Cô xoay người, ở chỗ rẽ liền nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài đứng ở cửa, đôi mắt to chợt lóe lên, rất có khí chất.
    Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
    Thời gian cô ngẩn người Hàn nhân đã xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến, chịu đựng xúc động muốn nhiều chuyện của mình, hứng thú nồng đậm lại bất động thanh sắc đem Hạ Vãn Tinh đánh giá một lần.
     Không thể không nói, anh trai có con mắt thật tốt, bỏ đi vẻ mê hoặc quyến rũ thế này thì chỉ riêng dáng người thôi là đã thèm nhỏ dãi rồi.
     Mặc dù cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, nhưng những thứ mua trên tay đã chứng minh điều đó.
     Hàn Nhân hướng cô mỉm cười:” Xin chào, tôi tới đưa quần áo.”
     Với nụ cười của cô, Hạ Vãn Tinh như ở trong mộng mới tỉnh, có chút kinh ngạc: "Cô là Hàn Nhân?"
     Hàn Nhân sửng sốt một chút, không nghĩ tới có thể bị người khác nhận ra, cô hào phóng gật gật đầu, cười tự trêu chọc, "A, không muốn động đến một kịch bản như tôi sống không quá qua tập như tôi cũng có một ngày bị người ta nhận ra. ”
     Hạ Vãn Tinh bị cô chọc cười, “Tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của cô rất không tồi nha, tôi thích cô diễn thất cách cách, ngây thơ không giả tạo.”
     Hàn Nhân: "Đó không phải là ngây thơ, mà chỉ đơn thuần là ngu ngốc." 
     Hạ Vãn Tinh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.
     “Tôi tới đây để giao đồ.” Hàn Nhân ý bảo tám, chín chiếc túi xách trên tay. 
    Hạ Vãn Tinh kinh ngạc, nhất thời không biết làm sao đưa tay đón, "Nhiều như vậy? ”
    “ Không nhiều lắm.” Hàn Nhân vẫn tự giúp cô đặt lên bàn trà trong phòng khách, "Anh ấy nói mỗi phong cách đều chọn một cái, nhưng tôi chọn vài món gợi cảm, những thứ nhìn không thích thì không chọn. ”
     Hạ Vãn Tinh biết cô nói Anh ta là chỉ ai.
     Cô khó khăn liếc nhìn Hàn Nhân, có chút xấu hổ: "Không cần nhiều như vậy, một cái là tốt rồi."
      "Dù sao cũng không cần cô trả tiền, cho nên không cần ngại." Hàn Nhân cảm thấy mỹ nữ này có chút ngốc nghếch, đôi mắt to đảo qua, thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Hai người rất quen thuộc à? ”
       Hạ Vãn Tinh không biết quan hệ giữa Hàn Nhân và anh, cân nhắc một chút, bình tĩnh mở miệng giải thích: Không quen, chỉ là chó nhà anh ấy cắn đứt quần áo của tôi.”
       Hàn Nhân trợn to mắt, nhiều lần cân nhắc hai chữ "không quen".
       Không quen à, nếu như không quen, lấy tính cách của anh trai, khẳng định sẽ không để cho cô hỗ trợ mua quần áo, hơn nữa còn là đồ lót, mua nhiều như vậy, sợ người ta không hài lòng.
      Cô cười ranh mãnh một cái, trong nháy mắt liền nhìn thấy bữa tối trên bàn ăn, hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lên: "Trách không được lúc tôi vào liền ngửi thấy mùi thơm ngất, thì ra đang ăn cơm nha. ”
      Cô là vì đưa đồ, bữa tối còn chưa ăn.

