: “Anh có phải có bệnh không hả? Không có việc gì lại đi nhìn lén người ta hẹn hò.”
Thiệu Tống nhìn cô: “Cô không phải cũng vậy sao”
Lam Lan: …
Lúc này nhân viên phục vụ đi về phía bàn của bọn họ, trầm mặt, “Thưa ngài, xin hỏi hai người có gọi món không? Hai người đã ngồi chỗ này hai giờ rồi…”
Lam Lan che mặt, cảm giác cả người đã bị ném đến Thái Bình Dương rồi, cô cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy. 
“Ngồi xuống.” Thiệu Tống ngược lại thản nhiên, anh ta nhận lấy menu: “Xem kịch đều đói bụng rồi, ăn cơm xong rồi đi.”
Ánh mắt Lam Lan nhìn sắc mặt người phục vụ trước mặt, lại ngồi trở về. Nếu cô đi ra ngoài bây giờ, người phục vụ chắc chắn sẽ mắng chửi sau lưng cô. 
Thiệu Tống gọi đồ ăn xong, lại gửi cho Hàn Tư Thần một tin nhắn: “Hai người ăn cơm xong rất vui vẻ rời đi. Cậu tính thời gian đi, nếu còn chưa trở về thì chắc là tiếp tục hẹn hò, như đi xem phim gì đó chẳng hạn.]
Hàn Tư Thần qua nửa ngày mới trả lời một câu: [Nhiều chuyện, cậu chuyển nghề làm paparazzi đi.]

Thiệu Tống: …
Tốt bụng giúp người lại trở thành kẻ nhiều chuyện. Đồ không biết tốt xấu!
Hàn Tư Thần nhìn ảnh đại diện sao trời wechat của bạn tốt yên tĩnh, sắc mặt càng trầm thêm vài phần. 
Anh vỗ vỗ đầu Thiên Ưng, nói: “Đi, ra cửa ngồi đi, lát nữa không chừng có kẻ có ý đồ xấu đến.”
Thiên Ưng ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt tròn xoe ngây thơ. 
Hàn Tư Thần thở dài, “Để mày đi mày không đi, mày không trông coi cô ấy, chẳng may bị người khác kéo đi mất về sau mày cũng không có cơm ngon mà ăn.”
Khả năng chữ “cơm ngon” làm Thiên Ưng đã hiểu ra gì đó, nó phe phẩy cái đuôi, nhảy nhót ra cửa, ngồi xổm ở đó, nhìn ra. 
Hàn Tư Thần ngồi ở sân hóng gió, hai chân nhàn nhã gác lên ghế phía trước, anh châm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ trên tay, tựa vào ghế không chút hoảng hốt chờ. 
Trong lòng tính toán thời gian, đếm ngược…
Anh muốn xem đến cùng mấy giờ cô trở về. 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Thiên Ưng: Thật là mệt mỏi, tôi không chỉ là vật giải tỏa cho ông chủ khi buồn chán mà còn phải giúp ông chủ chống lại tình địch nữa. 
3 giờ 15 phút chiều, bên ngoài sân có tiếng xe đang tiến lại gần.
Hàn Tư Thần tính thời gian, từ lúc bọn họ vào nhà ăn đã được nửa tiếng. Thời gian này đủ để lái xe đi hai vòng thành phố Liêu.
Hàn Tư Thần ngồi nghỉ mát không nhúc nhích, cho đến khi tiếng ô tô dừng lại ở ngoài cửa, sau đó  anh thấy Thiên Ưng vui sướng ra nghênh đón.
Anh vẫn như cũ không nhúc nhích, nhưng cả quá trình đều lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thanh âm quen thuộc vang lên so với thường này thì mềm mại hơn nhiều: “ Hôm nay thật sự ơn anh.”
Kế tiếp là lời khách khí của người đàn ông: “ Hai quyển sách mà thôi”.
Hàn Tư Thần nhíu mày.
Hạ Vãn Tinh hướng Thạch Trạch Dương cười cười: “Vậy lần sau...”
Cô còn chưa nói xong thì Thiên Ưng từ trong sân sau vọt ra, sau đó trực tiếp bổ nhào lên người cô.
Cô giật nảy mình, thấp giọng gọi nó: “Thiên Ưng!”
Thạch Trạch Dương đột nhiên thấy một con chó lớn nhảy ra cũng sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng có chút lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
"Không có việc gì, trò đùa của nó thôi”. Hạ Vãn Tinh nhìn chú chó không ngừng chạy quanh mình, lại nhìn đôi mắt căng tròn của nó thỉnh thoảng liếc về Thạch Trạch Dương phía sau lưng cô. Cô luôn cảm thấy Thiên Ưng nhìn chằm chằm về phía Thạch Trạch Dương có chút ý đồ.
Hạ Vãn Tinh sợ nó hù dọa Thạch Trạch Dương. Thế là, cô đối với Thiên Ưng có chút hung dữ, đưa tay chỉ nó, cảnh cáo: “Thành thật một chút, ngồi xổm xuống!”