     Hạ Vãn Tinh thấy cô nhìn chằm chằm vào bữa tối của mình, mỉm cười, lễ phép mời: " Cô đã ăn chưa? Cô có muốn ăn cùng tôi không? ”
     "Được rồi, được rồi." Hàn Nhân có chút ngượng ngùng, "Liệu có tiện không ? ”
     Hạ Vãn Tinh: "... Thuận tiện. ”
     Dù sao mình cũng ăn không hết, hơn nữa cô còn rất thích ngôi sao nhỏ này.
    Hạ Vãn Tinh lại giúp Hàn Nhân múc cháo, "Đừng khách khí. ”
    Hàn Nhân quả thực không khách sáo, cô vốn không có chút uy phong đại tiểu thư, nhưng ánh mắt cô nhìn người lại rất kén chọn, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp trên lầu của anh lại rất khí chất.
    Có một cảm giác mới quen đã thân.
    Hàn Nhân gắp một miếng sườn cắn một cái, thán phục, "Chị gái, cơm cô nấu thật sự rất ngon. ”
    Tay nghề nấu nướng còn hơn cả dì của họ.
    Hạ Vãn Tinh đối với tính cách quen thuộc của cô cũng không chán ghét, ngược lại rất được dùng, cô giúp gắp cánh gà, "Vậy thì ăn nhiều hơn một chút. ”
    Hàn Nhân bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô buông đũa xuống, "Ồ, tôi phải nói với anh trai tôi một tiếng. ”
    Đũa Hạ Vãn Tinh dừng lại, động tác nhai thịt trong miệng đều dừng lại, đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn về phía Hàn Nhân, hơi kinh ngạc, "Anh trai cô? ”
   "Ừ, đúng vậy." Hàn Nhân vừa trả lời lời cô vừa gửi tin nhắn cho Hàn Tư Thần.
    Han baby: [Em đang ăn cơm trên lầu, anh không cần đợi em ra ngoài ăn, bữa tối sẽ tự mình giải quyết. 】
    Hàn Tư Thần thay quần áo vừa định gọi điện thoại gọi Hàn Nhân trở về, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức này, anh sửng sốt.
      Sau khi đọc lại hai lần, sau khi xác nhận đó là những gì mình nhìn thấy, anh không khỏi nhíu mày, trả lời: [Em có quen biết không mà liền lên nhà người ta ăn cơm? 】
      Han baby: [Cái này không phải đang làm quen sao? 】
     Hàn Tư Thần hừ cười một tiếng,anh đặt điện thoại trở lại ghế sô pha, suýt nữa bị Hàn Nhân cười nhạo.
     Ở trên lầu, Hàn Nhân vừa ăn vừa vui vẻ, không chút do dự khen ngợi: "Thật sự rất ngon, tôi nghĩ cô có thể mở nhà hàng."
     Hạ Vãn Tinh cười, "Không, thỉnh thoảng nấu cơm ăn, nếu là sự nghiệp..."
     Cô lắc đầu, "Tôi không được, tôi không phải quản lý."
    Hàn Nhân trở nên hứng thú, “Nấu ăn có khó không?”

    "Cũng được? Tôi cũng là sau khi tốt nghiệp đại học mới bắt đầu làm theo công thức nấu ăn. "Hạ Vãn Tinh nhìn về phía Hàn Nhân, "Cô muốn học? ”
       Hàn Nhân tự trào phúng, "Muốn và làm là hai chuyện khác nhau, tôi không có thiên phú kia. ”
       "Cũng được, cô thích hợp diễn xuất hơn."
       Hàn Nhân nở nụ cười: "Đừng an ủi tôi, tôi biết tôi có bao nhiêu trọng lượng."
        Hạ Vãn Tinh nhếch môi, cô đánh giá cô gái ánh nắng mặt trời vui vẻ đối diện, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ngũ quan mơ hồ của người đàn ông, cô mím môi, nói: "Thật khó tưởng tượng cô và Hàn tiên sinh là anh em. ”
       Tính cách khác nhau rất nhiều.
        Hàn Nhân thấy cô đề cập đến chủ đề này, sau đó theo sau nói: "Cô thực sự không quen thuộc à? ”
       "Không quen!" Hạ Vãn Tinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt
       "À, dù sao lớn như vậy, tôi không thấy anh trai tôi mua đồ lót cho hàng xóm nữ không quen thuộc gì."
      Hạ Vãn Tinh biểu tình trì trệ một chút, lại như không có việc gì mày nhướng mày nhìn về phía Hàn Nhân: "Cô có tính tò mò rất nặng. ”
      "Nhiều chuyện là bản tính của nữ nhân." Hàn Nhân nháy mắt với cô, "Bên cạnh anh ấy không có phụ nữ, cô có phần thắng rất lớn đấy. ”
      Hạ Vãn Tinh rũ mắt suy nghĩ những lời này, cười cười không nhận.
    Một giờ sau.
    Hàn Nhân ăn uống no đủ vẻ mặt thỏa mãn trở về. Khi bước vào cửa nhìn thấy sắc mặt anh trai cô không tốt, cô không khỏi thu hồi biểu tình, ngoan ngoãn hỏi: "Anh ăn cơm chưa? ”
    Hàn Tư Thần liếc cô một cái, nhíu mày, "Còn biết trở về? ”
     "À." Hàn Nhân chớp chớp mắt, "Anh chưa ănsao? ”
     Làm thế nào mà cả khuôn mặt đề lộ ra vẻ bất mãn.
          Hàn Tư Thần không vui nhìn cô, "Chỉ để em đi đưa quần áo, làm gì lâu đến như vậy? ”
 
" Chị Hạ mời em ăn cơm, việc khó từ chối mà."
 

Người đàn ông trên sô pha biểu tình dừng một chút, "Chị Hạ? ”
 
"Đúng rồi, chị Hạ." Hàn Nhân nhìn về phía anh, hỏi, "Có phải anh còn chưa biết tên người ta không? ”
 
Ánh mắt anh khinh thường, "Không có hứng thú. ”
 
"À..." Hàn Nhân kéo dài giọng nói, "Nếu không có hứng thú thì em sẽ không nói cho anh biết. ”
 
Vẻ mặt cô đắc ý, ý vẫn chưa hết, "Chị Hạ nấu cơm thật sự rất ngon. ”
 
Hàn Tư Thần liếc nhìn cô một cái, khó giải thích, trong lòng có chút khó chịu.
 
Quen biết cô lâu như vậy, đừng nói ăn cơm cô nấu, ngay cả tên của cô cũng không biết.
 
Khi Hàn Tư Thần ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì đột nhiên giật mình, anh không yên lòng suy nghĩ, ngay cả Hàn Nhân đi khi nào cũng không phát hiện ra.
 
Hàn Tư Thần phiền lòng, anh run rẩy một điếu thuốc cúi đầu bật lửa, hít hít sâu một ngụm rồi chậm rãi phun ra, cách vòng khói sương mù, anh phảng phất như nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của cô gái kia.
 
Trái tim bốc đồng.
 
Anh hung hăng nhấn khói vào gạt tàn, vừa muốn đi vào phòng tắm, WeChat đột nhiên nhận được một tin nhắn.
 
Tin nhắn cô không sớm không muộn giống như giẫm lên đầu quả tim anh một đường tìm tới.
 
Ngôi sao nhỏ: [Anh mua quá nhiều kiểu. 】
 

Hàn Tư Thần híp mắt nhìn một lát, trở về: [Chỉ bằng số tiền tôi mời Hàn Nhân một bửa cơm. 】
 
Hạ Vãn Tinh trợn tròn mắt. Liền biết từ miệng người đàn ông này nói không nên lời dễ nghe, cô không thèm để ý cười cười, nhìn túi xách trên quầy trà, nhếch khóe miệng mỉm cười , hỏi: [Anh đã từng nghe chưa? Đàn ông gửi quần áo của phụ nữ, có hai ý nghĩa. 】
 
Cô ấy đã gửi nó qua, và cô đã không trở lại.
 
Cô cũng không trông cậy vào người đàn ông đó có thể để ý đến bản thân, tự mình tiếp lời: [1, đàn ông không phải để cô ấy mặc, mà là để cho cô ấy cởi ra; thứ hai, để cô ấy mặc cho mình nhìn. 】
 
Ngôi sao nhỏ: [Anh Hàn, anh là loại nào?" 】
 
Gửi đi, cô cũng không vội, liền nhàn nhã tự đắc chờ anh trả lời.
Đôi mắt nặng nề của Hàn Tư Thần nhìm chằm chằm vào tin nhắn của cô, chờ khung thoại hoàn toàn an tĩnh, anh cắn chặt răng, ánh mắt u ám rất nhiều.
Hàn Tư Thần: 【 Chiêu quyến rũ của đàn ông? 】
Ngôi sao nhỏ: 【 không, tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy anh có ý tư. 】
Đối phương rõ ràng bị cô chọc tức, Hạ Vãn Tinh chiếm thế thượng phong, cô tâm tình thoải mái gửi cho anh một cái icon biểu tình: 【 cà phê.jpg】
Ngôi sao nhỏ: 【 chỉ đùa một chút thôi mà, đừng tưởng thật, tôi muốn đi thử quần áo đây. 】
Hàn Tư Thần có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của cô, anh hít sâu, đem điện thoại để lại chỗ sô pha, nhấc chân đi vào phòng tắm.
Cô rõ ràng là cố ý.
Mùa hè cũng lặng lẽ qua đi, nhiệt độ tuy đã không còn cao như trước, nhưng chạy bộ vào buổi sáng thì vẫn ra mồ hôi vẫn ướt đẫm
Hàn Tư Thần dắt Thiên Ưng, đồ vận động ướt nhẹt ôm sát người lộ ra vòng cong cơ thể, cơ thể anh rắn chắc, tỉ lệ dáng người cũng hoàn hảo, hơn nữa diện mạo xuất chúng, anh dẫn Thiên Ưng đi dạo công viên, thường thu hút nhiều nhìn của nhiều cô gái
Trên mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhìn Thiên Ưng mệt đến lè lưỡi ‘ ha ha ’ thở dốc, cười nhạo nói: “Còn có thể chạy tiếp hay không? Mới chạy có nữa giờ mà mày đã mệt như vậy?”
Thiên Ưng nhìn anh vô tội chớp chớp mắt. Động tác kia, làm hanh vô thức nhớ tới một người.
____________________________________________________________________________________________________
Edit: Chương mới đã có rồi đây, nếu có chỗ nào còn sai xót mong mọi người góp ý! Chúc mọi người đọc truyện vui vè!!!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play