Thiên Ưng ngửa đầu nhìn cô, không chịu ngồi xuống.
Hắc...Hạ Vãn Tinh tiếp tục: “ Về sau không muốn ăn cơm tao nấu nữa đúng không?”
Lời này quả nhiên có hiệu quả. Sau đó, cô thấy Thiên Ưng do do dự dự rồi ngồi xổm xuống.
Thạch Trạch Dương đứng bên cạnh cười: “ Nó rất nghe lời cô nói, không nghĩ tới cô còn nuôi chó.”
“Không phải tôi”. Cô chỉ chỉ căn nhà mở cửa ở tầng một kia: “ Người ở lầu dưới.”
Lời này bị Hàn Tư Thần nghe thấy thì cảm thấy rất không thoải mái, mặt anh chìm xuống, dúi thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy.
Hạ Vãn Tinh vuốt vuốt đầu Thiên Ưng: “Tự mày sao có thể chạy loạn thế hả? Chủ nhân của mày đâu?”.
Hàn Tư Thần tựa vào trụ đá ở cửa, liếc nhìn cô cùng người đàn ông đeo kính kia, uể oải lên tiếng: “Tìm chủ nhân nó làm gì?”.
Hạ Vãn Tinh cùng Trạch Thạch Dương nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn tới. Hàn Tư Thần đón ánh mắt của bọn họ, thong dong nhấc chân đi tới. Anh đứng trước mặt Thiên Ưng, vỗ đầu nó, không mặn không nhạt nói: “Trở về.”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh: “ Anh sao có thể để nó một mình chạy đến đây?”
Vạn nhất dọa đến người già trẻ nhỏ thì sao.
Hàn Tư Thần nhìn cô một chút, sau đó đem ánh mắt rơi vào người đàn ông bên cạnh, hỏi một câu: “ Không giới thiệu một chút sao?”

Hạ Vãn Tinh không rõ ý tứ trong mắt anh, lại thấy Thạch Trạch Dương đã lễ phép vươn tay, nói: “ Chào anh, tôi là Thạch Trạch Dương.”
Hàn Tư Thần cũng đưa tay ra: “ Xin chào, Hàn Tư Thần”
Hạ Vãn Tinh lúc này mới phản phất hiểu phản ứng vừa rồi của anh. Cô hé miệng cười yếu ớt, nói với Thạch Trạch Dương: “ À, đây là hàng xóm lầu dưới của tôi”
Thạch Trạch Dương nhìn Hàn Tư Thần cười cười, nhìn về phía Hạ Vãn Tinh nói: “ Cô đi vào đi, chờ xem hết có gì không hiểu cứ việc hỏi tôi.”
Hạ Vãn Tinh ôm hai cuốn sách hướng  anh ta (Thạch Trạch Dương) phất tay: “ Được, lái xe cẩn thận.”
Hàn Tư Thần trầm mặc đứng một bên, chờ xe đi ra, anh trầm giọng hỏi: “ Người này là ai?”
Hạ Vãn Tinh ôm sách quay đầu, nhìn vào mắt anh, lới ít mà ý nhiều: “ Bạn bè thôi”
"Cô đi làm gì?”
Hạ Vãn Tinh bị anh hỏi vấn đề này chọc cười, trêu tức nhìn anh: “ Anh là gì của tôi hả? Tôi cần phải báo cáo với anh chuyện tôi sắp làm sao?”
Sắc mặt Hàn Tư Thần quả nhiên thấp xuống mấy phần. Anh trầm mặt nhìn cô, xem xét.
Hạ Vãn Tinh hé miệng, nhìn xuống sách trong ngực: “ Cùng bằng hữu ăn cơm, sau đó đi một chuyến tới thư viện.”
“ Cô khi nào thì có bạn vậy, sao tôi lại không biết?” Anh vặn lông mày, đối với trả lời qua loa của cô có chút bất mãn.
Hạ Vãn Tinh nháy mắt mấy cái, đáy mắt mang theo hoang mang hỏi: “ Bạn tôi, tại sao phải để anh biết?”
Hàn Tư Thần nghẹn lại, mi tâm nhíu chặt.
Cô điềm nhiên như không có chuyện gì cười cười: “ Anh để Thiên Ưng ngồi ở cổng làm gì? Phòng ai đây?”
“Phòng trộm!” Anh mặt không biểu tình, ngữ khí cứng nhắc.
A!! Hạ Vãn Tinh biểu hiện rất hoang mang: “Chung cư này anh ninh không phải rất tốt sao, còn có trộm à?”
Hàn Tư Thần hít sâu, quét mắt qua sách trong ngực cô, rồi ánh mắt rơi vào trên mặt cô, hỏi: “Cô đã suy nghĩ kĩ chưa, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau được rồi chứ?”
"Không nghĩ”. Cô một tiếng liền cự tuyệt: “ Anh đừng nói, tôi không nghĩ.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play